Đọc truyện Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát – Chương 60: Đông Hoa, Tô Hoan
– Mạc tổng, cáo từ
Đông Hoa nói, sau đó lại quay lưng đi về phía của Tô Hoan
– về chứ? My lady
– ơ… Dạ được
Tô Hoan trên gương mặt xinh đẹp có vài vệt hồng, Đông Hoa đi bên cạnh Tô Hoan, trong lòng Tô Hoan đột nhiên cảm thấy hồi hộp, tim đập thình thịch rất nhanh
– ” vừa nãy… Tổng giám đốc Đông nhìn thật đẹp trai ”
Bỗng dưng gương mặt ban nãy của Đông Hoa nói chuyện cùng bọn họ lại hiện ra trong đầu Tô Hoan, Tô Hoan đỏ mặt lắc đầu
– ” mình đang nghĩ cái gì vậy chứ! ”
– em sao thế?
– a hả?
Đông Hoa nhìn thấy Tô Hoan đỏ mặt cứ lắc đầu liền thắc mắc mà hỏi, nghe anh gọi cô ấy giật mình
– sốt rồi sao? Mặt em sao đỏ thế?
Nói rồi Đông Hoa đưa tay sờ lên trán Tô Hoan, Tô Hoan lúc này còn đỏ mặt hơn. Cô ấy vội đẩy tay anh ra cười cười nhìn Đông Hoa
– không có chuyện gì đâu haha, chúng ta về đi
– tôi đưa em về? Tô gia cách đây cũng gần nhà tôi không xa
– được…. Cảm ơn tổng Giám đốc Đông
– không cần khách sáo, cứ gọi là Đông Hoa là được. Cũng đâu phải là ở công ty, cứ thoải mái đi
Vừa nói xong, Đông Hoa lại nở nụ cười ngọt nhìn Tô Hoan. Tô Hoan đỏ mặt cúi đầu không nói gì sau đó đi lên phía trước
– ” hửm? Sao thế nhỉ ”
Tô Hoan ngồi ngay ngắn vào xe của Đông Hoa, anh lại giúp cô ấy cài dây an toàn sau đó mới lái xe đi
– ” thật ngại ”
Tô Hoan lấy tay che mặt để tránh không cho Đông Hoa nhìn thấy, Đông Hoa khẽ cười liếc mắt nhìn sang Tô Hoan
– ” có chút dễ thương ”
…
Chiếc xe Lamborghini đỏ đậu trước cửa nhà biệt thự Tô gia
– cảm ơn anh đã đưa em về, em vào nhà đây
– cứ như vậy là đi rồi ư?
– hả?
Tô Hoan vừa định tháo dây an toàn ra để xuống xe bỗng dưng nghe Đông Hoa nói như thế thì quay lại nhìn, Đông Hoa tay chóng cầm nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô ấy
– không mời tôi vào nhà dùng tách trà à?
– a… Nhà em…nhà em, hôm nay không tiện đâu ạ, để hôm khác nh…
Chưa kịp nói xong thì đột nhiên Đông Hoa đã áp sát mình vào Tô Hoan, mặt đối mặt. Bốn mắt nhìn nhau
– là em không muốn mời tôi vào nhà? Tôi muốn hôm nay, uống trà nhà em
– hơ…
Tô Hoan ngại đỏ hết mặt, có tí hoang mang
– ” tổng giám đốc cứ một mực đòi vào nhà mình uống trà…làm sao bây giờ ”
– sao hả? Được chứ
– em…em…được được, chỉ hôm nay thôi
– được
Đông Hoa nhếch môi cười hài lòng
– ” có lẽ cha và mẹ không có ở nhà, không sao chỉ cho anh ấy vào nhà uống trà một chút sau đó đuổi đi cũng chưa muộn… ”
Tô Hoan cùng Đông Hoa vào nhà, cánh cửa gỗ nhà Tô Hoan đột nhiên mở ra. Xuất hiện trước mặt chính là một lão quản gia nhà Tô Hoan, nhìn thấy tiểu thư về ông cung kính chào
– tiểu thư, mừng cô đã về. Còn vị này là bạn cô sao?
– dạ phải, anh ấy lại bạn của cháu. Đông Hoa ạ
– Đông thiếu, chào cậu. Hai người mau vào nhà đi
Quản gia mở cửa, Tô Hoan cùng Đông Hoa bước vào nhà
– a bác à. Cha mẹ cháu…
– Hoan Hoan con gái của ta về rồi
Từ sau lưng bỗng dưng xuất hiện một giọng nói quen thuộc. Tô Hoan có chút giật mình
– ” là mẹ? Không được không được ”
Tô Hoan bối rối vội quay mặt lại nhìn Đông Hoa
– tổng…tổng giám đốc, hôm nay uống trà không được rồi. Ngày mai em mới mời anh đi uống trà nha, bây giờ anh hãy về nhà đi. Mẹ em…bà ấy
Chưa nói hết câu thì mẹ của Tô Hoan đã đứng bên cạnh bọn họ từ lâu, bà tinh mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới Đông Hoa
– chàng trai trẻ này là ai vậy con gái? Con là bạn trai con gái nhà bác ư?
– hơ…mẹ không, không phải đâu. Anh ấy là…là
– dạ phải. Chào bác gái, con là Đông Hoa
Vừa nói xong Đông Hoa lại vòng tay ôm lấy eo của Tô Hoan. Hả? Cái gì mà phải? Phải gì cơ chứ?! Tô Hoan đưa mắt nhìn sang Đông Hoa
– tổng giám đốc!
– ay da con gái, đã tìm được bạn trai rồi sao lại không nói với mẹ. Thật tốt quá rồi, nào chúng ta sang bên đây nói chuyện
Bà mỉm cười sau đó đi về phía sofa ngồi. Tô Hoan chợt nghĩ ra cái gì đó, là chuyện ngày mai cô phải cùng thiếu gia Bạch gia đi ăn cơm tối, vừa nãy cũng muốn nhờ Đông Hoa để tránh được hắn đi, Tô Hoan mỉm cười lại đột nhiên vòng tay ôm lấy cánh tay của Đông Hoa mà kéo đi
– dạ mẹ, đây là bạn trai của con
Đông Hoa có chút ngạc nhiên, cái gì mà bạn trai? Anh ban nãy vốn chỉ là muốn trêu đùa cô gái này một chút thôi mà, sao bây giờ lại nhận rồi?
– hai đứa quen nhau đã lâu chưa?
– dạ được ba tháng rồi ạ
– ” cô gái này? Em là muốn làm cái gì ”
– ” tổng giám đốc Đông em xin lỗi ”
– mẹ, như mẹ đã thấy rồi. Con có bạn trai rồi, có thể nào nói lại với cha không ạ?
– ông ấy chắc là sẽ đồng ý đấy. Ban đầu đã có rồi sao không sớm dẫn về nhà? Đến lúc chúng ta ép đi coi mắt rồi thì mới chịu đưa bạn trai về nhà
– dạ dạ
Tô Hoan cười gượng. Đông Hoa nhìn cô, thầm nghĩ
– ” thì ra là vì chuyện này ư? Vì không muốn coi mắt nên mới nhận mình là bạn trai ”
– nhưng mà… Hai đứa có thật là quen nhau hay không?!
Bà đột nhiên tỏ ra vẻ nghi ngờ con gái mình, cô có chút giật mình vội gật đầu lại còn nắm tay người kế bên
– thật mà mẹ, mẹ không tin con ư
Nhìn thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tô Hoan sợ đến nỗi xém đổ mồ hôi thì Đông Hoa ôm lấy vai cô ấy
– dạ phải thưa bác, con là bạn trai cô ấy
– vậy cậu làm nghề gì?
– mẹ!
– con là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị
– thì ra là làm chung với nhau à
Bà mỉm cười gật đầu nói, Đông Hoa cười cười gật đầu
– vậy… Mẹ à, mẹ có thể nói với cha tối ngày mai có thể
– không được đâu Hoan Hoan, là cậu ta muốn gặp con. Cho dù có nói với ông ấy thì cũng như vậy, chỉ là một bữa tối. Sẽ không sao đâu
– … Dạ
Nói chuyện với nhau không lâu, Đông Hoa cũng xin phép về trước. Tô Hoan lại đi tiễn anh ra về
– tổng giẩm đốc Đông thật là ngại khi đã nhận anh là bạn trai của em…thật ra em
– không sao, vốn dĩ ban đầu tôi nói như thế chỉ là muốn đùa với em một chút. Nhưng thật không ngờ nó lại giúp được em, để cho mẹ em tin rằng tôi là bạn trai của em
– … Tổng giám đốc, có thể lại giúp em thêm một việc hay không?
– …
– tối mai em sẽ cùng thiếu gia của Bạch gia, Bạch Phi cùng nhau dùng bữa tối tại nhà hàng Almo… Anh có thể đi cùng em hay không?
– xin lỗi lúc đó tôi bận việc rồi. Không thể đi
Đông Hoa đột nhiên lại từ chối thẳng thừng với Tô Hoan khiến cô ấy lại có chút hụt hẫng với điều này
– không cần tiễn nữa đâu, vào nhà đi
Anh lạnh lùng nói lại quay lưng bước đi tiếp, để Tô Hoan vẫn còn đứng ngây ra đó. Đến khi xe của Đông Hoa lái đi dần xa, Tô Hoan đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, lại có chút đau lòng. Là vì anh đã từ chối cô chuyện ư? Nhưng…không phải là ban nãy nói là bạn trai cô ư?
Đông Hoa lúc này lái xe xa dần đi, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Vừa nãy khi nghe Tô Hoan nói rằng tối mai sẽ đi cùng Bạch Phi đi ăn tối ở nhà hàng Almo thì anh lại tức giận, khó chịu. Anh rất muốn nói rằng không muốn cô đi, Bạch Phi là tên như thế nào lẽ nào anh và cô không biết? Vừa nãy cũng nghe mẹ của cô ấy nói, lẽ nào khi mình không nhận là bạn trai cô ấy thì bọn họ lại muốn ghép đôi cô ấy và tên họ Bạch đó ư?!
– ” chậc, nghĩ đến làm gì. Mình vốn cũng đâu phải là bạn trai của người ta, lấy tư cách đâu mà quản cô ấy. Đông Hoa, mày bớt lo chuyện bao đồng lại đi “…
…
Từ lúc đưa cô trở về nhà, cô vẫn cứ luôn bám lên người anh. Cố Duật Hành để cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình, vì đã thấm mệt nên cô tựa đầu vào lòng ngực anh mà ngủ
Về đến nhà, anh không đánh thức cô dậy mà lại cẩn thận ôm cô vào trong nhà. Đặt cô nằm trên giường ngủ, gương mặt xinh đẹp đắm chìm vào giấc ngủ, anh lại để mắt đến một bên mặt của cô, nó đỏ và hơi sưng lên vì cái tát do Mạc Thiếu Khanh gây ra ban nãy, mép môi lại có chút máu đã động lại
– ” lại dám làm như thế với cô ấy? Tất cả cũng đều do cô ta cố ý gây ra! ”
Bỗng dưng Đông Hoa gọi điện đến cho anh, không chần chừ lại bắt máy của Đông Hoa
– đã xử lý xong rồi, tiếp theo cần làm gì nữa hay không?
– đem tin này truyền ra ngoài, đồng thời tôi lại muốn cô ta ngưng hoạt động một thời gian
– ngưng hoạt động? Nếu làm như vậy thì Maris sẽ thế nào đây? Chúng ta đều là nhờ cả vào cô ta kia mà, đột nhiên khi không làm như thế các fan hâm mộ của cô ta sẽ…
– cậu lo lắng cái gì? Cô ta là một tay tôi nâng lên, lẽ nào tôi lại không thể một tay hạ cô ta xuống? Maris không phải chỉ có mỗi mình cô ta… Đây đều là do cô ta tự mình chuốc lấy cả thôi
Cố Duật Hành lạnh giọng nói sau đó cúp máy. Maris là công ty giải trí nổi tiếng ở Trung Quốc này, các nghệ sĩ trong công ty đều là những người có danh tiếng lớn, trước đây nó từng là một mảnh đất tầm thường cho đến khi Cố Duật Hành bỏ tiền ra mua nó và xây dựng nó thành một công ty giải trí. Tuyển dụng những người có năng lực, năng khiếu vào làm. Từ là những con người bình thường vô danh, họ đã trở thành những nghệ sĩ nổ tiếng như bây giờ đều là nhờ vào một tay Maris nâng lên. Chẳng ai có thể biết chủ tịch của Maris, công ty giải trí này lại là Cố Duật Hành
Vì đam mê diễn xuất nên Lâm Giai Ninh đã tham gia vào công ty có tiếng tăm này. Lâm Giai Ninh đã làm việc tại đây được gần ba năm, cũng không quản lý Maris nhiều nên anh giao nó lại cho người khác quản lý hộ. Trừ những việc Maris có việc nghiêm trọng thì người kia mới đích thân thông báo lại cho anh để anh giải quyết nó. Đúng thật là Lâm Giai Ninh là nữ minh tinh nổi tiếng rất xuất sắc, nhưng anh lại không quan tâm đến nó. Cho cô ta ngưng hoạt động một thời gian như thế này cũng là đã quá nhẹ đi…
– —————-
– Hết Chap 60
❤❤❤