Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 68: Tôi Thật Sự Hận Anh!


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 68: Tôi Thật Sự Hận Anh!


Triều Ca đến tòa án, vừa mở điện thoại di động ra, liền thấy Lộ Xa gọi tới.
“Anh thật đúng giờ!”. Vận may tốt như vậy, có thể cân nhắc đi mua vé số được rồi.
Lộ Xa gấp gáp như vậy, rõ ràng là anh ta vẫn luôn trực gọi điện thoại cho anh.
“Cậu nghe xong chuyện tôi nói, tốt nhất nên giữ tâm trạng như vậy!”
Triều Ca nheo mắt “Dạ Huyền xảy ra chuyện?”
Lộ Xa hừ nhẹ “Gần đây cổ phiếu hai nhà Tần-Tống giảm mạnh, Tống Dạ Nghiêu rất sốt ruột. Nghe nói sáng nay anh ta đã đem Tần Huyên rời khỏi trường học. Buổi tối Tần Địch Phi còn muốn tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện.”
Triều Ca nghe xong nói “Em hiểu, lát nữa sẽ liên lạc lại với anh”.
Lại là Tần Huyên!!!

Triều Ca mở tin nhắn điện thoại di động ra, từng cái từng cái một trôi đi mà không tìm được của Tống Dạ Huyền, trong lòng buồn bực, trực tiếp gọi cho cô.
“Dạ Huyền, giờ em đang ở đâu?”. Điện thoại vừa chuyển tới, Triều Ca liền không nhịn được mà hỏi.
Lúc này Dạ Huyền đã thay quần áo, ngồi trong xe hướng tới công ty của Tần Địch Phi “Triều Ca, em đang định gọi cho anh, hôm nay em hẹn Nhiễm Nhiễm đi ăn tối, sau đó đi xem phim, buổi tối sẽ đón Tần Huyên đi cùng, có lẽ sẽ không về”.
Trong điện thoại Triều Ca nhẹ nhàng cười hai tiếng “Đi sớm về sớm, đi đường nhớ cẩn thận”.
“Vâng, em còn có việc, cúp máy trước đây”. Dạ Huyền có chút chột dạ, cô luôn cảm thấy Triều Ca hình như đã biết được điều gì đó.
Cúp điện thoại, Triều Ca một mặt gọi điện thoại, mặt khác đi tới gara để xe “Hoa Nhất Hạ, tôi có thư mời dự dạ tiệc của Tần Địch Phi tối nay chứ, sau khi tìm được lập tức đưa đến cho tôi!”
Lái xe cho Dạ Huyền chính là tài xế của Tống gia, khi xe đến gần công ty của Tần Địch Phi, Dạ Huyền mới gọi điện cho anh ta, nhưng mà mấy lần gọi tới đều không có ai bắt máy.
“Tiểu thư, cô có muốn tôi đi xem xét tình hình thế nào không?”. Nhìn bộ dạng ảo não của Tống Dạ Huyền, tài xế vội hỏi.
“Không cần, vẫn là tôi đi thì hơn”. Sợ rằng Tần Địch Phi đã sớm biết cô sẽ đến, trên mặt Dạ Huyền nổi lên một tia lạnh lẽo, cô hận nhất là bị người khác toan tính, nhưng không nghĩ tới lần này lại là Tống Dạ Nghiêu.

Tần Địch Phi bận thật hay giả khó mà nói cho được, thế nhưng nếu cô không đi lên, e rằng lại xảy ra chuyện gì không hay.
Bên ngoài tuyết đang rơi, tài xế muốn che ô cho cô, lại bị cô từ chối “Đã lâu tôi không được đi dưới trời tuyết rơi như vậy rồi, anh cứ ở trong xe đợi tôi”.
Một đám người tòa nhà chính đều là người của Tần gia, Dạ Huyền vừa mới bước qua đại sảnh, liền gây được sự chú ý cho bọn họ.
“Tổng giám đốc hiện đang ở trong văn phòng, bà có cần…” .
“Không cần, tự tôi sẽ đi tìm anh ta”. Dạ Huyền từ chối ý tốt của người đó, cô đến là để nhờ vả Tần Địch Phi, khoa trương một hồi, trái lại có thể khiến Tần Địch Phi không vui.
Dạ Huyền hướng thang máy đi tới.
Lúc đang muốn đi vào, điện thoại di động trong túi bỗng vang lên, cô vội lấy ra nhìn, có chút kinh hỉ nói “Nhiễm Nhiễm!”
“Dạ Huyền, là anh”. Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh lạnh như băng của Dạ Nghiêu.
Sắc mặt Tống Dạ Huyền trắng xanh “Anh đem Nhiễm Nhiễm đi đâu rồi?”
“Cô ta hiện tại đang ở cùng Tần Huyên, em tốt nhất nên nghe lời của anh, đừng có giở trò. Tống Dạ Huyền, anh là anh ruột của em. Anh sẽ không hại em”.
Nước mắt Dạ Huyền thiếu chút nữa thì rơi xuống “Tống Dạ Nghiêu, anh nhớ cho kĩ, tôi hận anh, lần này tôi thật sự hận anh!”. Dạ Huyền nói, trực tiếp cúp điện thoại, thuận tay tắt máy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.