Đọc truyện Cớ Sao Mãi Yêu Em – Chương 23
Chẳng rõ có phải vì ảo
giác mà từ khi vào đại học, Diệp Phiên Nhiên cảm thấy bầu trời như bỗng chốc
cao lên, trống trải khiến cô cảm thấy mình hết sức hiu quạnh.
Vừa bước vào trường, nhận
được sự chú ý của mọi người, được mọi người phong là “Bông hoa của khoa Trung
văn”, Diệp Phiên Nhiên thực sự có chút phấn khích và kiêu hãnh, nhưng sinh hoạt
nề nếp quanh đi quẩn lại từ phòng học đến thư viện và ký túc xá đã nhanh chóng
làm lu mờ cảm giác mới mẻ này.
Bài vở khoa Trung văn rất
thoải mái, đọc tiểu thuyết trong thư viện đã trở thành một phần của việc học,
đủ khiến các sinh viên khoa khác hết sức ngưỡng mộ. Thế nhưng, đi kèm theo sau
sự thoải mái nhẹ nhàng đó lại là sự trống trải và nhàm chán. Chẳng trách nhiều
sinh viên hẹn hò yêu đương ngay trong trường đại học.
Đây không phải thứ tình
yêu Diệp Phiên Nhiên cần. Cô cũng rất coi thường kiểu tình cảm lứa đôi cho và
nhận tạm bợ này. Bất cứ lúc nào khi cô thở dài than thở, Khổng Thiên Thiên đều
cười cô là người theo chủ nghĩa lý tưởng, uống trúng thứ thuốc độc của tiểu
thuyết ngôn tình, là thế hệ bị nhiễm nặng tư tưởng Quỳnh Dao.
Nhưng nói gì thì nói, bản
thân Khổng Thiên Thiên nào đâu không rơi vào dầu sôi lửa bỏng của tình yêu? Sở
dĩ cô học luyện lại hai năm, nguyên do quan trọng chính là vì anh người yêu Cao
Tường thi đỗ Đại học N, nhưng năm đó cô không lọt bảng vàng. Đợi đến khi cô
chen chân vào cánh cổng Đại học N thì Cao Tường đã trở thành đàn anh của cô.
Cao Tường là nhân vật làm
mưa làm gió của năm ba đại học, tài nghệ giỏi giang, sáng tác thơ ca dịu dàng
uyển chuyển chẳng ai sánh bằng, anh còn là lớp trưởng lớp ba khóa 99, tuy dáng
người hơi thấp, chẳng mấy đẹp trai, nhưng cá tính chính chắn chững chạc, đối xử
với mọi người niềm nở, lại mang dáng dấp chàng thanh niên nghệ sĩ lãng mạn trữ
tình, rất được các bạn nữ mến mộ. May mà, Cao Tường là loại người si tình, một
lòng yêu sâu đậm với Khổng Thiên Thiên, kiên quyết khước từ mọi cám dỗ, thủ
tiết giữ mình, cực khổ đợi cô hai năm trời, đến phút cuối cùng thì cũng đã có
thể cùng mối tình đầu ôn lại những mộng đẹp uyên ương ngay tại mái trường đại
học.
Diệp Phiên Nhiên đã đọc
bài thơ tình anh viết cho Khổng Thiên Thiên, đó mới chính là văn chương bay
bổng, tình cảm mãnh liệt, cảm xúc tuôn trào, người ngoài như cô xem xong còn
phải đỏ mặt, tim đập thình thịch, huống chi người trong cuộc như Khổng Thiên
Thiên.
“Tìm một anh tài tử khoa
Trung văn mà hẹn hò yêu đương, tuyệt lắm đấy. Cậu sẽ thường xuyên nhận được
những bài thơ tình lãng mạn rung động lòng người như thế này. Nào giống như cậu
nhà mình, nói câu nào cũng lắp ba lắp bắp, một kẻ đại ngốc, hệt như khúc gỗ,
hẹn hò yêu đương với anh ấy thật là vô vị hết sức!” Nhiếp Hân ngồi bên cạnh
không ngừng ngưỡng mộ. Bạn trai cô là sinh viên khoa Vật Lý, thuộc típ người
thật thà trung thực, không phải loại người giỏi ăn nói.
“Vậy sao lúc đầu cậu muốn
thành đôi với anh ta?” Khổng Thiên Thiên lườm Nhiếp Hân.
“Còn không phải do kết
bạn cùng phòng kết thành mối lương duyên hay sao!”
Điều này là sự thật, khi
đó trong trường đại học thịnh hành phong trào nam nữ ký túc xá kết thành đôi
bạn tốt. Quản Đình quen biết anh chàng khoa Vật Lý lớp tám khóa 2000 trong nhóm
quay phim nhiếp ảnh. Dưới sự mai mối cầu nối của cô ấy thì phòng 302 cùng phòng
502 kết thành bạn với nhau. Trong khoảng thời gian nghỉ lễ mồng 1 tháng 10 mọi
người bắt cặp du ngoạn, ra ngoại ô thành phố S leo núi, lúc ra về bị lỡ chuyến
xe buýt cuối cùng trong ngày. Cả đám sinh viên nghèo không đón nổi taxi, đành cuốc bộ về trường. Tuy vất vả mệt nhọc nhưng vừa đi vừa cười nói,
mọi người đều tràn đầy niềm hứng khởi. Đều là sinh viên với lòng nhiệt huyết
dồi dào, giữa nam và nữ khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm. Chàng trai đó quan
tâm chăm sóc Nhiếp Hân trong suốt đoạn đường, vừa giúp cô đeo ba lô lại vừa mua
nước khoáng hộ cô. Sau chuyến dã ngoại trở về, tình cảm hai người “lửa gần rơm
lâu ngày cũng bén”, họ trở thành đôi tình nhân trong trường.
Lớp trưởng Tiêu Cầm cùng
Nhiêu Dũng – hội trưởng hội sinh viên của khoa trong quá trình công tác đã nhen
nhóm lửa tình. Theo lời đồn đại của những người trong hội sinh viên, hai người
đã lén lút hẹn hò hơn cả tháng nay.
Chưa hết học kỳ một, ký
túc xá phòng 302 đã tác thành ba cặp tình nhân. Bạn trai của Lưu Tịnh Nghi là
bạn học thời trung học của cô, cậu học một trường đại học khác của thành phố S,
hàng tuần đều đến Đại học N tìm cô, hai người tình chàng ý thiếp khiến mọi
người xuýt xoa ngưỡng mộ cặp đôi uyên ương này. Ngoại trừ Tiết Duyệt “gái giả
trai” cùng cô bạn Châu Nghênh Xuân không có ý định yêu đương tại giảng đường
đại học thì người độc thân trong doanh trại còn sót lại là Diệp Phiên Nhiên và
Quản Đình.
“Quản Đình vẫn đang chờ
đợi anh chàng mối tình đầu của cậu ấy. Hai người là láng giềng chơi với nhau từ
nhỏ đến lớn, thanh mai trúc mã. Đáng tiếc là, chàng trai đ không thi đỗ đại
học, anh ta đã đi làm từ rất sớm. Bố mẹ hai bên đều không đồng ý cho hai người
ở bên nhau, trước đó không lâu đã chia tay nhau rồi!” Lưu Tịnh Nghi – người có
quan hệ khá thân thiết với Quản Đình nói, quay đầu lại đưa mắt nhìn sang Diệp
Phiên Nhiên đang im lặng: “Kỳ lạ thật, mình cứ ngỡ cậu phải là người yêu sớm
nhất trong phòng ký túc xá chúng mình. Nào ngờ, cả học kỳ rồi cậu vẫn là người
cô đơn lẻ bóng!”
“Ai bảo cậu ta khước từ
Bạch Dương. Thực lòng mà nói, mình cảm thấy hai người là đôi trai tài gái sắc,
ngoại hình trông rất xứng đôi!” Khổng Thiên Thiên nói vẻ tiếc nuối.
“Mình nghe Bạch Dương nói
cậu đã có bạn trai, cũng là bạn thời trung học à?” Lưu Tịnh Nghi tỏ ra hoài
nghi với cái gọi là “bạn trai”, không khỏi gặng hỏi cho ra nhẽ: “Sao mấy tháng
nay chẳng thấy cậu ta đến tìm cậu, cũng chẳng nhận được điện thoại của cậu ta?
Người này có thực sự tồn tại không, hay là cậu bịa ra lừa Bạch Dương hòng làm
cậu ta nhụt chí hả?”
“Hồi học trung học, mình
có bạn trai, nhưng sau khi tốt nghiệp thì bọn mình tan rã rồi.” Diệp Phiên
Nhiên dưới sự ép cung nhiều lần của bọn họ, cô ngoan ngoãn thẳng thắn trả lời:
“Chuyện mình bảo rằng mình có bạn trai, thực sự là cái cớ để mình từ chối Bạch
Dương!”
“Bạch Dương rốt cuộc có
điểm nào không tốt chứ, tại sao cậu không để mắt đến người ta?” Khổng Thiên
Thiên tiếp tục gặng hỏi: “Tài mạo song toàn, lại một lòng một dạ với cậu…”
Diệp Phiên Nhiên ngẫm
nghĩ, nói: “Mình cảm thấy cậu ấy không thích hợp là bạn trai, làm bạn bè thì
tốt hơn!”
“Ờ, mình tán thành.” Lưu
Tịnh Nghi gật gù nói: “Kiểu con gái xinh xắn dịu dàng, nhu mỳ đáng yêu như cậu
thì phải có sự lựa chọn khác tốt hơn chứ!”
Lưu Tịnh Nghi rất “kết”
cô bạn cùng phòng này, cô ta nói đùa với Diệp Phiên Nhiên rằng nếu là con trai
thì sẽ đeo đuổi cô.
“Kiếp sau nhé, kiếp sau
nếu mình vẫn được là con gái, mình nhất định sẽ lấy cậu làm chồng!” Diệp Phiên
Nhiên khép bìa cuốn Tagore
toàn tập lại, nhoẻn miệng cười mỉm
với côánh đèn sáng trong thư viện.
“Trên thế gian này khoảng
cách xa xôi nhất, không phải giữa sự sống và cái chết mà chính là, tôi đứng
ngay trước mặt em nhưng em lại không biết rằng tôi yêu em!”
Hóa ra câu nói này là của
Tagore, trước kia cô từng đọc được câu này trong tiểu thuyết của Trương Tiểu
Nhàn, lưu lại ấn tượng rất sâu đậm.
Chuông báo hết giờ tự học
buổi tối vang lên, Diệp Phiên Nhiên đứng dậy, vốn dĩ cô định giục Khổng Thiên
Thiên cùng về ký túc xá, nhưng người ta đang trong thời kỳ mật ngọt, rì rầm nói
cười cùng Cao Tường ngồi cạnh, gương mặt ngọt ngào. Vài ngày trước hai người
chẳng rõ vì cớ gì mà gây gổ nhau, Khổng Thiên Thiên nước mắt đầm đìa, bộ dạng
đau khổ tột cùng. Vậy mà giờ đây, cô lại trở lại dáng vẻ chim nhỏ khép nép bên
người. Hài, phụ nữ đang yêu là thế đấy!
Diệp Phiên Nhiên kẹp sách
dưới cánh tay, hai tay khoanh lại, hòa mình vào dòng người hướng về ký túc xá.
Có bạn nam sinh nhiệt
tình hỏi han cô. Cô cắn chặt khóe môi, không muốn hé môi bởi lẽ thời tiết quá
lạnh, hàm răng trên và dưới cứ đánh lập cập vào nhau, lời lẽ thốt ra toàn những
lời run rẩy.
Tuy ở phía nam nhưng mùa
đông tại thành phố S lại trở nên lạnh lẽo đến lạ lùng. Không khí se lạnh kèm
theo cảm giác ẩm ướt chạy dọc xương cốt huyết mạch, so với phía bắc thì nơi đây
lạnh lẽo buốt giá âm mấy chục độ, thứ cảm giác gặm nhấm dần mòn càng khiến
người ta khó có thể chịu nổi.
Thực lòng cô chỉ muốn mau
chóng quay về ký túc xá, ngâm chân trong làn nước ấm sau đó chui vào tấm chăn
và chìm vào giấc ngủ ngon.
Đang định tiến vào lối
vào cổng ký túc xá nữ thì nghe thấy tiếng gọi vọng từ sau lưng, cô quay đầu lại
nhìn, thì ra là Trần Thần.
“Diệp Phiên Nhiên, cậu
đừng vào vội, theo tôi ra đây!”
Tay chân cô đông cứng, suy nghĩ ngắt đoạn, Diệp Phiên Nhiên chẳng nói một
lời, ngây ngô bước theo cậu ta đến bên hồ không rõ tên là gì.
Khu rừng nhỏ bên bờ hồ mờ
mờ ảo ảo. Cơn gió về đêm rất lạnh, thổi hắt trên gương mặt tê buốt khiến cô như
bừng tỉnh: “Này, cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?”
Trần Thần không trả lời,
đi trước dẫn đường, bước lên chiếc cầu Cửu Khúc quanh co khúc khuỷu, cậu ta
dừng lại, thấp giọng nói: “Dương Tịch đến rồi, đang đứng bên kia hồ Tâm Đình!”
Diệp Phiên Nhiên ngẩn
ngơ, bỗng chốc cô quay người bỏ chạy nhưng bàn chân chẳng thể nào cất bước. Có
gì đó sập đổ đánh rầm khi cô nghe thấy cái tên đó.
“Tên ngốc này, nhận được
điện thoại của cậu thì liền cúp học, bất chấp tất cả chạy đến đây!” Trần Thần
nói: “Diệp Phiên Nhiên, bất kể cậu đón nhận hay từ chối cậu ta thì tôi mong
rằng chuyện của hai người làm rõ luôn trong tối nay đi. Còn bằng không, cả đời
này tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
Trần Thần bỏ đi, Diệp
Phiên Nhiên ngẩng đầu lên, hồ Tâm Đình cách đó khá xa, cô chỉ trông thấy bóng
dáng mơ hồ. Dương Tịch quay lưng về phía lan can chỗ cô đang đứng. Cơn gió về
đêm thổi tung chiếc áo khoác màu trắng của cậu, trông xa hệt như chú chim trắng
toát lại tựa như thân cây sừng sững, đứng thẳng tắp dưới ánh trăng, toàn thân
thoang thoảng toát lên một cảm giác xa lạ.
Bước đến hay là rút lui
đây? Diệp Phiên Nhiên cảm giác mình tựa như Hamlet đứng trước sự lựa chọn gian
nan trong vở kịch Vương
tử phục thù.
Đúng lúc đang ngần ngừ
thì Dương Tịch xoay người lại.
Màn đêm tối đen, xung
quanh quá yên tĩnh, chẳng chút động tĩnh nào, cả thế giới chỉ sót lại hai
người.
Dường như thời gian quay
trở về đêm Giáng sinh hai năm trước, cậu lặng lẽ đứng dưới đèn đường trước nhà
cô, chỉ để chờ c
Dương Tịch, tôi không
đáng để cậu làm vậy đâu! Diệp Phiên Nhiên khóe mắt đỏ hoe, quay người bước về
phía trước cây cầu.
Sau lưng có tiếng bước
chân đuổi theo, cánh tay Diệp Phiên Nhiên bị cậu chụp lấy, đến cả sức lực vùng
vẫy cũng không có.
“Dương Tịch, buông tôi
ra!” Cô thở gấp nói.
“Tôi không buông! Lúc đến
đây, tôi đã tự nhủ với mình rằng, chỉ cần nắm được em, tôi sẽ không bao giờ
buông ra nữa!”
“Cậu tự cho mình là tên
đại ngốc thì có, tình cảm không thể miễn cưỡng được!” Diệp Phiên Nhiên lớn
tiếng nói, giọng nói xen lẫn âm mũi nặng nề, khóe mắt đẫm lệ.
“Tôi biết em thích tôi,
tôi biết em có cảm giác với tôi!” Cậu ra sức kéo lấy tay cô.
Diệp Phiên Nhiên chợt
dừng lại, đứng giữa cây cầu, cả người không nhúc nhích. Cô cắn chặt khóe môi,
những giọt nước mắt kìm nén quá lâu cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Chẳng thể phân rõ ràng
tâm trạng lúc này là ấm ức, tức giận hay vui vẻ. Cô chỉ cảm thấy con tim mình
tan nát đau đớn, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.
Dương Tịch xoay người cô
lại, vừa đưa tay lau hàng nước mắt, vừa nói: “Em nói tôi là kẻ ngốc, em mới
ngốc ấy, ngốc đến mức không biết người mình yêu là ai!”
Diệp Phiên Nhiên đỏ mặt,
ra sức đẩy tay cậu ra: “Đừng có tưởng bở, ai thích cậu chứ?”
“Không thích tôi, vậy thì
sao em lại gọi điện thoại cho tôi mà lại chẳng nói lời nào?” Dương Tịch trừng
đôi mắt sáng rực nhìn cô, vẻ mặt ung dung bình thản.
Chính cuộc điện thoại nặc
danh đó đã đem lại sự tự tin cho cậu. Cậu chợt nảy sinh một suy nghĩ táo b
trong đầu, chính là cậu muốn được gặp cô.
Không kịp xin nghỉ học,
cậu vội vã chạy đến ga tàu, mười giờ tối đó vừa kịp có chuyến tàu hỏa từ NamKinh đến thành phố S nhưng chỉ còn vé tàu đứng. Cậu đành cuộn tròn người
trong lối đi của toa tàu suốt cả đêm, gần như chẳng hề chợp mắt.
Quả là một đêm khó quên.
Dương Tịch ngồi ở lối đi, lưng tựa vào bức tường phía sau, đặt túi xách du lịch
trên đùi, những lúc gượng không nổi thì nhoài người ra trước ngủ gục. Phần lớn
thời gian, cậu đều rất tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc phóng vút như bay
ngoài cửa sổ. Bên ngoài là màn đêm đen kịt nặng trĩu, duy chỉ có ánh trăng sáng
trong đêm tối lạnh lẽo dài đằng đẵng kèm theo âm thanh tàu hỏa vang rền mang
đến cho cậu sự ấm cúng cùng tia sáng rực rỡ hệt như đôi mắt Diệp Phiên Nhiên
trong ký ức cậu.
Vì nỗi nhớ nhung mong chờ
người đó, vì muốn được nhìn thấy cô một lần, cậu trằn trọc mười mấy tiếng đồng
hồ trên tàu hỏa cũng xứng đáng.
“Sao cậu biết cú điện
thoại đó là tôi gọi?” Diệp Phiên Nhiên nhìn mái tóc rối bù của cậu, không thể
che giấu được vẻ mặt phờ phạc và đôi mắt đỏ au, cô liền hiểu ra suốt đoạn đường
cậu đã rất vất vả.
“Dựa vào trực giác, giác
quan thứ sáu của tôi rất chuẩn!” Dương Tịch lại nắm lấy bàn tay cô, cô không
giằng co nữa, cảm nhận được luồng hơi ấm thực sự giữa lòng bàn tay rộng lớn của
cậu: “Tôi luôn có cảm giác, em thuộc về tôi, chắc chắn rằng em rồi sẽ yêu tôi!”
Diệp Phiên Nhiên quay
ngoắt lại: “Lại tự mình tưởng bở nữa! Nếu như tôi không hết lần này đến lần
khác cự tuyệt và bài xích cậu thì có lẽ cậu đã không còn hứng thú với tôi từ
lâu rồi…”
“Sao em lại nghĩ như
vậy?” Dương Tịch hấp tấp giải thích: “Phiên Phiên, tôi quan tâm đến em, vì em
làm bao nhiêu chuyện! Em còn chưa hiểu tâm tình của tôi nữa sao, vậy thì Dương
Tịch tôi đây là kẻ bất công, đáng thương nhất trên thế gian này rồi…”
“Dương Tịch, vì sao cậu
thích tôi?” Diệp Phiên Nhiên hỏi cậu niềm hoài nghi chất chứa trong lòng mình
bấy lâu nay.
“Tôi cũng chẳng biết…”
Dương Tịch nhấc bàn tay, gãi đầu, lần đầu tiên trước mặt cô, cậu để lộ vẻ mặt
trẻ con. “Thì là thích em, muốn được hàng ngày trông thấy em, những lúc xa em
cảm thấy nhớ em vô cùng, hễ trông thấy em bên cạnh chàng trai khác là ghen tức,
buồn bã…”
“Đây chính là nguyên do
ư?” Ánh mắt Diệp Phiên Nhiên hơi bối rối: “Cậu thực sự chắc chắn rằng người con
gái cậu cần là tôi?”
“Đúng vậy, tôi chắc
chắn!” Dương Tịch nói chân thành, đôi mắt tràn đầy vẻ thơ ngây cùng tình cảm
mãnh liệt: “Đời này kiếp này, người có thể khiến Dương Tịch bất chấp tất cả,
đau đớn, điên cuồng như vậy nhưng hạnh phúc, chỉ có mình em, Diệp Phiên Nhiên
à, không có người thứ hai đâu!”
Diệp Phiên Nhiên ngước
mắt nhìn cậu, vậy còn cô? Đời này kiếp này cô chẳng thể nào gặp được người con
trai nào khôi ngô tuấn tú thông minh, cố chấp sâu đậm như Dương Tịch.
Thực ra, cô đã xiêu lòng
cậu từ rất lâu, khoảnh khắc lúc cô nhận được bức thư tình, hoặc là, sớm hơn thế
nữa. Khi cậu lần đầu tiên đứng trên bục giảng, dõng dạc nói: “Chào mọi người,
mình là Dương Tịch…”, hệt như những nữ sinh khác cô cũng đã xao lòng.
Có nàng thiếu nữ nào
trong lòng không vạch sẵn chàng bạch mã hoàng tử của mình chứ? Còn Dương Tịch
lần đầu lọt vào tầm ngắm của cô chính là chàng hoàng tử bằng xương bằng thịt,
gọn gàng khôi ngô, với hàng lông mày đen và rậm, sống mũi thẳng cao, làn môi
mỏng, đôi mắt trong veo như những vì sao, hệt như nhân vật trong truyện tranh
bước ra ngoài đời thực.
Dương Tịch thanh tú, tỏa
sáng rực rỡ như vậy, cô chưa bao giờ dám liên tưởng đến việc cô và cậu sẽ ở bên
nhau. Dù rằng ngồi trước mặt cậu thì cô vẫn suốt ngày ủ rũ mặt mày, kể cả tâm hồn nhỏ bé của cô.
Vào giờ học, Dương Tịch
cùng Trần Thần ngồi sau cô trắng trợn trò chuyện đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên
không dám cười, chỉ đành đè nén nỗi uất ức. Trong suốt cuộc sống trung học ngột
ngạt vô vị, trước khi quen Thẩm Vỹ thì những câu chuyện hài hước của Dương
Tịch, gần như là thú vui duy nhất của cô
Cô vẫn luôn ngỡ rằng
người con trai mình yêu mến là Thẩm Vỹ với cá tính nhã nhặn điềm đạm, tình cảm
sâu nặng, khiêm nhường không khoe khoang khoác lác, là mẫu người thích hợp tay
trong tay cùng bước vào lễ đường, bình yên như nước, đem đến cho cô cảm giác an
toàn suốt cuộc đời. Còn Dương Tịch tựa như vì sao Chổi, sôi nổi nhiệt thành,
xông xáo đã làm đảo lộn thế giới vốn không gợn sóng trở nên xáo động rối loạn.
Dương Tịch thực sự yêu cô
hay chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời?
Người ta nói, tình yêu
hệt như ván cược, thứ đem ra đánh cược chính là cuộc đời, một khi đã ra quyết
định chẳng thể nào thu hồi lại được. Nếu như có một ngày nào đó, Dương Tịch hối
hận hoặc giữa chừng thay lòng đổi dạ, Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng đến lúc đó bản
thân cô sẽ muôn đời chẳng thể ngóc đầu lên, mãi mãi đắm chìm trong nỗi đau đớn
tận sâu thẳm…
Nội tâm Diệp Phiên Nhiên
giằng xé, chần chừ ngần ngại chẳng dám quyết định. Đôi bàn tay đặt trên bờ vai
nhắc nhở cô, cô mơ màng quay lại nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ, ánh mắt Dương Tịch
vẫn rực sáng, sắc sảo mà sâu sắc. Cậu chìa bàn tay phải ra nhẹ nhàng vân vê gò
má cô.
“Phiên Phiên, anh yêu em,
anh mãi mãi sẽ không phụ lòng em đâu!” Cậu nói chắc như đinh đóng cột.
Quả nhiên cậu biết cô
đang nghĩ gì, đang sợ hãi điều gì!
Cơn gió lạnh thổi vi vu
bên bờ hồ, ngón tay Dương Tịch vô cùng ấm áp có phần hơi thô ráp lướt nhanh
trên làn da lạnh giá mong manh của cô, đem lại cho cô sự rung động đến kỳ lạ.
“Dương Tịch…” Khóe môi
Diệp Phiên Nhiên mấp máy. Trong cơn hoảng hốt, cậu cúi đầu, chậm rãi tiến sát
lại gần, ngần ngừ do dự trong giây lát, cuối cùng cậu hôn nhẹ lên gò má cô.
Tuy chỉ là gò má nhưng
làn môi ấm áp nóng bỏng của cậu, hơi thở đặc trưng của cậu hệt như cơn mưa gió
cuồng phong ập đến khiến cô bỡ ngỡ
Dương Tịch kích động ôm
cô vào lòng, cô chẳng còn kháng cự nữa, vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi của cậu,
thấp giọng líu ríu thốt lên vài chữ sau cùng: “Vâng, em yêu anh!”
Cậu chẳng thể nói thêm gì
nữa, hai bàn tay siết chặt vòng eo thanh mảnh của cô. Ánh trăng sáng trong hắt
trên khóe mắt long lanh ẩm ướt của cậu.
Đó là lần đầu tiên hai
người ôm nhau, khắc sâu mãi buổi tối đêm lạnh vào tháng 12 năm 2001.
Về sau, Diệp Phiên Nhiên
vẫn thường nhớ về đêm đó, nhớ về lời thề ước của Dương Tịch dưới ánh trăng. Tuy
rằng sau ngần ấy năm, cậu đã rời xa cô nhưng ký ức về buổi tối đó vẫn rất sâu
đậm hệt như khắc sâu tận xương tủy, sâu tận trong tâm khảm cô, cả cuộc đời này
cô chẳng thể nào quên được.