Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 77: Em Không Nên Đem Chuyện Tần Huyên Giấu Anh!
“Tôi nghĩ, hẳn là phải đồng ý”. Giọng nói Triều Ca vang lên nhẹ nhàng trên đầu Tần Huyên, lẩn quẩn trong gian phòng mang theo nhàn nhạt uy nghi, còn có một chút không cho phép lơ là kiêu ngạo cùng tán thưởng.
“Chú Triều Ca”. Tần Huyên có chút mừng rỡ nhìn về phía Đường Triều Ca.
Triều Ca sờ sờ đầu thằng bé, đáy mắt nở nụ cười, “Nhưng nam tử hán đại trượng phu, vì phụ nữ mà khóc cũng không phải là chuyện đáng khích lệ”.
“…”
“Cảm động khóc cũng là khóc, vì cũng là rơi lệ!”. Triều Ca cười, đem Tần Huyên ôm lên, tiến đến trước mặt Tống Dạ Huyền, “Trông chừng mẹ cháu cho tốt, chú đi một chút sẽ quay lại”.
Nói đoạn, Triều Ca đem Tần Huyên trong tay đưa đến lồng ngực Tống Dạ Huyền.
(  ̄ ▽  ̄ ) Triều Ca, anh cho rằng tiểu tử này có thể trông chừng được người phụ nữ của mình hay sao!!!
“Nói chuyện một chút được không?”. Triều Ca đi vài bước tới trước mặt Tần Địch Phi, chân thành cười, đón gió mà vẫn đứng thư thái, hiện tại khiến cho trái tim Tống Dạ Huyền như sắp chui lên cổ họng.
“Đương nhiên, vừa vặn tôi cũng có một số chuyện muốn nói với anh”. Tần Địch Phi liếc mắt nhìn Tống Dạ Huyền, rồi lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Đường Triều Ca, không thể không thừa nhận, chuyện này từ lúc bắt đầu đến giờ anh vẫn chỉ đóng vai nhân vật phụ không chút ấn tượng, giờ khắc này lại càng cảm thấy trên người ngột ngạt khó chịu.
Hai người đi đến một chỗ cách xa chỗ ban nãy, Tần Địch Phi liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ trầm mặc của Đường Triều Ca, “Chiến thắng tối qua quả là đẹp!”
Đường Triều Ca khẽ cau mày, nhếch miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt xem như là thừa nhận.
“Đương nhiên, tối nay cũng vậy thôi”. Tần Địch Phi nói, “Nhưng không biết người chưa từng bại trận như anh nghe con trai mình gọi người khác là cha trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?”
Đáy mắt Tần Địch Phi hiện lên một vẻ cực kì châm chọc.
Đường Triều Ca làm cho anh ta không thoải mái, anh ta cũng không lý gì để Đường Triều Ca được thoải mái, Tống Dạ Huyền trước mặt cố chấp thừa nhận người đàn ông này coi như vật trân quý, anh ta lập tức khiến hắn không dễ chịu gì!
Ánh mắt Đường Triều Ca vốn chó chút do dự, đột nhiên trầm hẳn xuống, “Có một số người từ khi sinh ra số phận đã được an bài, giống anh và tôi. Cũng có vài thứ từ nhỏ tôi đã nắm giữ, mà những thứ đó anh dù có hao phí hết tâm tư thủ đoạn cũng không thể nào chiếm được! Tần Địch Phi, tôi nói rất đúng có phải không?”
“Anh có ý gì?”. Tần Địch Phi quan sát ánh mắt Đường Triều Ca lộ ra một tia khiếp sợ.
Đường Triều Ca cười cười, đi về phía trước hai bước, tiến đến trước mặt anh ta, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nghe Lăng Phong nói, hôm nay anh muốn đến gặp tôi?”
Ánh mắt Tần Địch Phi từ xa xa thu trở về, “Thì ra quả nhiên là anh”.
Triều Ca cười không nói gì.
Tần Địch Phi thấy anh cười như vậy nhất thời hiểu rõ. Khi đó, rõ ràng anh đã gọi điện thoại muốn cho Tần Huyên cùng Tống Dạ Huyền lên báo, nhưng là giống như có người vội vàng sắp xếp, từ trước tới giờ chưa từng có ai có thể động tới Tần Huyên, mà Tống Dạ Huyền bên người đàn ông kia cũng chỉ là một bóng lưng mông lung.
Khi đó anh buồn bực mất tập trung, làm sao có tâm tư để ý tới điều kì lạ trong đó, bây giờ nghĩ lại quá nửa là do người đàn ông này đã giở trò!
“Tôi sẽ ly hôn với Tống Dạ Huyền, thế nhưng xin anh nhớ kỹ, không phải tôi thừa nhận tôi không bằng anh, tôi muốn Tống Dạ Huyền từng chút từng chút một thấy rõ được con người anh, từng chút từng chút một hận anh, từng chút từng chút một dằn vặt anh. Đường Triều Ca, ngày hôm nay Tần Huyên vì Tống Dạ Huyền mà giúp anh, ngày khác Tống Dạ Huyền cũng sẽ vì Tần Huyên mà căm hận anh, hai mẹ con bọn họ tính cách là như vậy, so với tôi anh càng nên hiểu điều này mới phải”.
Triều Ca cực kỳ xem thường, “Anh cho rằng tôi là anh, sẽ xem con trai của người khác như con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng? Tần Địch Phi, có biết vì sao năm năm sau vẫn không thể ly hôn không? Anh mặt ngoài tỏ ra bá đạo nhưng kỳ thực chẳng qua là vì che giấu nhu nhược trong xương tủy!”
“Cho dù như vậy cũng tốt hơn so với anh, đến tận bây giờ vẫn chưa biết thế nào là mạnh mẽ!”. Tần Địch Phi không tức giận, trái lại cười cực kỳ thoải mái, “Đường Triều Ca, anh trong đáy lòng cô ấy cũng chỉ đến thế”.
Nhìn dáng vẻ nặng nề của Đường Triều Ca, tâm tình Tần Địch Phi đột nhiên tốt hẳn lên, thậm chí cười lớn đi tới trước mặt Tống Dạ Huyền, “Đơn xin ly hôn, anh sẽ bảo người chuẩn bị, mấy ngày này em vẫn nên trở về đi! Hai người không về, trong nhà rất vắng vẻ”.
Ngữ khí Tần Địch Phi vô cùng chân thành cùng ôn nhu, ánh mắt rơi trên người Tần Huyên, xem ra, càng quyến luyến cùng không nỡ.
Tống Dạ Huyền cố ý tránh ánh mắt của anh ta, “Tôi mấy ngày này muốn đến nhà Mặc Nhiễm chơi, nếu như anh thật sự muốn Tần Huyên, nếu như thằng bé không phải đi học, tôi sẽ dẫn nó đến thăm anh”.
“Cũng được”. Tần Địch Phi giống như là mới phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Nhiễm vậy, vội vàng xoay người lại, nhìn về phía cô, “Mặc luật sư, nhờ cô chiếu cố vợ con tôi”.
Mặc Nhiễm tự ình làm luật sư bảy năm qua, gặp những vụ án ly hôn nhiều không đếm xuể, nhưng một đôi vợ chồng như thế này đến ly hôn, xác thực là lần đầu. Mặc Nhiễm tự nghĩ đến, nếu như đem vụ án ly hôn này ra tòa, nếu như Tần Địch Phi lấy thái độ này ra tòa, như vậy Tống Dạ Huyền chẳng phải là nữ chủ đáng phỉ nhổ trong lịch sử sao!
Dù là như vậy, Mặc Nhiễm vẫn trịnh trọng gật đầu, “Tần tiên sinh nói giỡn rồi, tôi cùng Dạ Huyền vốn là bạn bè, đây là việc tôi phải làm, Tần tiên sinh, ngài có thể yên tâm”.
Ngài nhanh đi nhanh cho, không tiễn!
Mặc Nhiễm tận đáy lòng yên lặng thầm thì!
Tần Địch Phi đem vẻ mặt của Mặc Nhiễm vào trong đáy mắt, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe được phía sau âm thanh có chút non nớt của Tần Huyên vang lên.
“Ba, ba….”
Tần Địch Phi bước chân dừng lại, một hồi lâu mới xoay người, “Còn có chuyện gì?”
Tần Huyên le lưỡi một cái, từ trong lồng ngực Tống Dạ Huyền nhảy xuống, đi tới trước mặt Tần Địch Phi, tè trong túi sách móc ra một tờ giấy, “Đây là bài thi của con, thầy giáo bảo phụ huynh kí tên, nếu như tự mình ký tên sẽ bị thầy giáo phạt đứng”.
Ánh mắt Tần Địch Phi đầy thỏa mãn dừng lại trên bài thi, lộ ra ý cười nhàn nhạt, từ trong túi rút ra cây bút, cực kỳ thật lòng tiêu sái ký tên mình lên mặt sau tên của Tần Huyên.
“Như vậy được chưa?”
Tần Huyên gật đầu, đem bài thi cẩn thận từng ly từng tý một gấp kỹ, chạy đến nhét vào một cuốn sách giáo khoa bỏ vào trong túi sách, Dạ Huyền đi tới giúp Tần Huyên đem cặp sách cất đi.
“Tần Huyên, ba phải về rồi, lúc ba không có mặt, phải thay ba chăm sóc mẹ con thật tốt!”
Tần Huyên tiến lên, hôn lên mặt anh một cái, “Ba, ba phải chú ý an toàn”.
Tần Địch Phi như vô số lần trước đó nở nụ cười, sau đó liếc mắt nhìn Tống Dạ Huyền, tiện đà xoay bước nhanh chóng hướng vào bóng đêm đi mất.
Anh ta đến nhanh, đi lại càng nhanh, bước đi cũng nặng nề hơn.
Nhìn bóng Tần Địch Phi đã đi xa, Tống Dạ Huyền dường như có chút bùi ngùi, “Tần Huyên, con nhớ kỹ, Tần Địch Phi mãi mãi là ba con, trừ phi có một ngày không nhận con nữa, biết không?”
Tần Huyên có chút khó khăn nhìn về phía Triều Ca đã đi tới bên người, “Chú Triều Ca làm sao bây giờ?”
“Hôm nào mẹ suy nghĩ kỹ, sẽ nói cho con biết”.
“…”
“…”
“…”
Cửa khách sạn, Tống Dạ Huyền cùng Mặc Nhiễm đã đem Tần Huyên đi vào, Triều Ca lấy cớ có việc một mình ở lại nhìn Tần Địch Phi lên xe, lúc này mới bắt điện thoại, “Lăng Phong, đi thăm dò một chút tối nay Tần Địch Phi đi đâu, lần trước để cậu làm việc đó, về sau phải xử lý sạch sẽ”.
Mặc Nhiễm cùng Dạ Huyền, hai người mang theo Tần Huyên vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy Tống Dạ Nghiêu dắt theo một người phụ nữ mặc một chiếc áo đỏ cực kỳ xinh đẹp đi từ phía đối diện tới, Tần Huyên đứng giữa hai người cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, bữa cơm tối nay thật sự chờ thật khó khăn a!
Sớm biết vậy, cậu đã nhẫn nhịn ăn đống mỳ kia rồi!
Dạ Huyền siết chặt lấy tay Tần Huyên, có chút bất an. Mặc Nhiễm mắt lạnh lùng nhìn người nhìn người phụ nữ kia một lát, lại quay đầu liếc nhìn Tống Dạ Nghiêu có chút men say, bước xa một đoạn tới trước, thẳng tay cho Tống Dạ Nghiêu một lòng bàn tay!
“Bốp_____”
Ánh mắt Tống Dạ Huyền từ trên người Tống Dạ Nghiêu chuyển qua người Mặc Nhiễm, nhìn quanh đại sảnh một vòng, cuối cùng bất đắc dĩ rơi xuống trên người Tần Huyên, ngay tại thời điểm hai mẹ con nhìn nhau, lại nghe thấy âm thanh Mặc Nhiễm vang lên, “Tống Dạ Nghiêu, anh thật làm cho tôi mở mang kiến thức!”
Tống Dạ Huyền yên lặng nắm tay, mở mang hiểu biết không phải cậu là mình mới phải!
“Tống tổng, anh không sao chứ?”. Người phụ nữ áo đỏ muốn kiểm tra thương thế Tống Dạ Nghiêu, lại bị Tống Dạ Nghiêu đẩy ra, “Cô đi về trước, ngày mai tôi sẽ đi tìm cô”.
Người phụ nữ kia nhìn thấy trên mặt Tống Dạ Nghiêu có mấy phần từ chối, không khỏi có chút không vui, nhưng lại bị vướng vào loại ánh mắt giết người từ Mặc Nhiễm, không thể làm gì khác hơn là giẫm cao dép rời đi.
Nhìn thấy người phụ nữ kia cuối cùng cũng coi như đi khuất tầm mắt, Mặc Nhiễm trên mặt đầy mây đen lúc này mới tản đi mấy phần, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt bị che khuất của Tống Dạ Nghiêu, trên mặt lại thoáng qua vẻ lung túng.
Tống Dạ Nghiêu tựa hồ cũng cảm giác được bầu không khí lúng túng như vậy, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Đường Triều Ca đã đẩy cửa đi vào, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng, “Dạ Huyền, em theo anh ra đây một lúc”.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Tống Dạ Huyền vốn không muốn để ý đến anh, nhưng nhìn bộ dạng Mặc Nhiễm hận không thể đem cô cùng Tống Dạ Nghiêu đuổi đi, lại không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ theo Tống Dạ Nghiêu đi về một góc phòng khách.
Đối diện với Tống Dạ Nghiêu ánh mắt đột nhiên trong trẻo, Tống Dạ Huyền đáy lòng sáng ngời, “Anh, anh không có say?”
Tống Dạ Nghiêu gật đầu, xem như là cho cô đáp án. Tống Dạ Huyền tốt nghiệp đại học xong, thường xuyên say rượu, Tống Dạ Nghiêu có lúc từ công ty về cũng sẽ cùng cô uống, thế nhưng mỗi một lần Tống Dạ Huyền tỉnh lại thì đều đang ở phòng của mình.
“Dạ Huyền, có người đang theo dõi chúng ta”. Tống Dạ Nghiêu sợ Tống Dạ Huyền không tin, tồi nói tiếp, “Tống thị có mười một phần trăm cổ phần đã bị người ngoài mua rồi!”
“Tại sao lại như vậy?”. Âm lượng Dạ Huyền đột nhiên tăng cao, lại bị ánh mắt cảnh báo của Tống Dạ Nghiêu làm cho đè nén xuống nỗi khiếp sợ, “Anh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Tại sao đột nhiên lại bị người khác thu mua nhiều cổ phần như vậy, lẽ nào thật sự chính là do việc cô ly hôn mà ra?
Dạ Huyền có chút bất an nhìn về phía Tống dạ Nghiêu.
“Nguyên nhân cụ thể anh đang cho người đi điều tra”, đáy mắt Tống Dạ Nghiêu hiện ra một chút âm u, “Chuyện này không được nói cho bất cứ ai, kể cả Mặc Nhiễm. Dạ Huyền, nếu Tần Huyên không phải con trai Tần Địch Phi, nếu như hai người ly hôn, hãy lập tức mang Tần Huyên rời đi”.
“Anh, anh không trách em sao?”. Dạ Huyền nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Tống Dạ Nghiêu lắc đầu, “Dạ Huyền, cho dù Tống thị không còn, em vẫn là em gái duy nhất của anh, Tần Huyên là cháu trai duy nhất của anh, nếu như ngay cả hai người cũng không bảo vệ nổi, những thứ này có là gì. Dạ Huyền, anh là anh trai ruột của em, em không nên đem chuyện Tần Huyên giấu anh!”