Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 70: Hãy Mang Thành Ý Của Em Ra Đi!


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 70: Hãy Mang Thành Ý Của Em Ra Đi!


Nụ hôn của Tần Địch Phi rất bá đạo, mang theo không khí bức người, người như anh mang lại cho người ta một sự kiềm kẹp không thể kháng cự.
Dạ Huyền chống cự không nổi, chỉ có thể dùng móng tay mạnh mẽ đâm thật mạnh vào da thịt anh ta, nhưng là Tần Địch Phi tựa hồ không cảm giác được đau đớn, lực đạo không giảm, nhịp điệu cứ như vậy liên tục gia tăng, như muốn đem cô nuốt chửng.
Dạ Huyền không nhịn được, nước mắt trào ra, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt chảy ra, đáy lòng lẩm nhẩm gọi một cái tên, nhưng rồi không làm thế nào hét lên được.
Triều Ca, Triều Ca Dạ Huyền Triều Ca.
Nước mắt của cô nhỏ lên tay Tần Địch Phi, còn mang theo hơi ấm, cuối cùng anh ta cũng dừng lại “Tống Dạ Huyền, cùng một chỗ với anh, làm cho em đau đớn đến không muốn sống như vậy sao?”
Dạ Huyền chậm rãi mở mắt ra “Đúng, bởi vì người tôi yêu, là anh ấy”.
Tần Địch Phi nhìn cô chằm chằm, đôi tay bóp chặt vai của cô “Anh ta cũng chỉ là một luật sư tầm thường, chỉ cần tôi cùng Tống Dạ Nghiêu hợp tác, em cảm thấy, anh ta còn có thể ở lại thành phố này sao? Tống Dạ Huyền, em chẳng lẽ lại muốn như năm đó…”
“Câm miệng! Sự việc năm đó tôi đều quên rồi! Tần Địch Phi, tôi không cho phép anh nhắc lại những chuyện quá khứ!”. Đôi mắt Dạ Huyền trở nên rực đỏ.

“Em là Tống đại tiểu thư, anh ta là cái gì chứ, anh ta có điểm nào xứng với em!”. Tần Địch Phi căm giận nói, anh muốn Tống Dạ Huyền nhận thức rõ ràng, tình cảm cũng không phải là toàn bộ cuộc sống!
“Anh dám động đến anh ấy!”. Dạ Huyền dùng hết sức lực vùng vẫy khỏi sự trói buộc trên vai, hơi thở lạnh lẽo tràn ra từ đáy mắt.
“Tại sao anh lại không dám, Tống Dạ Huyền, là anh ta khiêu khích anh trước, nếu như không phải anh ta hết lần này đến lần khác cùng em dây dưa, em làm sao lại rời khỏi anh!”.
“Còn muốn tôi nói lại lần nữa sao?”. Dạ Huyền từng chữ một nói ra “Tôi nói, tôi yêu anh ấy, từ trước đến nay chỉ có mình anh ấy, không phải anh!”
Bên trong không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, Dạ Huyền đem áo choàng siết chặt, Tần Địch Phi bưng cốc bước lên uống hai ngụm, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười “Tống Dạ Huyền, em ngày hôm nay tìm đến tôi, ngồi cùng tôi lâu như vậy, tất nhiên là muốn cầu cạnh tôi, chi bằng, em hãy mang thành ý của em ra đi!”
Anh một lòng đối tốt với cô, đối với cô dung túng, nhưng mà nhiều lần bị cô cự tuyệt!
Đã như vậy, anh cần gì phải quý trọng cô nữa!
Tần Địch Phi đứng lên, mắt nhìn xuống cô “Em phải biết tôi muốn cái gì!”

Vẻ mặt Dạ Huyền vốn cứng ngắc, giờ có mấy phần buông lỏng. Cô sợ hãi nhìn về phía Tần Địch Phi mang theo vài tia sợ hãi.
Bọn họ quả thực đã ước định, nếu như cô không muốn, anh tuyệt đối không chạm vào cô, nhưng nếu, nhưng nếu là cô…
Dạ Huyền ra sức dùng ngón giữa đâm vào lòng bàn tay, muốn dùng đau đớn để tỉnh táo, ép không ình trốn tránh nữa,…
“Tống Dạ Huyền, nếu như em không muốn, tôi còn có những chuyện khác”. Tần Địch Phi lạnh lung nói.
“Được, tôi đáp ứng anh”. Dạ Huyền nhịn xuống giọt nước mắt, rời bỏ quá khứ.
“Tôi nói chính là hiện tại!”. Nhìn thấy cô rơi lệ, Tần Địch Phi suýt chút nữa nhẹ dạ.
“Anh…”. Tống Dạ Huyền hung hăng trừng hắn, ánh mắt hai người đối diện nhau, Dạ Huyền vẫn thua hắn một bậc, có chút ảo não đứng lên.
“Nhanh!”. Tần Địch Phi ra lệnh.
Dạ Huyền hít vào một hơi thật sâu, đem tất cả nước mắt nuốt trở vào, cô duỗi hai tay ra, quàng lên cổ Tần Địch Phi, dán lên môi của hắn.
“Anh có ý gì?”. Được một lát, cô lại lui lại, gắt gao trừng hắn!
“Tống Dạ Huyền, tôi muốn, là em quyến rũ tôi, hiểu không?”. Tần Địch Phi đọc từng chữ rõ ràng, mỗi một chữ, như một nhát dao, ra sức xẹt qua trái tim Tống Dạ Huyền.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.