Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 81: Em Sẽ Không Dùng Thuốc, Em Sẽ Trực Tiếp Nhào Lên
Triều Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, xem như là ngầm đồng ý đáp án “Dạ Huyền, anh không nỡ bỏ em.”
Rõ ràng đang trong bóng đêm, trong phòng một màu đen kịt, một tay anh ôm cô vào trong lòng, một tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hơi thở quen thuộc lần thứ hai tập kích đến, luồng khí ấm áp xoay bao vây lấy cô, Dạ Huyền bị anh áp lên trên tường, mắt không nhìn thấy, các giác quan khác đặc biệt trở nên rõ ràng hơn.
Cô nghe thấy trên lầu ba, âm thanh giày da Tống Dạ Nghiêu dẫm lên cầu thang, từng bước từng bước, dần dần tới gần bọn họ, Dạ Huyền bối rối đánh tới Đường Triều Ca, ra hiệu anh đi mau,cô thật không dám tưởng tượng, nếu như Tống Dạ Nghiêu phát hiện trong phòng cô có một người đàn ông thì vẻ mặt sẽ như thế nào!
Triều Ca làm như mắt điếc tai ngơ tự do hôn môi cô, dần dần hướng phía dưới hôn tới, nút áo ngủ chẳng biết lúc nào bị anh mở ra , tay của anh dĩ nhiên dò xét đi vào, nắm chặt nơi mềm mại trước ngực cô, Dạ Huyền bị anh làm động tác như thế, đột nhiên la lên, mà ngoài cửa, tiếng bước chân càng gấp gáp hơn “Dạ Huyền, em làm sao thế? “
Âm thanh Tống dạ Nghiêu ở ngoài cửa vang lên, cách một cánh cửa, nhưng Dạ Huyền không cách nào trả lời Tống dạ Nghiêu. Môi của cô dĩ nhiên bị Đường Triều Ca ngăn chặn , tay của anh còn tùy ý làm loạn, trán Dạ Huyền chảy ra từng tang mồ hôi, muốn giục Đường Triều Ca, nhưng hai tay đã bị anh nắm lấy, không thể tránh thoát được
Không nghe được tiếng trả lời, Tống Dạ Nghiêu càng thêm hoảng hốt, cửa bị gõ đến vang lên, “Dạ Huyền, em ở trong phòng có làm sao không?”
Nghe thấy tiếng mở cửa của Tống Dạ Nghiêu, Đường Triều Ca lập tức buông môi Tống Dạ Huyền ra, nói vào tai cô, “Nói với anh ấy em vừa nằm mơ.”
Tiếng nói của anh vào lúc này mang theo một loại sức mạnh vô biên.
Dạ Huyền dùng mắt trừng trừng Đường Triều Ca, lại nghĩ cách nói lý do không mở cửa, dù sao trừng cũng không nhìn thấy, suy nghĩ một hồi cô cắn bả vai anh, nghe thấy tiếng hít mạnh của anh mới nhả ra : “Anh, em không có chuyện gì, vừa rồi nằm mơ thôi, giờ tỉnh rồi.”
Tống Dạ Nghiêu ở ngoài cửa lúc này mới an tâm hơn, cũng không địng mở cửa nữa, “Vậy thì tốt, Dạ Huyền, em nên đề phòng Đường Triều Ca.”
Dạ Huyền nghe xong, đáy lòng bỗng nhiên sáng ngời, quả nhiên là anh em!
Đang muốn mở miệng thì cảm giác được phía dưới mát lạnh, Dạ Huyền đột nhiên thức tỉnh, thoát đi kiềm chế tay, mạnh mẽ bấm anh một cái, “Biết rồi, anh đi ngủ đi”
Dạ Huyền không đưa tay lau mồ hôi, cô nên đề phòng, mà câu nói nàyTống dạ Nghiêu nên nói sớm hơn một chút mới đúng!
“Ừ, có chuyện gì thì gọi anh” Tống Dạ Nghiêu nói, giày da xẹt qua mặt đất, nghe âm thanh anh dần dần đi xa, đáy lòng Tống Dạ Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, mà tay Đường Triều Ca vào lúc này cũng lui ra.
“Anh…” Dạ Huyền bị động tác bất thình lình của anh dọa cho phát sợ, nếu như lúc này bật đèn, nhất định có thể nhìn thấy trên mặt cô lúc này một mảnh đỏ bừng.
“Anh chờ em ly hôn, chờ tới thời điểm em gả cho anh…” Đường Triều Ca nói, lại ở trên trán của cô ấn xuống một cái hôn.
Dạ Huyền xoa xoa mũi, không biết vì sao, bọn họ hiện tại không phát sinh cái gì hẳn là tốt, nhưng Dạ Huyền mơ hồ cảm thấy không vui, đúng và sai, trong nháy mắt cô không phân biệt được.
“Được rồi, anh buổi tối bò tường vào đây, chính là nói với em, đợi em ly hôn, thế nhưng chuyện tối qua thì sao?”
Dạ Huyền vừa nói ra lời này lập tức liền hối hận , cô vốn ăn ngay nói thật, nhưng làm sao cô lại cảm giác được mình giống như đang ghen.
Trong không gian áp bức, Tống Dạ Huyền cảm thấy hơi thở của Đường Triều Ca thổi lên trên mặt mình, nơi bị hơi thở của anh thổi qua, nhiệt độ nóng lên, qua hồi lâu, giọng nói quen thuộc rơi xuống bên tai, “Dạ Huyền ” Triều Ca nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếp theo đó là cảm giác ôm ấp quen thuộc, không khí cực kì quyến luyến, “Anh không nỡ lòng bỏ em rời đi.”
“Đường Tống Đường, Triều Ca Dạ Huyền Triều Ca, Đường Tống Tống, Triều Ca Dạ Huyền Dạ Huyền, ” Trong giọng nói Triều Ca xen lẫn tiếng thở dài rất khẽ “Những năm gần đây, anh đều không quên, cũng không dám quên.”
Không có ánh đèn, hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, khi nói chuyện cũng tựa hồ đặc biệt có thể mở rộng cửa lòng, “Chuyện của khuya hôm trước em đừng nghĩ nhiều”
Dạ Huyền không thể không thừa nhận, câu nói này của Đường Triều Ca cô rất yêu thích.
” Em chưa nghe qua thứ gọi là thuốc kích thích sao?” Triều Ca mím môi, “Cô ấy mượn chìa khoá lén lút chui vào, cho thuốc vào rượu, còn dùng nước hoa em thường dùng, khi thuốc phát tát anh tưởng là em.”
“Em làm sao mà dùng thuốc được!” Dạ Huyền vừa nói xong liền cảm thấy hối hận,
“Hừm, em sẽ không dùng thuốc, em sẽ trực tiếp nhào lên.”
“…”
Dạ Huyền thúc cùi chỏ lên đánh anh “?! Vậy anh sau đó làm cùng Lục Húc Nghiên ?”
“Em xông vào rất đúng lúc.” Nói tới chỗ này, Đường Triều Ca đổi giọng giải thích nói, ” Khi đó, nếu như em không đi, anh sợ anh không kiềm chế được…”
Vì lẽ đó, để mặc cô chạy đi, là thương tổn, rồi lại là một loại bảo vệ?
“Dạ Huyền, anh sẽ không để cho em hối hận khi lựa chọn anh!” Triều Ca chăm chú ôm cô vào trong ngực, thân thể hai người gắn bó không có một khe hở.
Sáng ngày thứ hai, Tống Dạ Huyền mang theo Tần Huyên vừa mới đi ra khỏi nhà, xe Đường Triều Ca liền dừng ngày trước cửa, vẻ mặt cô thì bình tĩnh nhưng Tần Huyên vừa nhìn thấy Đường Triều Ca lại vô cùng vui mừng.
Đường Triều Ca tháo kính râm xuống, cà vạt trên áo sơ mi trắng được thắt cẩn thận, âu phục cũng bỏ vào cẩn thận, tỉ mỉ, anh xuống xe, đi tới bên người Tống Dạ Huyền “Chúng ta đưa Tần Huyên đến trường thôi”
Nói xong liền nắm chặt tay phải Tần Huyên.
Tay Đường Triều Ca nắm tay Tần Huyên mềm mại ấm áp, nhưng cũng mạnh mẽ làm cho cậu bé cảm thấy an tâm. Tần Địch Phi xưa nay không có nắm tay của cậu, Đường Triều Ca cùng Tống Dạ Huyền hai người hai bên trái phải nắm tay cậu hướng về phía trước, để cậu không tự chủ được mà đi theo.
Không cho từ chối, cũng không muốn từ chối.
Bởi vì Tống Dạ Huyền muốn ra ngoài ba ngày, Tống Dạ Nghiêu vừa vặn muốn đi công tác, trách nhiệm chăm sóc Tần Huyên rơi xuống trên người Đường Triều Ca, dọc theo đường đi Dạ Huyền bắt đầu căn dặn chuyện bé đến lớn, nghe được Đường Triều Ca cùng Tần Huyên đảm bảo nhưng Tống Dạ Huyền vẫn một mực căn dặn, còn không cho Đường Triều Ca mở cửa xe.
Thật vất vả đến cửa nhà trẻ, Tần Huyên tự mình đẩy cửa xe ra, chạy xuống xe, ” Mẹ, con đi rồi, không cần nhớ con.”
Thời điểm đến trường thì cổng trường đã có thật nhiều người, Tần Huyên tìm chỗ trống chạy vào, nhiều lần đều suýt té ngã, Đường Triều Ca muốn xuống xe, lại bị Dạ Huyền ngăn cản.
“ Đừng đi, Tần Huyên xưa nay chưa bao giờ cách xa em, chúng ta xuống xe, nó nhìn lại khổ sở”.
Đường Triều Ca liếc mắt về nhà trẻ nhìn Tần Huyên, có chút hoài nghi, “Em nhất định phải như vậy?”
“Ba ngày này anh giúp em chăm sóc tốt cho Tần Huyên là được” Dạ Huyền thừa dịp thời điểm anh không chú ý, lặng lẽ xoa xoa khóe mắt, “ Chúng ta đi thôi, thời gian hẹn gặp Tần Địch Phi là đúng tám giờ”
Đường Triều Ca hỏi cô, “Thật sự muốn đi?”
Dạ Huyền gật đầu, “Lái xe đi, em không muốn nợ anh ta điều gì cả.”
Nơi hẹn với Tần Địch Phi là quán cà phê gần trường học Tần Huyên, lúc Triều Ca cùng Dạ Huyền tới Tần Địch Phi đã ngồi đợi ở chỗ đó.
Nhìn thấy hai người đi tới, anh ta không nhanh không chậm lật tờ báo, uống cà phê, Lâm Duy lập tức hướng Đường Triều Ca cùng Dạ Huyền dẫn lại đây.
“ Em đến rồi”. Đây là quán cà phê vô cùng yên lặng, hiện tại còn sớm nên trừ bọn họ ra không có người nào nữa
Dạ Huyền nắm tay Đường Triều Ca ngồi đối diện Tần Địch Phi.
Tần Địch Phi để tờ báo trong tay xuống, “Rất tốt chúng ta trước tiên kí tờ thỏa thuận ly hôn, sau đó anh sẽ dẫn em đi một chỗ, dự tính thời gian là ba ngày, khi trở về chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn”.
Tần Địch Phi nói xong, Lâm Duy liền đem hai tập tài liệu đưa tới trong tay anh “Ký tên đi”
Tống Dạ Huyền nhìn Tần Địch Phi đẩy tới trước mặt mình hai phần tài liệu, cầm lên xem. Phần thứ nhất là hiệp nghị ly hôn, Dạ Huyền đang muốn ký tên, Đường Triều Ca lại tỷ mỉ kiểm tra một chút, mới để Tống Dạ Huyền kí.
“Đây là cái gì?” Tống Dạ Huyền chỉ vào một cái tập tài liệu màu đen khác.
Tần Địch Phi nhíu mày nở nụ cười, nhưng ánh mắt rơi vào trên người Đường Triều Ca, “Mở ra xem thì biết”
“ Tần Địch Phi”, Tống Dạ Huyền đẩy cái phong bì màu đen tới trước mặt Đường Triều Ca, chờ thấy rõ hàng chữ đầu thì Tống Dạ Huyền không nhịn được lên tiếng, “Anh bị người ta đá ngốc à…”
Đây là tài liệu cổ đông, hơn nữa là 30% cổ phần của Tần thị !
“ Làm như vậy anh cảm thấy rất thoải mái?” Đây là câu nói đầu tiên của Đường Triều Ca từ khi đi vào quán cà phê.
“ Tôi cho con tôi chi phí nuôi nấng, đây là điều tất nhiên” Tần Địch Phi bưng ly cà phê, cười nhấp một miếng, “ Dạ Huyền thì tôi không lo lắng, tôi chỉ lo cho Tần Huyên”
Ánh mắt Tần Địch Phi xoay qua nhìn về phía Tống Dạ Huyền “ Đây là 30% cổ phần anh cho Tần Huyên sau khi chúng ta ly hôn, em là người giám hộ của con. Sau này chuyện Tống gia anh không muốn nhúng tay nhưng Tần Huyên anh hi vọng con có thể không lo cơm áo”
Tần Địch Phi đang nói chuyện, lại cầm tờ báo lên nhìn, Dạ Huyền có chút do dự cầm bút, đáy lòng cũng không biết suy nghĩ gì.
“Nếu em không ký?” Tống Dạ Huyền trầm mặc không nhìn Đường Triều Ca, trong tay nắm tờ giấy phân chia cổ phần, muốn giao cho Tần Địch Phi.
“Tống Dạ Huyền, đừng quên bốn năm trước em sống như thế nào?” Tần Địch Phi từ sau tờ báo ngẩng đầu lên cười. “Tống Dạ Huyền, bất cứ lúc nào đừng quên anh đã dạy em, đừng bao giờ không cần tiền, chờ đến lúc không có một cái bánh bao ăn thì cái gọi là tình yêu cũng không giải quyết được dạ dày của em”
Tần Địch Phi nói, đưa mắt nhìn sắc mặt khó coi của Đường Triều Ca.
“Không ngại xin mời anh chia sẻ cảm nhận ăn bánh bao trong năm năm qua.” Triều Ca mím môi, ánh mắt đảo tập tài liệu trên bàn, khóe môi hiện lên ý cười.
Tần Địch Phi nắm chặt bút trong tay lại, đang muốn nói chuyện, lại bị Tống Dạ Huyền đoạt trước.