Đọc truyện Cố Phán Rực Rỡ – Chương 3
Phòng khách ồn ào, chuyện trò vui vẻ.
Cô có thể làm bộ không nghe thấy lời của anh. Kỳ thực bản thân cô rất vô vị, chuyện gì cũng không thể tham gia, tựa như đồ trang trí búp bê vải trong nhà.
Đều là bạn học cao trung, đề tài có thể tán gẫu thực sự rất nhiều. Mấy người đại học năm ba chủ yếu nghiên cứu công việc học viện, năm hai và năm nhất ngược lại rất ung dung.
“Thiệu Thần, cậu cũng tới a.” Một thanh âm lưỡng lự trên đầu họ?
Cố Phán ngước mắt, chàng trai trước mặt cao to tuấn lãng, ánh mắt còn có mấy phần cảm giác quen thuộc. Bất quá cô xác định mình không quen biết người này.
Chàng trai tùy ý ngồi xuống bên cạnh Trần Thiệu Thần, “Ba ngày nay tôi đều không ngủ đủ giấc . Sao hôm nay người tới lại đông thế, bạn này là sinh viên đại học năm nhất à?”
Cố Phán lễ phép hướng anh gật đầu.
Mắt anh sáng lên, “Thật đáng yêu.” Chàng trai tán dương.
Cố Phán sững sờ, ra dấu “Cảm ơn.”
Chàng trai ừ một tiếng, sực nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt giật mình, “Em là Cố Phán? Ách, anh là anh họ Hoa Tử, Hoa Tử có nói với anh về em.”
Cố Phán mỉm cười, thế giới này thật nhỏ. Hóa ra cảm giác quen thuộc là từ bạn tốt Hoa Tử.
“Hóa ra là em a.” Anh mỉm cười, “Anh với Thiệu Thần từ mầm non đã là bạn học, bất quá anh sớm chuyển đến đi học ở thành phố B. Cái người này a —— “
“Hoa Hải!” Trần Thiệu Thần đột nhiên gọi tên hắn, âm vang mạnh mẽ, “Bên kia có người tìm cậu.”
Hoa Hải ——
Cố Phán trong nháy mắt có chút lộn xộn, trong đầu cô lập tức hiện ra một thế giới tràn ngập hoa, đầy màu sắc.
Hoa Hải nhướn cặp lông mày rậm lên, “Đã nói gọi tôi là Hải ca.” Ai bảo tên của hắn quá không nghiêm túc , với khí chất của hắn rất không hợp. Bên kia thật sự có người tìm, hắn nhanh chóng đi sang.
Hắn vừa đi, Cố Phán nhịn không được hé miệng cười, có chút không tử tế.
Trần Thiệu Thần khóe miệng kín đáo nhếch lên.
Lúc ăn cơm, Trần Thiệu Thần lại ngồi cạnh Cố Phán.
Đến giữa bữa ăn, mọi người bắt đầu nói sang chuyện những clb trong trường, một chị gái năm hai bỗng quay sang hỏi, “Cố Phán, em có hứng thú tham gia clb ngôn ngữ kí hiệu (1) không?”
(*) clb: câu lạc bộ
Không khí bàn ăn hơi lắng xuống, mọi người trên bàn kín đáo quan sát cô. Kỳ thực việc này vốn rất bình thường, chỉ là đối với người không thể nói chuyện như Cố Phán, đối phương hỏi như vậy thật sự rất động chạm .
Cố Phán cầm đũa, ngón tay bất giác siết chặt.
Trần Thiệu Thần bất động thanh sắc gắp một miếng ngó sen đặt tới chiếc đĩa trước mặt cô, “Món này mùi vị cũng không tệ lắm.” Thanh âm của anh nhẹ nhàng khe khẽ, nhưng đủ cho một bàn người đều nghe được.
Cố Phán ngước mắt, bỗng phát hiện ngay lúc này ý tứ trong ánh mắt anh làm cô có chút hoảng hốt không quen.
Trần Thiệu Thần nhướn mày, giương mắt nhìn cô gái kia, ánh mắt lành lạnh, “Clb ngôn ngữ kí hiệu?”
“Vâng. Thủ ngữ (*) của Cố Phán tốt như vậy, bọn em bình thường đều tới hoạt động tại viện mồ côi——” dưới ánh mắt áp lực của Trần Thiệu Thần, thanh âm cô gái hơi căng thẳng, lời muốn nói liền tối nghĩa khôn kể.
(*) ngôn ngữ tay
Cố Phán thở ra một hơi, ra dấu , “Cảm ơn ý tốt của chị, em đã có dự định khác .”
Trần Thiệu Thần nheo mắt, “Hừm, đi nơi nào anh cũng thấy đại tài tiểu dụng(2) .” Ngữ khí của anh nhàn nhạt, nhưng vẫn gây cảm giác ngột ngạt.
Ách——
Cái này —— sao lại đắc tội với người này a.
Sắc mặt chị gái năm hai kia dần trắng bệch, Cố Phán không đành lòng, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên làm cái gì, vậy thì cứ để sự im lặng vùi lấp cả đi.
Bữa cơm kết thúc, mọi người rất tự nhiên đưa số điện thoại lẫn nhau. Cố Phán vẫn luôn trầm tĩnh đợi một bên, bất quá vẫn có nam sinh tới hỏi số điện thoại cô.
Đương nhiên, theo phép lịch sự, cô hoàn toàn không thể từ chối.
Trần Thiệu Thần và Hoa Hải đứng một bên nói chuyện.
Hoa Hải bỡn cợt nói, “Em gái này thực sự là nghe đại danh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng coi như nhìn thấy bộ mặt thật của cậu, đủ rồi đủ rồi.”
Trần Thiệu Thần tay cầm bình nước khoáng, không để ý cất lời, “Hải ca, đây là đang đòi lễ ra mắt à?”
Hoa Hải giật giật khóe miệng, “Lễ vật này đương nhiên phải đưa danh chính ngôn thuận. Mình thấy cậu chắc chắn là cách mạng chưa thành công.”
Trần Thiệu Thần híp híp mắt, “Sắp rồi.” Không thể quá nhanh. Tiểu bánh mì(3) sẽ có gánh nặng trong lòng.
“Cậu học thủ ngữ từ bao giờ?”
“Trung học.”
Hoa Hải nuốt một tiếng, “Bạn học Trần, bạn thật tâm cơ quá sâu . Trung học a!”
Trần Thiệu Thần giật nhẹ khóe miệng, “Biết làm sao được, ai bảo mình lúc đó lại gặp cô ấy.”
Hoa Hải nhìn sang bên kia, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Nếu cô ấy có thể nói chuyện, thì hai người này đúng là một đôi trời sinh hoàn mĩ a.
“Không biết có bao nhiêu nữ sinh phải đau lòng.” Hoa Hải sờ sờ mũi.
Trần Thiệu Thần thở dài, “Mình hiện tại cũng rất thương tâm a.” Anh nhìn những bạn học kia, nói với Hoa Hải, “Chờ một chút.”
Từng bước từng bước đi tới.
Cố Phán đang cùng người khác trao đổi số điện thoại.
Mấy nam sinh nhìn thấy Trần Thiệu Thần, “Trần học trưởng ——” một người trong đó vừa đụng vào Cố Phán.
Trần Thiệu Thần gật đầu, mơ hồ cười cười, ngón tay khẽ động, “Người quen cũ à?”
Vừa xuất thủ ngữ, mấy bạn học đệ kia trong nháy mắt ngừng tranh luận, vô thanh vô tức rời chỗ hai người.
Cố Phán không hiểu tại sao anh đột nhiên dùng thủ ngữ nói chuyện cùng cô, “Bọn họ là học sinh ban khoa học tự nhiên khóa bọn em.”
Ánh mắt Trần Thiệu Thần khẽ động, “Chúng ta về trước.”
Cố Phán còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã dắt tay cô. Tay của anh rất ấm áp, mười ngón thon dài. Cố Phán nhẹ cúi đầu, kinh ngạc nhìn tay anh.
Một đường ra khỏi phòng khách, mãi đến tận đến cửa khách sạn, anh vẫn còn nắm tay cô.
Cố Phán muốn biểu đạt gì đó, nhưng tay còn ở trong tay anh.
“Tay của anh rất hấp dẫn sao? Sao lại nhìn chằm chằm vậy?”
Cố Phán chớp mắt, không dấu vết rút tay về, “Học trưởng, tay của anh rất đẹp.”
“Vậy sao?” Người nào đó nở nụ cười.
“Còn rất ấm áp.” Đương nhiên Cố Phán chỉ có thể nói một chút như vậy trong lòng.
“Tình cảm bắt đầu nhiều a!” Trần Thiệu Thần ung dung thong thả nói.
Cố Phán nâng mắt, “Anh hiểu lầm rồi.”
“Ừ ——?” tiếng nói của anh giương lên.
“Người kia đang hỏi em số điện thoại Hoa Tử.” Cố Phán run run, có phải anh đây là —— ghen.
Trần Thiệu Thần đưa mắt sang chỗ khác, sắc mặt có chút không tự nhiên.”À, Hoa Tử a.”
Cố Phán gật đầu liên tục.
“Sao lại không đi hỏi Hoa Hải.” Trần Thiệu Thần bật cười.
Ngón tay Cố Phán chầm chậm di chuyển, “Có lẽ do em dễ thương hơn.”
Lần này đến lượt Trần Thiệu Thần ngơ ngác.
Ánh trăng mềm nhẹ, hai người thả bộ dọc đường về trường, không nói lời nào, nhưng lại đặc biệt ấm áp. Có lẽ do có người kia đi bên cạnh.
Tim Cố Phán đập thình thịch. Vừa định đứng lại, chuông điện thoại bỗng vang lên. Kỳ thực, bình thường rất ít người gọi điện cho cô. Nhạc chuông là một ca khúc cô yêu thích “Tuế nguyệt như ca”.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là mẹ, trong nháy mắt nét mặt cô xúc động, mang theo chút yếu ớt của đứa trẻ.
“Phán Phán —— “
Cố Phán gõ gõ vào vỏ điện thoại, miệng vẫn đang cười.
“Không có chuyện gì, chỉ là cha con gần đây thần kinh suy nhược, con thỉnh thoảng nhắn chút tin tức cho ông ấy.”
Cố Phán lại gõ gõ vỏ điện thoại.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, Trần Thiệu Thần chỉ thấy đáy mắt Cố Phán tràn đầy thần thái, anh nhìn đi chỗ khác, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cúp điện thoại, Cố Phán quay đầu nhìn anh, không biết nên làm gì phá vỡ sự yên tĩnh này.
Giọng Trần Thiệu Thần thanh nhã vang lên, “Chuông điện thoại rất êm tai.”
Cố Phán nhíu mày, “Đây là “Tuế nguyệt như ca” của Trần Dịch Tấn, rất kinh điển.”
Trần Thiệu Thần ừ một tiếng. “Tuế nguyệt như ca”, anh nhớ kỹ .
Cố Phán thoáng trầm mặc, “Vừa rồi là mẹ em gọi, có phải anh cảm thấy cách em gọi điện thoại rất kỳ quái không?” Cô cắn cắn khóe môi, “Lúc em còn nhỏ, mẹ bận rộn kiếm tiền , em rất nhớ bà ấy, sau này em và mẹ liền nghĩ ra cách này để gọi điện”
Ánh trăng thanh tĩnh lan tỏa rực rỡ.
Cô đứng trên đường đi bộ, đôi mắt kia so với sao trên trời không chút thua kém.”Mẹ em là một người phụ nữ rất vĩ đại, không có bà ấy sẽ không có em.” Khóe miệng cô vẽ ra nụ cười yếu ớt.
“Học trưởng, kỳ thực, ngay từ đầu, em cũng không phải là đứa trẻ ba mong đợi.” Sắc mặt cô bình tĩnh như thường, thậm chí khóe miệng còn hơi mỉm cười.”Đương nhiên, em là được mẹ em mong đợi.”
Trần Thiệu Thần siết chặt tay, tâm giống như nhói lên một cái vô cùng đau đớn.
Cô hơi ngẩng đầu lên, “Không phải tiểu bánh mì Phán Phán, cũng không phải khiên bảo vệ Phán Phán, là mong đợi.”(4)
Trần Thiệu Thần giống như bị ánh mắt cô hút lấy, “Anh biết, anh cũng mong đợi.” Anh không suy nghĩ hàm hồ nói một câu.