Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 65: Phụ Nữ Khi Tức Giận Đều Muốn Rống Lên
Hôm nay Tần Huyên là do một mình Triều Ca đón về. Tần Huyên vừa bước vào cửa, chuẩn bị ôm ấm mẹ mình, người nào đó đã thấy sắc vong nghĩa, lao về phía sau lưng thằng bé.
Dạ Huyền vô cùng săn sóc, thay Triều Ca cởi áo khoác, lại từ nhà bếp bưng ra hoa quả đã rửa sạch, cùng người đàn ông nào đó bắt đầu gọt vỏ.
“Mẹ! Tần Huyên giận!”
Cùng lắm là đi học có một ngày, tại sao ngày trước giờ cô thương cậu bé đến tận xương tủy, vậy mà giờ Tống Dạ Huyền coi cậu như không khí!
“Tần tiểu Huyên, con đứng đó ẹ”. Nghe thấy tiếng của cậu bé, Dạ Huyền trái lại vẻ mặt nghiêm nghị.
Tần Huyên nghe nói vậy, lập tức hướng tới Triều Ca nháy mắt cầu cứu!
Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Sáng sớm lúc đi học, còn không phải như vậy a!
Triều Ca thấy thế, vội ho nhẹ, “Chuyện kia, đã qua lâu, hay là cho qua đi”
“Tần tiểu Huyên, con cho là như vậy sao?”. Dạ Huyền tiếp tục gọt vỏ táo.
Cái gì cho là như vậy, cậu bé còn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra đây?
Tần Huyên trưng ra bộ mặt phiền muộn, vội nhìn về phía Triều Ca. Triều Ca dựa vào sô pha, hai tay khoanh trước ngực, một tay hướng lên trên khay trà thả chìa khóa!
Tần Huyên tức thì rõ ràng!
Xong, Tống Dạ Huyền lại muốn tính toán cùng thằng bé chuyện rời nhà trốn đi chơi rồi!
“Mẹ, con sai rồi!” Tần Huyên như con gà con nhìn thấy gạo cứ như thế cúi đầu.
Trên thực tế, ngày đó thằng bé trải qua cũng không được tốt lắm. Lúc ra đến cửa đi chơi, quên mang điện thoại di động, bắt xe taxi đến đây, nhưng vừa vặn phát hiện Triều Ca không ở nhà. Thằng bé lại không có chìa khóa, chỉ có thể ở ngoài cửa, phía sau cây đại thụ chờ. Vốn định cho Tống Dạ Huyền một niềm vui bất ngờ, nhưng là chờ có hơi lâu thành ra lăn ra đó ngủ.
Mà sau đó nếu không phải Dạ Huyền cùng Triều Ca, mấy người làm ầm ĩ đánh thức nó dậy, cậu bé cũng không biết có nhiều người đang tìm mình như vậy.
Tống Dạ Huyền tiếp tục gọt táo, làm bộ không nghe.
Tần Huyên lại hướng Triều Ca nháy mắt, Triều Ca lại ho khan “Hay là, để Tần Huyên đi làm bài tập đi”
“Con sai ở chỗ nào?”, Dạ Huyền đem trái táo gọt xong đưa cho Triều Ca, thả con dao gọt hoa quả xuống.
Trong lòng Tần Huyên rất không thoải mái nhưng lại phải nhịn xuống.
“Con không nên tự ý chạy lung tung”
“Còn gì nữa không?”
“Con không nói ẹ biết”
“Còn gì nữa?”
“Mẹ, cuối cùng mẹ muốn thế nào?”. Tần Huyên cũng không nhịn được nữa. Trước đây, Tống Dạ Huyền sẽ không nói chuyện với cậu bé như vậy.
“Con cho rằng mẹ trách con là không đúng?” Dạ Huyền vốn định mượn cơ hội này nói chuyện với Tần Huyên, sau đó bọn họ có thể ở nơi này. Mà cô cũng chuẩn bị ra ngoài đi làm, đến thời điểm nếu như không còn ai đưa đón thằng bé, muốn một mình nó về nhà cẩn thận.
“Mẹ, mẹ thay đổi rồi!” Tần Huyên giận đùng đùng nói câu tiếp theo, cầm túi sách chạy lên lầu.
Dạ Huyền muốn đuổi theo, rồi lại ngồi trở lại, tỏ ra có chút mệt mỏi “Em thay đổi sao?”
“Không có chuyện gì đâu, em ở đây, anh đi nói chuyện với thằng bé”. Dạ Huyền có thể cũng không nhận thấy được tâm tình biến hóa của Tần Huyên, nhưng anh vẫn là chú ý tới Tần Huyên lúc nói chuyện thỉnh thoảng sẽ hướng sang nhìn anh.
Khi Triều Ca ngõ cửa đi vào, Tần Huyên đang ngồi ở bàn học của mình lau nước mắt.
“Nam tử hán đại trượng phu, có thế mà cũng khóc” Triều Ca tựa bên cạnh thằng bé.
“Chú thắng!” Tần Huyên nhìn thấy anh đến, không nhịn được khóc càng thương tâm. Vốn cho rằng có thêm một Triều Ca đối với nó cũng không là gì cả, ai biết phía sau núi nổi lửa, mẹ bị lừa chạy mất!
“Tần Huyên, mẹ cháu quyết định sẽ đi làm, vì vậy khả năng không có cách nào đưa đón cháu. Vốn là ngày hôm nay muốn nhắc nhở cháu sau này chính mình phải về nhà, trên đường phải cẩn thận”
“Mẹ cháu muốn đi làm?” Tần Huyên có chút không rõ, bọn họ không phải quá tốt sao, Tống Dạ Huyền tại sao muốn đi làm?
Triều Ca nhíu mày “Phụ nữ đều muốn gầm lên, đặc biệt là khi tính tình không tốt, hiểu không?” Triều Ca nói, ở trên bàn sách của Tần Huyên thả xuống một quả táo.
Tần Huyên nhìn quả táo kia một chút, nhìn ra gian phòng người nào đó vừa đi, cậu bé đột nhiên cảm giác thấy Triều Ca thật là hư : Thật xấu xa!