Đọc truyện Cố Phán Rực Rỡ – Chương 11
Trần Thiệu Thần sống ở thành phố B hai năm, lần đầu tiên vào vai hướng dẫn viên du lịch, mang theo hai người dạo chơi tất cả những địa điểm nổi tiếng. Mấy ngày liên tục, Hoa Tử vẫn hừng hực khí thế, tinh thần phấn chấn. Cô cũng biết cô đây là hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của “họ hàng nhà vợ”.
Đêm trước ngày Hoa Tử phải đi, Trần Thiệu Thần mang hai người đi ăn vịt nướng.
Hoa Tử một bên quấn bánh, một bên khen ngợi nói, “Vịt hoa quế với vịt nướng mỗi thứ mỗi vị, vịt nướng chất thịt mềm mại, phì mà không ngán, vịt hoa quế đậm đà mà không ngấy, mùi vị ngon, đại khái đây chính là khác biệt nam bắc, bất quá đều ngon.”
Cố Phán hé miệng cười, đối với đồ ăn nói chung đều thật nhiều lời khen ngợi.
Trần Thiệu Thần ngồi một bên, ngũ quan cực kỳ ôn hòa, anh cẩn thận cuốn hai bánh đem tới đặt vào đĩa trước mặt Cố Phán.
Hoa Tử mắt sắc, thấy vào trong mắt, có chút suy tư, cơm này ăn càng ngày càng thơm nha.
Lúc Trần Thiệu Thần đi tính tiền, trong phòng chỉ còn dư lại hai người.
Tâm tình bát quái của Hoa Tử lập tức nổi lên, “Trần học trưởng động tác này thực sự quá nhanh, đến bây giờ mới hơn một tháng thôi a.”
Cố Phán nhiệt tình đưa cô cô một cuốn menu vịt nướng.
Nhưng vẫn không chặn nổi vấn đề của Hoa Tử.”Lấy cái tốc độ này, hai người tới trình độ nào rồi? Nắm tay? Hôn môi?”
Cố Phán bị cô nàng hỏi cho hai má ửng hồng, liên tục xua tay, viết lên điện thoại, “Muốn ăn vịt nướng nữa không? Gói một con mang đi?”
“Lại ăn nữa thì một tuần tới mình sẽ không ăn cơm mất.” Hoa Tử chép miệng, “Bất quá nói đi nói lại, Trần học trưởng đúng là nhân gian cực phẩm. Mấy ngày nay theo chúng ta chạy tới chạy lui, mình ngược lại có chút áy náy?”
“Cậu đến bọn mình rất vui.”
“Bọn mình?” Hoa Tử cân nhắc nói, khóe miệng lóe lên ý cười ranh mãnh, “Ra là thế.”
Cố Phán quyết tâm không trả lời lại.
Lúc này Trần Thiệu Thần đi tới, trong tay còn xách nửa con vịt quay.
Hoa Tử nhìn nửa con vịt quay kia, thở dài nói, đây chính là có thần giao cách cảm sao? Cô cũng hiểu ý mượn cớ đi vệ sinh, cho hai người một cái không gian riêng.
Trần Thiệu Thần nghiêng đầu, “Răng còn đau không?”
“Cũng không còn cảm giác gì.” Cố Phán giơ tay sờ sờ má.
Trần Thiệu Thần nhìn mặt cô, một lát trầm ngâm nói, “Mặt giống như nhỏ đi một chút.” Anh vừa nói vừa đưa tay nâng mặt cô, da thịt nhẵn nhụi trơn bóng.
“Mấy ngày nay có hơi bận rộn.” Anh nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đều không có nói chuyện cẩn thận.”
Cố Phán đã quen bị anh đùa giỡn, cô duy trì ánh mắt nghiêm túc.
“Vốn định dẫn em đi một chỗ.”
“Đi đâu?” Cố Phán hiếu kỳ.
Trần Thiệu Thần nở nụ cười, “Lần sau dẫn em đi.”
Cố Phán kéo khóe miệng, khó thấy được nụ cười xinh đẹp. Trần Thiệu Thần vì đó ngẩn ra.
Cửa phòng ăn đúng lúc mở ra. Hoa Tử đi vào. Trần Thiệu Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hoa Tử ngồi xuống, uống một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu, thấy hai người kia yên tĩnh không nói lời nào, lại thấy cái bộ dạng kia của Cố Phán. Cô hiểu rõ, cười cười nói, “Trần học trưởng, mấy ngày nay cảm tạ anh chiêu đãi, thật ngại quá, em như thế lại thành cái bóng đèn lớn sáng giữa anh với Cố Phán, chủ yếu là em không biết hai người lại phát triển nhanh như vậy. Aizz, nam sinh khoa quản lí kỹ thuật nói chuyện yêu đương đều nhanh chóng như này sao?”
Trần Thiệu Thần khóe miệng ẩn ẩn cười, cũng khó trách Cố Phán có thể cùng nàng trở thành bằng hữu, cô bạn Hoa Tử này quả thực —— thuần lương. “Không sao, hiện tại bóng đèn đều là loại tiết kiệm năng lượng, ánh sáng không quá mạnh.”
Vẻ mặt Hoa Tử nháy mắt dại ra.
Cố Phán mặt tràn ngập ý cười.
Lúc ba người đi ra khỏi nhà hàng, Hoa Tử lặng lẽ lôi kéo Cố Phán, “Cái cấp bậc nhân vật này cậu làm sao có thể ở chung với ảnh vậy? Thực sự là một đao giết chết mình rồi!”
Cố Phán cũng không biết nên nói như thế nào, hai người cùng nhau rất tự nhiên, cô đều không cần nghĩ phải làm gì. Cô khoa tay nói, “Hoa Tử, mình nghĩ có lẽ đây chính là thích đi. Mình thích anh ấy.”
Có thể dễ dàng nhận ra. Bất quá, trong lòng Hoa Tử cũng mơ hồ có chút bận tâm. Hai người kia đều không phải người bình thường a.
Bảy ngày nghỉ rất nhanh liền trôi qua, gặp nhau ngắn ngủi, rốt cục vẫn là lúc phải tạm biệt rồi.
Sân bay thủ đô, người đến người đi.
Cố Phán một mình đến tiễn Hoa Tử. Hai tiểu cô nương lưu luyến không rời.
Hoa Tử ôm bả vai của cô, “Không sao, bất cứ lúc nào cậu nhớ mình liền đến thành phố S là được rồi.”
Cố Phán gật đầu.
Thời khắc tạm biệt luôn đau lòng, cho dù chúng ta đều biết sau này vẫn có cơ hội gặp lại.
“Cố Phán, anh ấy rất tốt, cậu cũng rất tốt.” Hoa Tử yên lặng nói rằng.
“Mình biết.” Cô nở nụ cười. Một đường trưởng thành, sâu trong lòng cô vẫn do dự bất an, nhưng, sau khi gặp được anh, cô đang từng chút từng chút bỏ xuống những gánh nặng kia.
Lý do chỉ là, cô muốn dành toàn bộ tình cảm ấm áp cho chàng trai của cô.
–––––––––––– dải phân cách editor Vàng Vàng xin tiếp tục ––––––––
Một khóa đại học không quá đông, bất quá sinh viên đại học T thích tự do tìm các loại hoạt động phong phú, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm thực tiễn cho bản thân.
Tương đối trái ngược với mọi người, Cố Phán liền có chút đặc biệt. Cô một lòng chăm chỉ hoàn thành bài tập, đi học, đi phòng vẽ tranh, còn có nói chuyện yêu đương.
Trần Thiệu Thần mấy ngày nay theo thầy giáo ra ngoài nghiên cứu, Cố Phán lại càng nhiều thời gian rảnh rỗi, hôm nay phòng vẽ người không nhiều.
Cố Phán đi sớm, ngồi ở phía sau phòng vẽ, hết gần một ngày sắp hoàn thành một bức tranh sơn dầu. “Hoa hướng dương nở rộ”. Cô quơ quơ bả vai nhức mỏi, ngắm nhìn thất thần.
Vừa ngẩng đầu đã thấy lớp trưởng đứng ngay bên cạnh, “Chẳng trách thầy giáo nói cậu có năng khiếu, tranh cậu vẽ khiến người ta nhìn cảm giác đặc biệt ấm áp.”
Cố Phán cười cười, khoa bọn họ cao thủ nhiều như mây, tài nghệ của mọi người không phân cao thấp.
Chu Chi Hằng dừng lại bên cạnh cô, hồi lâu không nói một lời. Cố Phán quay đầu liền nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của hắn.
“Cố Phán, mình —— rất thích cậu. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu.” Hắn chân thành nói.
Cố Phán không hề chớp mắt mà nhìn hắn, một lát, Cố Phán dùng thủ ngữ khoa tay.
Chu Chi Hằng lộ vẻ mặt khổ não, “Đây là ý gì? Cậu có thể viết ra không?”
Cố Phán cầm bút, viết lên giấy vẽ, “Cậu không biết mình.”
Chu Chi Hằng vội vàng nói, “Thời gian chúng ta gặp nhau quá ít, mình hi vọng cậu có thể cho mình một thời gian để hiểu rõ cậu.”
Cố Phán chuyển ánh mắt, có chút khổ não.”Lớp trưởng, cảm ơn cậu. Chỉ có điều, không cần lãng phí thời gian với mình. Mình còn có việc đi trước.”
Cố Phán mang theo túi xách rất nhanh hướng về kí túc xá.
Bóng đêm an bình, lúc đi được nửa đường, có người gọi tên cô.
Cố Phán dừng chân, vừa quay đầu lại. Là bạn học của Trần Thiệu Thần.
“Chị vừa nhìn thấy em, em đi nhanh quá, chị không đuổi kịp.” Vu Càng nói nói.
Cố Phán cầm điện thoại di động.
“Sao vậy? Sao đi gấp như vậy?” Vu Càng hỏi.
Cố Phán viết lên điện thoại, “Học tỷ, không có gì. Trên người một thân dính toàn mùi thuốc màu, chuẩn bị trở về tẩy một chút.”
Vu Càng nhìn mặt cô, Đại học T xưa nay không thiếu mỹ nữ, nhưng cô chưa từng nhìn thấy cô gái nào có kiểu hấp dẫn như Cố Phán, trên người lộ ra một loại khí chất khó miêu tả, rất thoải mái.
Hai người bước chậm về phía trước.
“Em không tham gia hội sinh viên thực sự là đáng tiếc, lần trước em làm poster, đám người ban truyền thông đặc biệt yêu thích, vẫn muốn đem em kéo vào cho bằng được.”
Cố Phán viết lên điện thoại, “Hội sinh viên nhân tài rất nhiều, em không tham gia cũng không phải vấn đề lớn.”
“Em khiêm tốn.” Vu Càng cười nói, “Em hiện tại cũng là tiểu danh nhân đại học T rồi.”
Cố Phán ngoái đầu lại, trong mắt xẹt qua một tia không rõ.
“Mấy người bên học viện bọn chị đối với em chính là “nghe danh đã lâu” đấy.” Vu Càng cười.
Cố Phán không nói gì nữa.
Trở lại ký túc xá ba người kia đều trong phòng, trên giường xếp đầy quần áo.
Cố Phán một mặt hiếu kỳ.
Kim Nhiễm kéo cô lại, “Cố Phán, Tử Nhuy muốn tham gia đợt hoạt động của đại học nghệ thuật, cậu nhanh đến giúp tham khảo chuẩn bị quần áo đi?”
Người học mỹ thuật trời sinh rất có năng lực phân biệt nhạy cảm với cái đẹp, mấy bộ đồ bọn họ chọn đều rất đẹp, mấu chốt chính là thích hợp Diệp Tử Nhuy, đưa vóc người thon gọn của cô bày ra không bỏ sót. Cố Phán giơ ngón tay cái lên.
Diệp Tử Nhuy giải thích, “Mình là vì được tiền thưởng mới đi đăng ký. Không bằng ai trong các cậu đi chung với mình đi?”
Kim Nhiễm với Đường Đàm liên tục xua tay, “Bọn mình đương nhiên không thích hợp, nghĩ là biết đều là cao thủ đi, bọn mình mà đi chính là bêu xấu. Không thì cậu hát đi, cậu không chê bọn mình, bọn mình cấp cho cậu bạn nhảy nhé.”
Cố Phán cười yếu ớt.
“Được đó, vậy ngày mai theo mình đi đăng ký.” Diệp Tử Nhuy nói.
Trước khi ngủ, Trần Thiệu Thần nhắn tin đến. Cố Phán từng chữ từng chữ xem tin nhắn của anh.
Trần Thiệu Thần: Mấy ngày nay thành phố B nhiệt độ giảm, em nhớ mặc nhiều một chút.
Cố Phán: Ân.
Trần Thiệu Thần: Có chuyện gì muốn nói với anh không?
Cố Phán suy nghĩ một chút rồi gửi: Học trưởng, công việc thuận lợi.
Cô biết lần này anh cùng lão sư đi thành phố G tham gia hội nghị kinh tế, chắc chắn rất nhiều nhân tài kinh tế quốc gia họp lại.
Trần Thiệu Thần thoáng im lặng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích đặt xuống một hàng chữ ngắn gọn: Bánh mì nhỏ, anh rất nhớ em.
Đêm đó, Cố Phán mất ngủ, đến gần rạng sáng mới ngủ được ba tiếng.
Ngày hôm sau học xong, ba người liền đi học viện âm nhạc cùng Diệp Tử Nhuy đến chỗ ghi danh báo tên.
Người rất nhiều, nữ có nam có.
“Không nghĩ tới nhiều người như vậy.” Kim Nhiễm cảm thán.
“Đúng a, mọi người đều tràn đầy hưng phấn.” Đường Đàm nói.
Cố Phán nhìn quanh một vòng, bỗng có người đi tới bên cạnh cô.”Cố Phán, cậu cũng tới đăng ký tham gia thi?” Vu Càng tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Vị đứng bên cạnh cô kia chính là người tranh cử chủ tịch hội sinh viên lần trước Chu Chú.
“Để chị giới thiệu một chút, Cố Phán học viện mỹ thuật, đây là Chu Chú học viện âm nhạc.”
Chu Chú ánh mắt không dấu vết đảo qua trên người Cố Phán, “Xin chào, em cũng muốn ghi danh sao?”
Cố Phán hướng về hai người khẽ mỉm cười, chào hỏi, động tác trên tay của cô hơi sững lại, lấy ra giấy với bút, “Em đi cùng bạn học, cậu ấy đi đăng ký.”
“Như vậy a.” Vu Càng nói nói, “Nếu như em tham gia thi, lần tranh tài này nhất định rất đặc sắc.”
Cố Phán cười cười viết lên, “Em chỉ biết vẽ vời một chút, làm sao có thể tham gia thi đấu.”
Chu Chú hơi nhíu mày, “Lúc nhỏ chị cũng học hội họa, chỉ là sau đó bận học bài vở nên không tiếp tục kiên trì.”
Các cô cùng nhau trò chuyện một lúc, đưa tới vài ánh mắt xung quanh, bên kia Diệp Tử Nhuy đã đăng ký xong.
Cố Phán viết xuống cho Vu Càng, Chu Chú, “Học tỷ, bạn học em xong rồi, em cùng cô ấy về trước nha.”
“Có thời gian có thể dạy chị vẽ không?” Chu Chú hỏi.
Cố Phán hơi giật mình một chút, gật đầu.
“Số điện thoại di động của em là bao nhiêu?”
Cố Phán gõ một chuỗi dãy số lên điện thoại.
Chu Chú mỉm cười, “Cảm ơn em.”
Cố Phán với Diệp Tử Nhuy đồng thời đi ra ngoài, lúc này mấy người xung quanh đột nhiên có một tiếng nói nhỏ.”Không phải cổ không thể nói chuyện sao? Làm sao cũng tới đăng ký thi đấu?”
“Đúng a. Không thể nói chuyện làm sao thi đấu a? Thủ ngữ người bình thường nhìn làm sao hiểu được.”
“Phỏng chừng như vậy định tranh thủ đồng cảm a.”
“Cổ với Trần Thiệu Thần không hợp chút nào hết a. Mình vẫn thấy Chu Chú với Trần Thiệu Thần mới là cặp đôi hoàn hảo.”
…
Diệp Tử Nhuy dừng chân. Đường Đàm hỏi, “Sao vậy? Còn có việc chưa xong?”
Diệp Tử Nhuy nghiêng đầu nhìn về phía Cố Phán, nhất thời nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt Cố Phán trong vắt, không nói một lời.
“Cố Phán, sao phải để người ta nói cậu như vậy?” Cô hỏi.
Đường Đàm với Kim Nhiễm nhất thời thầm hít một hơi.
Trong lòng Cố Phán rung động liên tục, khóe miệng hơi giật giật, bỗng nhiên nở nụ cười, xoay người, hướng về chỗ đăng ký từng bước từng bước đi tới.
Chu Chú với Vu Càng đang nói chuyện, nhìn thấy cô đi tới, đáy mắt hiện lên chút nghi hoặc.”Cố Phán, sao em quay lại?”
Cố Phán viết lên giấy, “Học tỷ, em định đăng ký.”
Một giây kia, vạn vật như dừng lại.
Khóe miệng Cố Phán mang theo nụ cười, như hoa hướng dương nở rộ, hoạt bát tươi sáng.
Chính sự xuất hiện của người kia trong cuộc đời cô, mới làm cô có đủ dũng khí.
Trần Thiệu Thần, em cũng có thể đứng bên cạnh anh.