Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 79: Chăm Chỉ Học Tập Cho Thật Tốt, Mỗi Ngày Được Ở Trên Lầu


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 79: Chăm Chỉ Học Tập Cho Thật Tốt, Mỗi Ngày Được Ở Trên Lầu


Tần Địch Phi che giấu ý cười cúp điện thoại, đã có người tận lực che giấu thân phận, anh cũng không ngại tiếp đến cùng, trò chơi này bởi vì thân phận của Đường Triều Ca mà đã trở nên thú vị.
Tống Dạ Huyền không biết, trong xương Tần Địch Phi anh ta kỳ thực rất ham chơi, còn dám đem tất cả ra ngoài để chơi nữa.
Nhìn thời gian cuộc trò chuyện 9 phút 41 giây, Tống Dạ Huyền ném điện thoại di động tới góc giường, lại trở mình, nhưng không làm sao ngủ được.
Lần này dường như đã có thể loại bỏ hết đề phòng trong lòng cô, có thể thẳng thắn gọi cho Tần Địch Phi một cuộc điện thoại.
Không ngủ được, Tống Dạ Huyền nghĩ muốn rời giường, muốn ly hôn cùng Tần Địch Phi, vấn đề đầu tiên chính là chuyển nhà, đối với cô không vấn đề gì nhưng nơi đó còn có đồ chơi của Tần Huyên, xem ra cô phải bận rộn một chuyến!
Khi Dạ Huyền còn chưa mặc xong quần áo, liền nghe thấy tiếng điện thoại di động vốn bị ném qua một bên lần thứ hai vang lên. Cô liếc nhìn số điện thoại, nửa phút sau vẫn là nhấc lên nhận.
“Dạ Huyền, anh ở dưới cửa nhà em”.
Dạ Huyền sửng sốt một lát, trong đầu còn đang lo lắng ý tứ của những lời này, người nào đó đã đi đến ngoài cửa phòng,cô tức giận giậm chân, đối mặt với người đàn ông này, cô thực sự là nửa phần đều không thể trốn tránh.
Làm khó cô không đắn đo chút nào đến vô cùng đáng thương, rồi lại nói lời tràn ngập tình thâm ý nặng. Anh rõ ràng cái gì cũng đều chưa có làm nhưng trong đầu của cô đã hiện ra cảnh tượng anh đang đứng ở ngoài nhẫn nhục chịu đựng chờ cô mở rộng cửa lớn, thật là làm cho cô không cách nào tiếp tục cùng anh tranh đấu.
“Chờ một chút, em ra mở cửa”. Dạ Huyền quay trở về phòng khoác một bộ quần áo lên người, lúc này mới lê dép đi xuống dưới lầu.
Dì Hoa nhìn thấy cô đi xuống, vội ngừng động tác trên tay lại, “Cô chủ, cô mặc trang phục này muốn đi đâu vậy? Bên ngoài rất lạnh, cô còn đang bệnh…”
“Không có chuyện gì đâu, dì Hoa, tôi chỉ muốn đi mở cửa, một người bạn đang đợi bên ngoài, lát nửa sẽ trở vào, trước tiên dì giúp tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn tiếp khách”. Không đợi dì Hoa nói hết câu, Dạ Huyền đã giải thích.
Không mang theo một chút vộ vã, giọng điệu trầm ổn, khiến cho dì Hoa cảm thấy, hiện tại, tính khí thỉnh thoảng sẽ đột nhiên tức giận của tiểu thư đã không còn, tiểu thư đúng là đã lớn rồi, trưởng thành rồi.

“Vâng, cô chủ, vậy cô mau trở lại.”
Tống Dạ Huyền gật đầu, tiếp tục lê dép đi về phía cửa chính. Ngoài cửa lớn, một thân áo khoác màu đen thẳng tắp đứng ở đó, các loại cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, Đường Triều Ca tay trái quấn đầy băng gạc từ bả vai buông xuống cúp điện thoại.
Dạ Huyền vội cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại trong tay, cuộc trò chuyện kéo dài 1 phút 43 giây.
Hai người đứng thẳng đối mặt đứng sừng sững một lúc lâu, Dạ Huyền hắng nhẹ cổ họng một tiếng, “Vào đi, bên ngoài hơi lạnh”.
Mới nói, cô đã xoay người đi vào trong nhà trước.
Triều Ca lập tức bước vài bước theo sau, cùng Tống Dạ Huyền sóng vai đi vào nhà, “Em lớn rồi, trưởng thành hơn rất nhiều”.
Dạ Huyền nghe xong những lời này, đáy lòng chợt cảm thấy đau xót, “Tần Huyên cũng đã năm tuổi, em không phải lớn hơn mà là đã già đi rồi”.
Triều Ca nghe xong những lời này cúi đầu nhìn cô một cái, đem áo khoác cởi ra, cẩn thận khoác lên trên người cô, hai người lại sóng vai đi tiếp.
Dạ Huyền một mực không trở về phòng, dì Hoa không thể không sai người chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn một chút, mặc cho cô đem Đường Triều Ca từ trong phòng quay trở ra, sau khi ăn cơm trưa xong, Triều Ca bắt cô đi ngủ trưa, cô mới ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
Đường Triều Ca ngồi trên giường của cô, lẳng lặng nhìn hình dáng cô đang ngủ.
Tống Dạ Huyền cũng không phải là người con gái đẹp nhất mà anh đã từng gặp qua, nhưng là người con gái làm anh dao động nhiều nhất. Năm năm trước, cô cũng đều là rất trực tiếp, trực tiếp dùng vui sướng đau buồn nhất để diễn tả tâm tình của cô, đem tất cả quá khứ của cô nói cho anh. Mà năm năm sau, một mặt Tống Dạ Huyền trước mặt người khác tỏ ra tùy ý lười biếng, tiêu sái tự tại, ngoại trừ Tần Huyên, cô chưa từng biểu lộ sự quan tâm đặc biệt đến người nào, mặt khác,đại khái cũng chỉ có thời điểm đi vào giấc ngủ như vậy mới dỡ xuống tâm tình phòng vệ, giữa hai hàng lông mày kia nhàn nhạt hiện ra ưu tư.
Yêu một người, từ xưa đến này không phải là tình cờ, mà anh hiểu rõ, cô là người thích hợp nhất với anh.
Lúc dì Hoa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Triều Ca còn nắm tay Tống Dạ Huyền trong tay mình, nhẹ nhàng cười cầm canh đang bưng trong tay đi sang một bên

“Cô chủ đã rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy.”
Nghe thấy giọng nói, Đường Triều Ca vội quay đầu lại, “Có một số việc nói xin lỗi có lẽ là quá muộn, thế nhưng chuyện của quá khứ, tương lai sẽ không tái diễn.”
Dì Hoa cũng không vì như vậy mà đối với Triều Ca nói lời ân cần thể hiện sự quan tâm vô cùng, “Cậu chỉ cần biết rằng cậu là người vô cùng quan trọng với cô chủ là tốt rồi. Cô ấy còn đang bệnh, quần áo còn chưa thay, liền muốn đi mở cửa, chuyện như vậy rõ ràng cô chủ chỉ cần ở trong phòng tùy tiện gọi một tiếng sẽ có người ra mở cửa cho cậu, nhưng cô chủ vẫn tự mình đi ra, kể cả thiếu gia cũng chưa từng được đối xử như vậy.”
Nhìn hai người nắm tay nhau, dì Hoa bỗng nhiên cảm thán, “Phụ nữ một khi có con liền hi vọng cuộc sống có thể yên ổn, hi vọng chồng mình có thể thông cảm, thời điểm sinh bệnh có người ở bên cạnh, lúc ăn cơm có người chăm sóc, khi buồn tẻ có người trò chuyện… Tôi không hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi thế nào, thế nhưng chúng tôi trước kia, trước khi kết hôn, đều không được nhìn thấy mặt chồng, không phải cũng đều sống với nhau cả đời sao? ”
Nhìn dì Hoa cùng giọng nói đã đi ra ngoài, Triều Ca bỗng nhiên nắm chặt tay Tống Dạ Huyền.
Trong giấc mộng Tống Dạ Huyền ước chừng nhận ra được, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, “Tần Huyên, đừng nghịch.”
Triều Ca nhìn dáng vẻ cô nắm tay trái vung loạn một mạch không khỏi bật cười, rồi tiến lên, nhẹ nhàng đem tay trái Tống Dạ Huyền nhét lại trong chăn, lại đưa cánh tay phải tới trong chăn, chính mình cũng ngồi lên giường.
Bởi vì Tống Dạ Nghiêu hiện thời còn đang bận họp, Tần Huyên buổi chiều tan học dĩ nhiên không có ai đi đón, điều này làm cho cậu bé hết sức bất mãn, một loại cảm giác từ nhân vật chính nhất thời đã biến thành nhân vật phụ tự nhiên sinh ra.
Bởi vậy, sau khi gọi xe trở về nhà, cậu bé liền đem túi sách hướng về trên ghế sa lông ném một cái, tự mình đi lên lầu, muốn cùng Tống Dạ Huyền lý luận.
Cho dù Tống Dạ Huyền sinh bệnh, Tống Dạ Nghiêu tăng ca, Đường Triều Ca tay cũng bị thương, Tần Địch Phi muốn ly hôn, nhưng vì cái gì người phải chịu đựng lại chính là nó?
Thời điểm tan học không ai đi đón nó hết.
Đã quên sự tồn tại của thằng bé rồi mà!
Tần Huyên một cước liền đá văng cửa phòng Tống Dạ Huyền ra, “Mẹ, tại sao mẹ lại không cần tới con rồi!”

Tống Dạ Huyền vẫn còn đang ngủ, một tiếng này của Tần Huyên cũng đặc biệt lớn, không chỉ có suy nghĩ sâu sắc của Đường Triều Ca bị cậu bé đánh tan mà Tống Dạ Huyền cũng bị dọa cho tỉnh dậy.
“Tần Huyên, mẹ cháu đang bệnh”, Đường Triều Ca thoáng cử động thân hình, nhưng vẫn không thả tay Tống Dạ Huyền ra.
“Ôi, chú Triều Ca, tại sao chú lại ở nhà cháu?”, Tần Huyên vừa nói xong bỗng nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời có chút âm u, “Qủa nhiên là trời muốn mưa, mẹ liền muốn lập gia đình sao?”
Triều Ca đối với việc dùng từ ngữ linh tinh của Tần Huyên đã quen, đưa mắt nhìn về phía Tống Dạ Huyền.
“Đừng nhìn em, đây tuyệt đối không phải do em dạy thằng bé”, mặt Dạ Huyền cũng đen lại, “Tần Huyên, ngày mai mẹ muốn nói chuyện với cô giáo con!”
“Cô giáo con để con cùng mẹ trước tiên nói chuyện!”, Tần Huyên một mặt chính khí không chút sợ hãi nào nhìn về phía sắc mặt không vui của Tống Dạ Huyền.
Tần Huyên bỗng nhớ tới, có một lần đi học cô giáo đột nhiên hỏi các bạn nhỏ, lúc nào cha mẹ của bọn nó sắc mặt không tốt nhất.
Có bạn nhỏ bảo là khi cầm phiếu điểm, cô giáo rất vui mừng, có bạn nhỏ lại bảo là khi cha mẹ nhìn thấy thời điểm mình nghịch ngợm, cô giáo như trước vẫn rất vui mừng… Sau đó, có một bạn nhỏ hơi khác thường giơ tay đứng lên, thằng nhỏ nói nó thảm nhất chính là mỗi lần khi về nhà nhìn thấy cha mẹ không biết đang cùng nhau làm gì, cha nó sẽ thẳng tay đem nó đá ra khỏi phòng.
Sắc mặt cô giáo bắt đầu biến thành món rau cải……..
Khi càng lúc càng có nhiều bạn nhỏ tán dương thời điểm như vậy, mặt cô giáo đã muốn xanh xao tái mét!
Tần Huyên cẩn thận vừa liếc mắt nhìn Đường Triều Ca, vừa liếc nhìn Tống Dạ Huyền, “Mẹ, sắc mặt mẹ như vậy lẽ nào chính là do con đánh vỡ chuyện tốt trong truyền thuyết của hai người sao?”
Tần Huyên yên lặng sử dụng câu nói vừa mới học được cách đây không lâu từ mấy bạn nhỏ có khinh nghiệm.
Triều Ca muốn giải thích, nhưng anh nên giải thích thế nào? Nên giải thích như thế nào?
Hài tử năm tuổi của người khác cũng là như vậy???
“Con không phải làm hỏng chuyện tốt của mẹ, con là làm hỏng cửa của mẹ, còn có trời muốn mưa, mẹ phải lập gia đình, là con nói ý đó sao? Tần Huyên, con không có gắng học tập cho thật tốt, mẹ liền…”, Dạ Huyền nhất thời không không thể diễn đạt được hết ý, buộc phải nhìn về phía Triều Ca.
Tần Huyên nhảy vào, “Mẹ muốn như thế nào?”

“Mẹ liền để con ở dưới lầu!”
O( ̄▽ ̄*)ゞ)) ̄▽ ̄*)O này, chăm chỉ học tập cho tốt cùng ở dưới lầu có quan hệ gì?
Triều Ca vừa há mồm, lại không hề phát ra một tiếng động.
“Vậy mẹ để con ở dưới lầu đi, muốn bây giờ sao? Con lập tức đi khuân đồ!”, Tần Huyên nói, đã nghĩ chuồn khỏi phòng.
Đường Triều Ca tay mắt lanh lẹ, vội tiến lên, lại xách thằng bé trở về.
“Sáng sớm không đưa cháu tức rồi?”
Nghe Đường Triều Ca nói xong, Tần Huyên lúc này mới quay đầu đi chỗ khác, giả vờ từng trải hừ một tiếng, “Không phải!”
“Vậy tại sao làm ầm ĩ, còn đá cửa phòng, đá xong rồi con còn muốn bán mình làm xiếc?”, Dạ Huyền tựa ở trên giường, nhìn Tần Huyên bị Đường Triều Ca xách trở về hừ hừ lên tiếng.
“Vậy mẹ cũng không đi đón con! Vẫn là con tự đi xe về, nói cẩn thận đưa đón con đến trường, tan học đây sao?”, Tần Huyên có chút oan ức, nhớ năm đó khi vừa mới đi nhà trẻ, là ai nói hiện tại bọn buôn người nhiều, muốn bảo đảm an toàn cho nó.
“Nếu như con không nhớ rõ địa chỉ nhà, nếu như con bị người xấu đánh thuốc mê mang đi, nếu như con bị người ta bán đi vùng núi…người lớn nói, quả thực đều là lừa gạt trẻ con đi”. Tần Huyên tự biên tự diễn, tựa hồ đáng thương đến mức tận cùng.
Dạ Huyền nghe lời của thằng bé, vốn có chút tức giận, hiện tại tất cả đều không còn.
“Sau đó vẫn là chú nói đưa cháu đến trường” Triều Ca đem Tần Huyên để xuống, cùng Tần Huyên mặt đối mặt nhìn thẳng, “Nam tử hán đại trượng phu nói cháu dù sao vẫn cứ tin tưởng đi!”
Tần Huyên xoa xoa mũi, “Vậy mẹ cháu không có việc gì làm có thể hay không bị thất nghiệp?”
“Nấu cơm cho cháu cũng tính là một nghề, cháu thấy sao?” Triều Ca vuốt cái đầu nhỏ của thằng bé, mang theo một tia thăm dò.
Anh muốn hiểu rõ Tần Huyên, càng muốn bù đắp sự thiếu thốn tình thương của người cha cho Tần Huyên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.