Cờ Rồng Tay Máu

Chương 89: Là phúc hay là họa?


Đọc truyện Cờ Rồng Tay Máu – Chương 89: Là phúc hay là họa?

Ở chốn hẻo lánh, ít khi có một người đi lại cho nên năm người già trẻ nam nữ không còn sợ ai kinh ngạc, mà cùng giở hết tốc lực khinh công ra đi nhanh như năm mũi tên vậy. Không bao lâu đã tới dưới chân núi Võ Lăng thì bỗng nghe thấy trên đỉnh núi đã có tiếng người niệm Phật hiệu và nói vọng xuống.

– A di đà Phật! Xin các vị thí chủ hãy đợi chờ lão tăng một bước.

Năm người nghe nói vội ngừng chân lại. Phi Quỳnh mừng rỡ khôn tả vội lên tiếng hỏi :

– Có phải Đại Trí thiền sư đấy không?

Tư Đồ Sương đã nhận ra là ai rồi nên trống ngực đập rất mạnh.

Năm người đều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một lão hòa thượng gầy gò đang ở trên cao trăm trượng phi xuống một cách nhẹ nhàng và chậm chạm như một người đang bay xuống.

Trà Lôi thấy thế cũng phải giật mình đánh thót một cái và la lớn :

– Lão hòa thượng đã luyện tới mức chí cao vô thượng rồi.

Ông ta chưa nói dứt thì Đại Trí thiền sư đã tới trước mặt.

Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương và anh em Gia Cát vội chạy lại chào.

Trà Lôi nóng lòng sốt ruột hỏi :

– Lão hòa thượng, chuyến đi Phạm Tĩnh có kết quả gì không?

Đại Trí thiền sư chưa kịp trả lời đã vội chắp tay vái chào lại và hỏi thăm rằng :

– A di đà Phật! Lão thí chủ vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Trà Lôi đáp :

– Lão già gù vẫn được khỏe như thường. Lão hòa thượng, lão già gù hỏi lão hòa thượng chuyến đi Phạm Tĩnh có kết quả gì không? Và đã tìm thấy Liễu lão tiền bối chưa?

Đại Trí thiền sư chư kịp trả lời thì đã tủm tỉm cười và nói :

– Tính nết của thí chủ vẫn còn nóng nảy như năm xưa…

Trà Lôi nóng lòng sốt ruột đến râu tóc đều dựng ngược và nói :

– Lão hòa thượng này…

Đại Trí thiền sư đã quay về phía Tư Đồ Sương và nói :

– A di đà Phật! Tư Đồ động chủ tuy ngộ liễu kiếp nhưng đã lại thấu triệt đại ngộ, như vậy đâu có phải tai họa mà cũng chả phải là phước, lão tăng xin mừng cho Động chủ.

Tư Đồ Sương, Phi Quỳnh với Trà Lôi đều hiểu rõ lời nói của lão hòa thượng, riêng có anh em họ Gia Cát là không hiểu gì hết.

Tư Đồ Sương không hổ thẹn chút nào nghiêm nghị đáp :

– Đa tạ thiền sư, mong thiền sư dẫn độ cho tiểu bối.

Đại Trí thiền sư vừa cười vừa trả lời :

– Thời giờ chưa tới, có dẫn độ cũng vô ích, nếu khi thời giờ đã tới thì chả cần phải dẫn độ. Động chủ hãy đợi chờ một ít ngày giờ đã.

Tư Đồ Sương nghiêm nghị cảm ơn. Lúc này Phi Quỳnh mới xen lời :

– Sao đến giờ thiền sư mới về tới ư?

Đại Trí thiền sư đáp :

– Vâng, lão tăng đã về tới.

Phi Quỳnh nói tiếp :

– Đại sư vất vả thực.

Đại Trí thiền sư nói tiếp :

– Người đi tu thì phải theo ý chỉ của Phật, để hai chữ từ bi lên trên hết, như thế mới có thể giải được phần nào mối tương tư mười năm và phải cương quyết hy sinh.

Nếu mình không vào địa ngục thì thiên hạ chúng sinh với võ lâm của ngũ nội lấy cái cứu vãn ra khỏi khổ nhưng chỉ có Lệnh chủ là thanh giảm rất nhiều.

Trong khi hai người hàn huyên với nhau thì Trà Lôi đứng cạnh nóng ruột quá, cứ dậm chân xuống đất bồm bộp.

Có phải là Phi Quỳnh không nóng lòng sốt ruột đâu, nhưng dầu sao nàng cũng là siêu nhân, nên nàng còn có thể chịu nhịn được mà chỉ tủm tỉm cười hỏi :

– Vì thiên hạ chúng sinh, vì võ lâm của vũ nội tiểu bối cũng nguyện đem tấm thân này ra hy sinh huống hồ gầy gò một chút có sao đâu? Thiền sư có thể cho tiểu bối biết trước việc của chuyến đi núi Phạm Tĩnh không?


Lúc này mới vào chính đề Đại Trí thiền sư tủm tỉm cười chắp tay trước ngực và nói :

– Có lẽ tai kiếp khó có thể mà tránh thoát…

Năm người đó nghe thấy lão hòa thượng nói như thế đều giật mình đến thót một cái. Trà Lôi buộc miệng nói :

– Lão hòa thượng! Chả lẽ người chưa tìm thấy lão nho hủ họ Liễu kia ư.

Đại Trí thiền sư gật đầu đáp :

– Phải! Lão tăng chưa tìm thấy Liễu thí chủ.

Trà Lôi biến sắc mặt và hỏi tiếp :

– Thế tại sao lão hòa thượng lại còn cười được như thế?

Đại Trí thiền sư đáp :

– Lão thí chủ trách lầm lão tăng rồi.

Trà Lôi nhảy bắn người lên hỏi lại :

– Cái gì? Lão già gù này đã trách lầm lão hòa thượng ư? Lão hòa thượng thử nói ra cho lão già gù này nghe xem.

Đại Trí thiền sư vừa cười vừa đáp :

– Không thể nói được! Không thể nói được!

Trà Lôi càng bực tức thêm, đang định nói tiếp thì Tư Đồ Sương đã xen lời nói trước :

– Cụ hãy bình tĩnh, việc này có liên quan đến thiên cơ, cụ không nên quá nóng nảy.

Đại Trí thiền sư nhìn Tư Đồ Sương tủm tỉm cười khẽ niệm Phật hiệu. Trà Lôi lại trợn tròn xoe đôi mắt lên quát bảo Tư Đồ Sương rằng :

– Con nhãi kia, việc này liên quan đến thiên cơ à? Lão già gù này không tin cái trò đó, chả lẽ con nhãi ngươi lại hiểu biết hơn lão già gù này ư?

Tư Đồ Sương mỉm cười đáp :

Không dám nói là hiểu, nhưng cũng có thể nói là hơi hiểu biết đôi chút.

Trà Lôi cứ trố mắt lên nhìn không nói được nửa lời.

Phi Quỳnh nhìn Đại Trí thiền sư và hỏi :

– Xin thiền sư cho tiểu bối biết rõ đầu đuôi câu chuyện?

Đại Trí thiền sư đáp :

– Lệnh chủ thông minh như vậy không phải là lão tăng mà là Liễu thí chủ…

Trà Lôi ngẩn người ra xen lời hỏi :

– Lão hòa thượng…

Đại Trí thiền sư không đếm xỉa đến lời nói của Trà Lôi mà chỉ nhìn Phi Quỳnh nói tiếp :

– Việc này liên can đến chúng sinh của thiên hạ võ lâm, của vũ nội, lão tăng biết Liễu thí chủ không khi nào không lý tới, nhưng lão tăng không ngờ Liễu thí chủ đã biết hết thảy và hành động của Liễu thí chủ còn cao hơn lão tăng và đã xếp đặt sẵn mọi việc rồi. Chuyến đi này của lão tăng tuy không gặp Liễu thí chủ ở Bất Quy Cốc nhưng đã thấy Liễu thí chủ để lại một lá thư cho lão tăng và dặn lão tăng đưa lá thư cho Lệnh chủ đọc. Bây giờ Lệnh chủ chỉ cần đọc xong lá thư là sẽ biết hết tiền nhân hậu quả ngay.

Lão hòa thượng vừa nói vừa rút lá thư ở trong tay áo đưa cho Phi Quỳnh.

Phi Quỳnh đỡ lấy lá thư đọc kỹ một hồi, vẻ mặt của nàng lúc buồn lúc mừng, người run lẩy bẩy, sau cùng nước mắt của nàng chảy ròng hai bên má. Đọc xong nàng gạt lệ nói :

– Ra thế đấy. Tiểu bối thực không ngờ gia sư…

– Lệnh chủ!

Đại Trí thiền sư khẽ kêu gọi như vậy.

Phi Quỳnh giật mình đánh thót một cái, vội ngắt lời ngay, nhưng nàng đã bẽn lẽn nói :

– Đa tạ thiền sư đã cảnh cáo như vậy.

– Không dám!

Đại Trí thiền sư đỡ lời và tiếp :


– Xin Lệnh chủ thận trọng cất kỹ ở trong lòng và giữ lá thư này đến đêm Trung Thu, sau khi ngộ tai kiếp rồi hãy đưa cho Độc Cô thí chủ, thì chắc Độc Cô thí chủ thế nào cũng giác ngộ.

Nói xong nàng giấu ngay lá thư vào trong người.

Đại Trí thiền sư nói tiếp :

– Còn có một việc này lão tăng cần phải nói cho thí chủ hay, đêm Trung Thu các thí chủ khỏi cần phải đi Tung Sơn nữa. Vì Độc Cô Ngọc thí chủ đã viết thư cho các môn phái đổi địa điểm ở Thanh Thành rồi. Đến lúc đó các vị cứ đến Thanh Thành là được rồi.

Nói đến chuyện hẹn ước đấu thì vẻ mặt của Phi Quỳnh đã hết tươi tĩnh và lộ vẻ lo âu, đau đớn ngay. Nàng nhìn Đại Trí thiền sư muốn nói lại thôi.

Đại Trí thiền sư vội hỏi :

– Lệnh chủ có việc gì buồn phiền như thế?

Phi Quỳnh đáp :

– Vì Chưởng môn của các đại môn phái mà…

– A di đà Phật!

Đại Trí thiền sư niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói tiếp :

– Lệnh chủ đã biết hết thảy, tất nhiên phải biết đó là việc mừng.

Phi Quỳnh cúi đầu xuống không nói năng gì cả.

Đại Trí thiền sư lại nói tiếp :

– Nếu không có việc gì thì lão tăng xin cáo lui.

Phi Quỳnh ngẩn đầu lên nói tiếp :

– Đa tạ thiền sư đã cất công đi một phen như vậy, bằng không tiểu bối không thể nào hiểu rõ mọi việc như vậy. Tiểu bối cung kính tiễn thiền sư, chờ mọi việc xong xuôi tiểu bối sẽ lên Nga Mi bái kiến.

Đại Trí thiền sư đáp :

– Lúc nào lão tăng cũng cung kính đợi chờ Lệnh chủ giáng lâm.

Nói xong ông ta quay người định đi thì đột nhiên Trà Lôi lên tiếng hỏi :

– Lão hòa thượng định về Nga Mi ư?

Đại Trí thiền sư gật đầu đáp :

– Phải, lão thí chủ còn muốn chỉ giáo điều gì nữa?

Trà Lôi nói tiếp :

– Không có chỉ giáo gì hết! Lão già gù này chỉ cảm thấy lão hòa thượng không thể đi ngay như thế được.

Đại Trí thiền sư lại nói tiếp :

– Lão thí chủ muốn chỉ giáo gì nữa?

Trà Lôi đáp :

– Ma kiếp đang hưng thịnh, máu tanh sắp nổi lên, người là đệ tử cửa Phật mà vẫn tự cho mình là trừ ma vệ đạo, thì dù sao lão hòa thượng người cũng phải chàng tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực để nghĩ cách cứu vãn tai kiếp mới phải. Sao người lại khoanh tay đứng yên không thèm can thiệp tới và định quay về Nga Mi hưởng thanh phúc như thế.

Đại Trí thiền sư không trả lời, chỉ tủm tỉm cười và quay mình đi.

Trà Lôi lại nói tiếp :

– Lão hòa thượng! Sao người không trả lời già gù này vấn đề đó?

Đại Trí thiền sư quay người lại trả lời :

– Lão tăng có ở lại cũng chỉ là người thừa thôi, nên chả cần phải ở lại làm chi.

Như vậy sao lão tăng không về Nga Mi thì còn ở lại đây làm chi? Trừ ma vệ đạo, cứu vãn tai kiếp đã có người rồi, lão thí chủ cứ an tâm.

Nói xong ông ta lại quay người đi luôn, Trà Lôi định gọi lại nói nữa thì Tư Đồ Sương đã vội khuyên bảo :


– Thiền sư đã nói như vậy tất nhiên phải có lý lẽ riêng của ông ta. Đừng quên ông ta là cao tăng của cửa Phật và là một vị kỳ nhân duy nhất có thể biết trước được cát hung.

Vì thế Trà Lôi không dám kêu gọi nữa. Chờ Đại Trí thiền sư đi khỏi, ông ta quay lại nhìn Phi Quỳnh hỏi :

– Cô nương, lão hòa thượng nói gì cô nương có hiểu được không?

Phi Quỳnh tủm tỉm cười đáp :

– Tiểu bối chỉ có thể nói cho tiền bối biết là Liễu lão tiền bối đã đi kiếm gia sư rồi.

Trà Lôi kêu ồ một tiếng, ngạc nhiên hỏi tiếp :

– Chả lẽ lệnh sư cũng quen biết lão nho hủ họ Liễu ấy ư?

Phi Quỳnh đáp :

– Không những chỉ quen biết không mà thôi!

Chỉ một câu đó cũng đủ làm cho Trà Lôi rất ngạc nhiên mà hỏi tiếp.

– Cô nương nói như vậy…

Phi Quỳnh mỉm cười không trả lời. Trk cũng không tiện hỏi thêm, chỉ nói tiếp :

– Cái gì là thiên cơ, cái gì là bí mật cũng không sao, nhưng ai bảo lão già gù này ngu xuẫn nghe mãi cũng không hiểu. Đời sau trước khi đầu thai, lão già gù này cũng phải xin là một người thông minh rồi mới chịu ra đời.

Mọi người nghe thấy ông ta nói như vậy đều phì cười. Tư Đồ Sương nhìn Phi Quỳnh định lên tiếng hỏi thì Phi Quỳnh đã nói tiếp :

– Việc này có liên quan đến thiên cơ, xin Sương muội thứ lỗi cho ngu tỷ.

Tư Đồ Sương vừa cười vừa hỏi tiếp :

– Quỳnh tỷ lạ thực! Tiểu muội có hỏi Quỳnh tỷ về vấn đề ấy đâu mà chưa chi đã…

Phi Quỳnh cũng cười phì đỡ lời :

– Thế Sương muội muốn hỏi về vấn đề gì?

Tư Đồ Sương đáp :

– Tiểu muội muốn hỏi là chúng ta có nên đi Thanh Thành nữa không?

Phi Quỳnh giật mình đến thót một cái, vội hỏi lại :

– Chả lẽ Sương muội đã…

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :

– Tiểu muội thì làm gì có tài ba như thế? Nhưng cứ xem sắc mặt của Quỳnh tỷ thì tiểu muội đã nhận xét ra được đôi chút rồi. Vậy Quỳnh tỷ bảo có nên đi nữa hay không?

Phi Quỳnh nhìn lại nàng ta mà trả lời một cách bâng quơ rằng :

– Xem như vậy, bây giờ ngu tỷ lại kém Sương muội rất nhiều…

Nói tới đó nàng lại lắc đầu cao giọng nói tiếp :

– Tất nhiên thể nào cũng phải đi Thanh Thành nhưng không phải là đi ngay bây giờ. Bây giờ chúng ta hãy trở về nhà trước đợi chờ đến ngày tết Trung Thu, đúng đêm trăng tròn thì hãy đi Thanh Thành cũng chưa muộn.

Tư Đồ Sương mỉm cười gật đầu. Trà Lôi ngạc nhiên xen lời hỏi :

– Thế sao không đi bắt mấy tên ma đầu kia.

Phi Quỳnh vừa cười vừa đáp :

– Không bắt chúng nữa.

Trà Lôi lại hỏi tiếp :

– Để mặc cho chúng đảo lộn trời đất, muốn làm gì thì làm mà không bị ai trừng trị hay sao? Như vậy thì còn thiên lý gì nữa?

Phi Quỳnh đáp :

– Chắc còn mấy ngày nữa, cứ để mặc cho chúng.

Trà Lôi lắc đầu nói tiếp :

– Không được, lão già gù này nhất định không tán thành!

Ngoài ông ta nói ra không thấy ai lên tiếng nói nữa. Phi Quỳnh liền vừa cười vừa hỏi :

– Chả hay cụ đã có cách gì đối phó chưa?

Trà Lôi đáp :

– Lão phu không có cách gì hết, chỉ muốn đi tới đó thấy một tên là bắt một tên thôi.

Phi Quỳnh lại hỏi tiếp :

– Cụ chắc có thể bắt được chúng ư?


Trà Lôi đáp :

– Tuy lão già này không chắc bắt nổi chúng, nhưng đã có…

Phi Quỳnh vội ngắt lời :

– Cụ có chắc bọn chúng bốn người hiện giờ đang ở trên Thanh Thành không?

Trà Lôi ngẩn người ra giây lát mới trả lời :

– Cô nương quên rồi hay sao? Đề nghị đi Thanh Thành có phải là lão già gù này đâu?

Lời nói này của ông ta rất phải, đề nghị đi Thanh Thành là Phi Quỳnh chứ đâu có phải là ông ta đâu.

Phi Quỳnh vừa cười vừa nói tiếp :

– Nếu vậy cụ hãy nghe lời tiểu bối đã.

Không suy nghĩ gì hết, Trà Lôi buột miệng đáp :

– Lẽ dĩ nhiên rồi!

Phi Quỳnh quay lại hỏi :

– Thế sao bây giờ lại không chịu nghe?

Trà Lôi trợn tròn xoe mắt lên hỏi :

– Ai bảo thế?

Phi Quỳnh đáp :

– Chính cụ đã tự nói ra.

Trà Lôi lại ngẩn người ra hỏi lại :

– Lão già gù này nói hồi nào?

Tư Đồ Sương bỗng xen lời nói :

– Cụ hồ đồ thực! Bây giờ tỷ tỷ bảo đi về tại sao cụ lại cứ đòi đi nữa?

Trà Lôi ngẩn người ra giây lát mới đáp :

– Không phải là lão già gù này không hiểu mà cũng không phải là không chịu nghe lời.

Phi Quỳnh vừa cười vừa nói tiếp :

– Tiểu bối cam đoan với cụ, đến lúc đó cụ sẽ tự hiểu ngay.

Trà Lôi thắc mắc hỏi tiếp :

– Đến lúc nào? Bây giờ không được hay sao?

Phi Quỳnh đáp :

– Đã bảo việc này liên quan đến cơ trời, bây giờ không thể nói ra ngay được.

Trà Lôi ôm đầu kêu la :

– Lại giở cơ trời ra, bây giờ không được thì bảo là không được, ai bảo ông trời lại ban cho lão già gù này một cái óc hồ đồ như thế!

Ông ta lắc đầu thở dài, nhún vai chìa tay ra, gượng cười nói tiếp :

– Xem như vậy về mặt này có lẽ lão già gù này suốt đời đừng có hòng đấu với hai con nhãi này. Thôi! Đi về Bát động đi!

Bốn người là bề dưới, thấy ông ta nói như thế chỉ còn cười thôi, nhưng tiếng cười chưa dứt thì Gia Cát Quỳnh Anh đã đột nhiên lên tiếng hỏi :

– Quỳnh tỷ, còn mấy ngày nữa sẽ tới rằm tháng tám?

Phi Quỳnh đáp :

– Chỉ còn mười ngày nữa thôi, Anh muội hỏi như thế làm chi?

Quỳnh Anh đáp :

– Từ đây về Mân Tây, đến lúc ấy lại đi Thanh Thành liệu có kịp không? Ở Mân Tây cũng chả ở được vài ngày thì hà tất phải đi đi lại lại tốn công như thế làm chi?

Phi Quỳnh vừa cười vừa hỏi lại :

– Có phải Anh muội muốn giữ khách đấy không?

Quỳnh Anh gật đầu mỉm cười, Trà Lôi bỗng la lớn :

– Được, được! Ý kiến này hay lắm! Lão già gù tiện thể đi kiếm lão già Gia Cát uống mấy ấm rượu mới được. Sâu rượu đã nổi loạn rồi, lão phải đi trước đây.

Nói xong, ông ta phi thân đi ngay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.