Đọc truyện Cờ Rồng Tay Máu – Chương 17: Vì yêu thành hận
Thềm đá xanh ở trước đại sảnh có hai ông già áo xanh đã đứng nghiêm nghênh đón.
Tư Đồ Sương bước chân vào trong đại sảnh, chỉ liếc nhìn một cái đã trông thấy hết sự bố trí của đại sảnh ấy thế nào rồi.
Đại sảnh này trang trí rất xa hoa lộng lẫy, dưới đất rải toàn đệm cỏ, bốn chung quanh vách treo đầy những bức danh họa và câu đối, nhưng đa số là do Hiểu Lam đích tay viết và họa ra.
Giữa đại sảnh đã bầy sẵn một mâm cơm rất thịnh soạn, ấm bạc, chén đũa ngà, trông không khác gì là một mâm cơm của đại nội nhà vua.
Tư Đồ Sương không coi sự xa hoa vào đâu mà chỉ để ý đến những bức tranh với đối liễu treo ở trên vách thôi, nàng cũng phải khen ngợi thầm và nghĩ bụng :
“Ngọc Diện Thần Long không hổ thẹn là người văn võ song tuyệt, trong một vạn người chưa chắc đã có một người.”
Nàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy Hiểu Lam cười khì và nói :
– Đồ thường tục này không dám qua mắt của cô nương, xin mời cô nương hãy vào mâm đã.
Tư Đồ Sương lắc đầu đáp :
– Vi trang chủ thực là cao nhân, tôi không dám nói đến những sự tráng lệ, xa hoa vội mà chỉ xem bức Lão Mai Thổ Hương này cũng đã thấy Trang chủ phải là người có hỏa hầu rất thâm hậu mới vẽ nổi cây mai này.
Hiểu Lam vội đỡ lời :
– Bức tranh này là tôi bắt chước người ta học vẽ đó thôi, có điều gì sơ xuất xin cô nương chỉ giáo cho?
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :
– Vi trang chủ thực là người văn võ song tuyệt, mong Trang chủ đừng có khiêm tốn như thế.
Nàng vừa nói vừa thủng thẳng ngồi vào mâm. Hiểu Lam cũng ngồi xuống cái ghế ở trước mặt nàng và nói tiếp :
– Trước kia quả thực Vi Hiểu Lam tôi rất tự phụ tài ba của mình, nhưng ngày hôm nay ở trước mặt cô nương, tôi mới cảm thấy mình không khác gì một hạt cát ở trong bể cả.
Tư Đồ Sương chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Hiểu Lam bẽn lẽn quay lại mời Tứ đại hộ pháp và hai ông già Tả, Hữu tuần sát. Xong đâu đấy, y vừa cười vừa nói :
– Chén rượu đầu này là của Hiểu Lam tôi gọi là để tỏ chút lòng kính, chén rượu thứ hai trở đi, thì chỉ trừ Tư Đồ cô nương vẫn do Vi Hiểu Lam này tiếp tục hầu rượu ra, còn các vị khác sẽ có người khác đặc biệt hầu hạ.
Nói tới đó, y khẽ kêu gọi :
– Người đâu?
Sau bình phong có bốn nữ tỳ áo xanh vâng lời bước ra, rồi cùng buông xuôi tay đứng ở phía sau Tứ đại hộ pháp với hai ông già Tuần sát.
Tư Đồ Sương mỉm cười hỏi :
– Tư Đồ Sương tôi rất táo bạo mới phát biểu một thiển kiến này, không biết Trang chủ có cho phép tôi nói không?
Hiểu Lam đáp :
– Cô nương có cao kiến gì xin cứ phát biểu, Vi Hiểu Lam tôi thể nào cũng theo đúng lời dặn bảo của cô nương.
Tư Đồ Sương lại nói tiếp :
– Ngày hôm nay các vị có mặt tại đây đều là người trong võ lâm hết, chắc không vị nào ưa những luật lệ thường tục, cho nên Tư Đồ Sương tôi tiến nghị, người nào người ấy tự rót rượu lấy mà uống…
Hiểu Lam bỗng cười ha hả và đỡ lời :
– Cô nương thực không hổ thẹn là người tao nhã, Vi Hiểu Lam xin tuân lệnh!
Nói xong, y phẩy tay ra hiệu cho bốn tên nữ tỳ áo xanh rút lui. Tư Đồ Sương thấy thế vừa cười vừa nói tiếp :
– Đa tạ Trang chủ, Tư Đồ Sương còn một sự thỉnh cầu này nữa là kể từ chén thứ nhất này, Tư Đồ Sương tôi chỉ uống ba chén thôi. Nếu bắt tôi uống thêm thì tôi không dám tuân lệnh.
Hiểu Lam ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
– Ngày hôm nay được cô nương đại giáng lâm, Vi Hiểu Lam tôi rất lấy làm vinh hạnh. Cô nương cứ nói như vậy, chả lẽ hiềm…
Tư Đồ Sương lắc đầu cười nũng nịu và đỡ lời :
– Xin Trang chủ chớ có hiểu lầm. Chỉ vì hiếm có thịnh hội như ngày hôm nay nhưng khốn nỗi tửu lượng của Tư Đồ Sương rất kém, chỉ sợ quá chén sẽ có cử chỉ và lời lẽ gì thất lễ với chủ nhân, cho nên mới có sự thỉnh cầu như thế. Mong Trang chủ lượng thứ cho.
– Nếu vậy Vi Hiểu Lam cũng không dám miễn cưỡng, nhưng…
– Đa tạ Trang chủ, Tư Đồ Sương còn một điều thỉnh cầu cuối cùng này nữa.
– Xin cô nương cứ nói, và cũng xin đừng dùng hai chữ thỉnh cầu như thế, Hiểu Lam tôi không dám đâu.
– Bữa tiệc ngày hôm nay đã nói rõ là để thương lượng đại sự, cho nên Tư Đồ Sương tôi chỉ đem theo có bốn đại hộ pháp, nếu Trang chủ còn chưa yên tâm thì Tư Đồ Sương bảo bốn người ra ngoài sơn trang chờ đợi ngay.
Hiểu Lam ngạc nhiên hỏi :
– Sao cô nương lại nói như vậy? Vi Hiểu Lam thành tâm mời cô nương tới đây chư đâu có…
– Nếu Trang chủ tin Tư Đồ Sương, thành ý cho mời, sao lại còn cao thủ ẩn núp ở đằng sau bình phong để bảo vệ ngầm như thế?
Thấy Tư Đồ Sương nói như vậy, Hiểu Lam liền biến sắc mặt, chưa kịp trả lời thì Tứ đại hộ pháp đã cùng đứng dậy, đồng thanh dùng giọng mũi “hừ” một tiếng.
Tư Đồ Sương khẽ quát bảo :
– Ngô Cương, bốn người các ngươi có mau ngồi xuống không? Vi trang chủ tiếng tăm lẫy lừng võ lâm, cử chỉ quang minh lỗi lạc, cuộc họp ngày hôm nay là để thương lượng đại sự chứ có gì mà các người phải nóng lòng như thế?
Tứ đại hộ pháp không dám trái lệnh vội ngồi xuống hết. Hiểu Lam biến sắc mặt luôn, đột nhiên quát lớn một tiếng :
– Các ngươi có mau bước ra đây cả không?
Quả nhiên y vừa quát xong đã có năm tên đại hán mặc võ trang rụt rè bước ra, buông xuôi hai cánh tay đứng nghiêm.
Mặt lộ sát khí, Hiểu Lam giận dữ quát hỏi :
– Chưa thừa lệnh của ta mà đã tự tiện hành động để làm bại hoại anh danh của ta, các ngươi có biết đã phạm tội gì rồi không?
Một người trong bọn với giọng run run đáp :
– Thuộc hạ đã biết tội, nhưng…
– Câm mồm!
Hiểu Lam giận dữ quát tháo và nói tiếp :
– Các ngươi đã biết phạm tội gì rồi, khỏi cần ta phải nói nhiều, năm người các ngươi tự động ra tay đi.
Năm tên đại hán run lẩy bẩy, đồng thanh nói.
– Đa tạ Trang chủ đã từ bi.
Chúng nói xong đã cùng rút năm con dao nhọn ra nhằm yết hầu đâm luôn.
Tư Đồ Sương bỗng cười khì một tiếng, giơ tay ngọc lên khẽ phất một cái. Năm luồng chỉ phong đã bắn luôn vào tay cầm đao của năm người kia.
Sau những tiếng kêu loong coong một hồi, năm con dao nọ đều rớt cả xuống mặt đất. Cả năm đại hán vẫn run lẩy bẩy buông xuôi tay cúi đầu đứng yên.
Hiểu Lam ngẩn người ra hỏi :
– Hiểu Lam đang điều chỉng quy luật của bổn trang, sao cô nương…
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đỡ lời :
– Xin Trang chủ thứ lỗi cho, Tư Đồ Sương đã táo gan ra tay như vậy. Nhưng Trang chủ nên rõ, năm người này một lòng trung thành với chủ nhân, xét về tình thì họ có thể tha thứ được. Xin Trang chủ nể mặt Tư Đồ Sương một phen.
Cau mày lại, mặt lộ vẻ khó xử, Hiểu Lam đáp :
– Đáng lẽ lệnh của cô nương Hiểu Lam phải tuân theo, nhưng khốn nỗi quy luật của bổn trang rất nghiêm chỉnh…
Tư Đồ Sương bỗng cười khanh khách và đỡ lời :
– Quốc pháp còn không tránh khỏi nhân tình thế thái, huống hồ ngày hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây vui vẻ ăn nhậu để cùng bàn đại sự, thì không nên để cho máu vãi ở trước mâm. Bằng không, Tư Đồ Sương tôi không dám ở lại nữa.
Ngẫm nghĩ giây lát, Hiểu Lam đáp :
– Nếu cô nương đã nói như vậy Hiểu Lam tôi không dám không tuân theo.
Nói tới đó, y quay lại quát bảo năm đại hán kia tiếp :
– Chưa thừa lệnh dụ mà các ngươi dám tự tiện hành sự, xúc phạm đến quy luật của bổn trang, làm mất cả anh danh của ta, đáng lẽ phải nghiêm phạt không thể nào tha thức được. Nhưng ngày hôm nay buổi họp này không phải là buông họp tầm thường, và lại có Tư Đồ cô nương xin hộ cho nên bổn Trang chủ tha thứ cho các ngươi một phen, các ngươi có mau lên cảm ơn Tư Đồ cô nương đi không?
Năm tên đại hán nọ đồng thanh nói :
– Đa tạ đại ơn tha chết của Trang chủ!
Nói xong, chúng lại tiến lên vái lậy Tư Đồ Sương nhưng Tư Đồ Sương đã tránh ra ngay và đáp :
– Mối tai họa này do tôi mà nên, làm cho năm vị bị kinh hoảng một phen, như vậy Tư Đồ Sương tôi đâu dám nhận lễ này nữa.
Năm đại hán lộ vẻ rất cảm ơn và cùng liếc nhìn Tư Đồ Sương một cái rồi vội quay người rút lui luôn.
Hiểu Lam gượng cười một tiếng và nói tiếp :
– Hiểu Lam đốc thúc thuộc hạ không được nghiêm, lãnh đạo vô phương làm cho cô nương kinh hoảng nên trong lòng rất hổ thẹn không yên.
Tư Đồ Sương mỉm cười đáp :
– Sao Trang chủ lại nói như thế, việc này là sự hiểu lầm mà nên. Đáng lẽ Tư Đồ Sương tôi phải rất hổ thẹn mới đúng. Nhưng việc này đã qua rồi, đừng có vì thế mà ảnh hưởng đến đại sự của đôi bên. Tư Đồ Sương mượn hoa hiến Phật, xin kính mời Trang chủ một chén rượu để giải tán cuộc u ám vừa rồi.
Rất cảm khái, thở dài một tiếng, Hiểu Lam nói tiếp :
– Cô nương rộng lượng như vậy Hiểu Lam tôi kính phục vô cùng, nguyện uống cạn chén rượu này để tỏ thâm tâm của tôi.
Tám người cùng nâng chén lên uống cạn, thế là vụ phong ba vừa rồi coi như đã tiêu tan hết.
Rượu qua ba tuần, Tư Đồ Sương để đôi đủa ngà xuống, vừa cười vừa hỏi :
– Rượu đã uống xong ba chén, chẳng hay có đại sự gì xin Trang chủ cho Tư Đồ Sương được hay.
Thấy nàng hỏi như thế, Hiểu Lam ngượng vô cùng, chần chừ một lát mới đáp :
– Hiểu Lam tôi kém ăn nói, không sao tường tận được hết, vậy xin cô nương để cho Tả tuần sát của bổn trang nói thay hộ…
Vẫn tủm tỉm cười, Tư Đồ Sương đỡ lời :
– Trang chủ hà tất phải khiêm tốn như vậy.
Hiểu Lam vừa cười vừa nói tiếp :
– Không phải Hiểu Lam tôi quá khiêm tốn, mà việc này quả thực rất khác thường…
Ông già áo xanh ngồi ở bên trái bỗng cười gằn một tiếng, đứng dậy nói :
– Tuy việc này rất phi thường nhưng cũng không phải là việc khó khăn gì hết, chỉ cần Tư Đồ động chủ gật đầu một cái là xong. Bây giờ xin cho phép lão nói qua loa để Động chủ hay.
Nói tới đó, y nhìn Tư Đồ Sương một cái rồi mới nói tiếp :
– Việc này đáng lẽ tệ Trang chủ phải đích thân đi Mân Tây bái kiến Tư Đồ động chủ mới phải nhưng anh em lão phu nhận thấy Động chủ là một vị võ lâm nhi nữ, một cân quốc tuyệt vời, không thể dùng tầm mắt thường mà đo lường được cho nên mới mời Động chủ giá lâm để cùng thương lượng. Tệ Trang chủ ngưỡng mộ Động chủ là người có phong hoa cái thế, văn võ song toàn, nếu Mân Tây bát động liên tay với Đái Vân sơn trang thì thể nào cũng xưng hùng nổi trong hoàn vũ mà nếu Động chủ lại cùng tệ Trang chủ điều khiển môn phái một lúc thì càng là một giai thoại thiên cổ.
Đột nhiên cười khì một tiếng, Tư Đồ Sương đỡ lời :
– Ý của cụ như thế nào tôi đã biết rõ rồi. Chúng ta đều là võ lâm đồng đạo, chả cần phải có thái độ thường tục giả dối và nói xa xôi làm chi. Có phải cụ muốn cầu hôn hộ quý Trang chủ đấy không?
Tất cả mọi người có mặt tại đó không ai ngờ Tư Đồ Sương lại bạo miệng đến như thế, đến cả ông già nọ cũng trố mắt lên, không biết nói năng ra làm sao nữa.
Hiểu Lam ngượng đến mặt đỏ bừng và cứ nhìn Tư Đồ Sương lộ vẻ mong đợi.
Tư Đồ Sương đưa mắt liếc nhìn y một cái rồi tủm tỉm cười nói tiếp :
– Tư Đồ Sương tôi là người rất thẳng thắng và trực tính, không biết giấu diếm gì hết. Tôi nhận thấy Vi trang chủ quả thực là người kể cả nhân phẩm lẫn tài diện đều xuất chúng, văn võ toàn tài, oai vọng ở giang hồ cũng rất lẫy lừng. Thực là trong một vạn người chưa chắc đã kiếm ra được một người như Vi trang chủ, mà còn là một vị lang quân như ý, các thiếu nữ đều muốn được trao thân. Người như Vi trang chủ thì phải c1o những người như phượng hoàng mới xứng đôi vừa lứa chứ còn Tư Đồ Sương tôi là một người rất tầm thường, tấm thân bồ liễu tự cảm thấy hổ thẹn…
Ông già áo xanh kia vội đỡ lời :
– Sao cô nương lại nói như thế! Anh em lão phu dám táo gan nói tệ Trang chủ là mong được với cao.
Tư Đồ Sương lại tủm tỉm cười đáp :
– Cụ cứ quá khen đấy thôi! Chứ sự thực Tư Đồ Sương này tự biết rõ lắm.
Ông già áo xanh nói tiếp :
– Tệ Trang chủ một lòng thành tâm, xin Động chủ chớ có coi là chuyện đùa.
Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
– Tôi biết quý Trang chủ một lòng thành tâm, rất lấy làm vinh hạnh nhưng…
Hiểu Lam đột nhiên xen lời hỏi :
– Nhưng cái gì hả cô nương?
Nghĩ đến Độc Cô Ngọc, Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :
– Trang chủ là người tài trí hơn người tất nhiên phải hiểu câu đã từng trải chứ?
Hiểu Lam giật mình đến thót một cái, sắc mặt biến sắc, vội hỏi tiếp :
– Có phải cô nương muốn nói…
Tư Đồ Sương vội đáp :
– Trái tim của Tư Đồ Sương này đã có chủ.
Hiểu Lam trợn ngược đôi lông mày kiếm lên hỏi tiếp :
– Chẳng lẽ Vi Hiểu Lam này không bằng được người ấy hay sao?
Tư Đồ Sương đáp :
– Trang chủ lầm rồi, Tư Đồ Sương đã nói nhân phẩm, tài ba, oai vọng trong võ lâm của Trang chủ không có một món nào là không hơn người. Trong một vạn người chưa chắc đã tìm được một. Còn chàng nọ chỉ là một tên nho hủ, bằng sao được Trang chủ.
Nhưng tôi thiết tưởng việc này không thể so sánh bằng cách ấy được!
Im lặng hồi lâu, Hiểu Lam mới hỏi tiếp :
– Cô nương có thể cho tôi biết được người đó là ai không?
– Tôi chỉ có thể cho Trang chủ biết chàng tức là chàng, còn Trang chủ hỏi chàng làm chi?
– Hiểu Lam vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, cho nên rất muốn được gặp mặt để xem người đó có cái gì hơn người không?
– Chàng chỉ là một người rất tầm thường. Nếu đấu với Trang chủ thực không địch nổi một thế. Đó là nói tình hình hiện thời thôi, chứ còn sau này thì không dám quả quyết.
– Cô nương chớ có hiểu lầm! Hiểu Lam tôi không phải là hạng người như thế đâu.
– Tôi biết lắm, nhưng dù Trang chủ có giết chết y thì sự việc cũng như thế thôi!
– Cô nương lòng cứng như sắt đá thực!
Thấy Hiểu Lam cứ quấy rầy mình hoài, Tư Đồ Sương tủm tỉm cười có ý muốn chọc tức và đỡ lời :
– Trái tim của tôi không những cứng như sắt đá mà có thể nói dù bể cạn đá mòn cũng không sao thay đổi được!
Ngẫm nghĩ giây lát, Hiểu Lam lại hỏi tiếp :
– Nếu Hiểu Lam quen biết cô nương trước người nọ có phải là tốt biết bao không?
– Vấn đề này khó nói lắm, chắc Trang chủ cũng biết tình cảm của nam nữ rất kỳ lạ, nhưng có lẽ lúc ấy Tư Đồ Sương này không đến nỗi cự tuyệt lòng tốt của Trang chủ đâu.
Gân mặt bỗng rung động một hồi, Hiểu Lam gượng cười nói tiếp :
– Có lẽ phước của Hiểu Lam này không bằng chàng nọ, số phận như vậy còn biết nói sao được nữa.
– Trang chủ đã lầm rồi, Trang chủ chỉ có thể nói phước không bằng được Tư Đồ Sương thôi!
– Sao vậy?
– Vì Trang chủ không phải là đàn bà và cũng không quen biết chàng ta.
Đã nổi ghen lên, Hiểu Lam hằn học nói tiếp :
– Người mà cô nương đã nhận xét chắc không thể nào sai lầm được.
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :
– Đó chỉ là sự nhận xét của Tư Đồ Sương thôi.
– Nếu vậy việc này coi như là xong rồi, cô nương…
– Tư Đồ Sương đã uống quá nhiều rượu, đa tạ Trang chủ đã khoản đãi hậu hỷ như thế này. Sau này thể nào cũng xin hậu tạ.
Thấy nàng vừa nói vừa đứng dậy như vậy, Hiểu Lam ngẩn người ra và vội hỏi :
– Sao? Cô nương đi về ư?
Tư Đồ Sương gật đầu đáp :
– Đại sự mà Trang chủ nói đã có kết quả rồi, nên Tư Đồ Sương tôi định cáo lui ngay bây giờ.
Hiểu Lam tỏ vẻ rầu rĩ, lẳng lặng không nói gì hết.
Ông già áo xanh vừa lên tiếng nói, bỗng dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và lạnh lùng xen lời nói :
– Nếu Động chủ không nhận lời cuộc hôn nhân này, anh em lão phu không hoàn thành nhiệm vụ làm mai, tất nhiên không thể nào để cho Động chủ rời khỏi nơi đây một cách dễ dàng như thế được.
Tứ đại hộ pháp đều đứng dậy, giận dữ nhìn hai ông già kia.
Tư Đồ Sương vẫy tay ra hiệu, bảo chúng không được nổi khùng như thế. Rồi nàng quay lại vừa cười vừa hỏi ông già nọ tiếp :
– Thế nào? Có phải hai vị muốn giữ khách hộ quý Trang chủ đấy không?
Ông già bên trái cười khẩy một tiếng và đáp :
– Chính thế! Trừ phi Động chủ nhận lời thì thái độ của anh em lão phu tất phải khác hẳn.
Tư Đồ Sương hỏi tiếp :
– Bằng không thì sao?
Ông già ấy biến sắc mặt đáp :
– Giờ này Động chủ đừng có hòng rời khỏi nơi đây nửa bước.
Tư Đồ Sương vẫn tủm tỉm cười, quay lại hỏi Hiểu Lam :
– Trang chủ, lời nói của bạn già kia có thực không?
Ngượng vô cùng, Hiểu Lam ấp úng đáp :
– Vấn đề này…
Nàng lại quay lại hỏi hai ông già tiếp :
– Có phải chỉ cần hai vị ra tay là đủ giữ nổi tôi đấy không?
Ông già bên trái đáp :
– Đái Vân sơn trang này cao thủ đông như kiến cỏ, người tài có rất nhiều, lão phu chỉ cần ra lệnh một cái là sẽ có rất nhiều người liều thân, thí mạng nhảy ra lưu giữ Động chủ ở lại ngay.
Trợn ngược đôi lông mày lên, Tư Đồ Sương nói tiếp :
– Như vậy, hai vị mi giở cái trò bắt cóc vua chúa để uy hiếp các chư hầu phải không? Nói ra không sợ hai vị tức giận chứ sự thực nơi đây ngoài quý Trang chủ ra còn miễn cưỡng đấu ngang tay với Tư Đồ Sương này thôi, còn thì không một người nào địch nổi ba hiệp của của bổn Động chủ.
Hai ông già cùng đứng dậy đồng thanh hỏi :
– Động chủ nói như vậy không sợ tự phụ quá hay sao?
Tư Đồ Sương đáp :
– Tôi cho ba hiệp hãy còn là nhiều đấy.
Hai ông già cũng cười như điên khùng, cả trần nhà cũng phải rung động, những ngọn đèn đu đi đu lại, tranh và câu đối đều bay tung lên.
Tứ đại hộ pháp thấy thế đều biến sắc mặt, quát lớn một tiếng, định có cử chỉ đối phó, nhưng Tư Đồ Sương đã xua tay, không cho chúng hành động và cười khúc khích nói tiếp :
– Tuyết Sơn nhị lão quả thực danh bất hư truyền. Môn Tam Dương chân khí của hai vị đã làm được rung động trời đất khiến quỷ thần phải sầu khóc, nhưng tiếc thay lại gặp phải Tư Đồ Sương này.
Ông già áo xanh lại biến sắc mặt và hỏi :
– Sao Động chủ lại nhận ra được anh em lão phu như thế?
Tư Đồ Sương đáp :
– Không lạ lùng gì cả. Tôi còn biết cả hai vị đã khốn khổ dưới pho Hồi Phong Thất Toàn Trảm như thế nào nữa.
Rùng mình đến thót một cái, hai ông già đồng thanh quát tiếp :
– Sao Động chủ lại biết cả chuyện ấy?
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã có giọng khàn khàn nói vọng vào rằng :
– Lão phu có việc rất khẩn cấp phải gặp Động chủ của lão phu ngay, phiền tiểu ca vào thông báo hộ một tiếng.
Tư Đồ Sương vừa ngẩn người ra thì hai ông già nọ đã cười khẩy và một người nói :
– Tới rồi càng hay. Một tên cũng không thể nào lọt lưới được.
Nói tới đó, y nói vọng ra bên ngoài rằng :
– Để cho y vào.
Ông già họ Trà nghênh ngang vội vàng bước vào, không thèm để ý nhìn ai hết, chạy thẳng đến trước mặt Tư Đồ Sương rỉ tai nói mấy câu.
Tư Đồ Sương rùng mình đến phắt một cái, mặt biến sắc và nói :
– Có thật không hở cụ?
Ông già gật đầu đáp :
– Nên tin là có sự thật chứ không nên tin là không. Thôi! Đi mau lên bằng không sẽ không kịp đâu.
Tư Đồ Sương nghiêm nét mặt lại, gật đầu một cái, chưa kịp trả lời thì ông già áo xanh đã cười khẩy và xen lời nói :
– Chỉ sợ các ngươi không đi được đâu.
Ông già họ Trà ngẩn người ra ngạc nhiên nhìn Tư Đồ Sương hình như muốn hỏi thì nàng đã quay lại nói với Hiểu Lam trước :
– Vi trang chủ, hiện giờ Tư Đồ Sương tôi đang có việc gấp, phải cáo từ ngay. Nếu hai vị Tuần sát của quý trang còn muốn cản trở bất đắc dĩ Tư Đồ Sương tôi chỉ có một cách là ra tay thôi.
Mặt hơi biến sắc, mồm mấp máy định nói nhưng sau Hiểu Lam dậm chân xuống đất một cái thật mạnh và không nói năng gì hết.
Tư Đồ Sương cười khẩy một tiếng, xếch ngược đôi lông mày liễu lên bảo ông cụ rằng :
– Ông cụ, chúng ta đi thôi. Thử xem ai dám ngăn cản chúng ta nào?
Nói xong, nàng dẫn ông cụ với Tứ đại hộ pháp đi ra ngoài đại sảnh. Hai ông già nọ đột nhiên cất tiếng cười như điên khùng và đồng thanh nói :
– Tư Đồ Sương! Còn muốn đi khỏi nơi đây hay sao?