Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 59: Bố Đến Rồi


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 59: Bố Đến Rồi


Ngày thứ hai Tần Huyên tự mình thức dậy, nhìn thấy cửa phòng Dạ Huyền còn chưa mở, cậu bé liền tự mình chạy xuống dưới lầu.
Nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, thằng bé vội vã chạy tới bên cạnh Triều Ca.
“Mẹ cháu tối hôm qua ở trên đó như thế nào rồi?”
Triều Ca nhìn thấy Tần Huyên, lập tức đem cốc sữa bò còn nóng trong tay cho thằng bé “Cũng vẫn tốt, nhưng mẹ cháu không hỏi gì cả”
Tần Huyên sờ sờ mũi “A, hóa ra là như vậy”.
Triều Ca đang chuẩn bị bữa sáng, trong nháy mắt liền dừng lại hỏi “Cháu có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày mẹ cháu thật sự quên cháu thì phải làm sao?”

Tần Huyên lắc đầu, cười tràn đầy tự tin “Chú nhớ tới là được rồi!”
Triều Ca thấy buồn cười “Cháu thật là coi trọng chú nha”.
Không thể không thừa nhận, câu này nghe rất thoải mái.
“Đó là vì Tống Dạ Huyền đã nói, tất cả những gì mẹ coi trọng đều tốt đẹp”. Tần Huyên một tay uống sữa, một tay nắm lại “Cháu là bị làm cho khuất phục!”
Triều Ca lại nhịn không được, bắt đầu cười lớn, có lúc anh thật sự không thể thuyết phục chính mình, Tần Huyên chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, dường như thằng bé hiểu quá nhiều chuyện….
Một loại ý nghĩ tận đáy lòng dần dần tích tụ lại, có thể Tần Huyên sẽ là chìa khóa mở ra cánh cửa bí mật. Xem ra, anh hẳn là phải tích cực nhờ vả Lộ Xa điều tra thân thế Tần Huyên.
“Sáng sớm hai người có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy!” Dạ Huyền mặc quần áo xong xuôi liền đi tìm Tần Huyên, lại phát hiện Tần Huyên đã rời giường, nghe được dưới lầu có tiếng nói chuyện, đoán là Tần Huyên hẳn đã tự mình đi xuống trước.
Triều Ca đem bữa sáng đặt lên bàn “Không có gì, Tần Huyên nói thằng nó rất đáng yêu”.
Dạ Huyền hôm nay thay đổi một thân trang phục tối màu, áo khoác ngoài đen tuyền, bên trong là áo tối màu,phía dưới là quần jean cùng dép lê.
“Nói thừa, cháu vẫn luôn rất đáng yêu”. Tần Huyên biết nếu như nói thật nhất định sẽ bị Dạ Huyền đánh đòn, vội tiếp lời Triều Ca.
Triều Ca bỏ tạp dề trên người xuống, lại tiến lên kéo ghế cho Dạ Huyền, ba người ngồi xuống. “Ngày hôm nay hơi lạnh, em nên mặc nhiều một chút”.
Dạ Huyền cũng không để ý đến câu nói này, mãi đến khi mấy người họ đi ra cửa, cô nhìn thấy Triều Ca cũng thay một cái áo gió tối màu.

Đây là trang phục của tình nhân hay là muốn đóng vai xã hội đen vậy?
“Sao thế?”
“Không, không có chuyện gì!”. Dạ Huyền tự mình quàng khăn quàng cổ, ra đến cửa lớn, chỉ còn cách vài bước là tới sân, hơi thở Triều Ca tới gần, Dạ Huyền nghĩ đến tối hôm qua, tự nhiên muốn né tránh, không chú ý tới bậc thang dưới chân, một bước đạp hụt, Triều Ca ngay tức khắc đưa tay ra đỡ cô.
Toàn bộ thân thể Dạ Huyền như muốn treo vào trong lồng ngực của anh…
Tần Huyên ở một bên che miệng cười nhạo.
Dạ Huyền nghiêm khắc trừng Tần Huyên một cái, Triều Ca buông cô ra “Bước đi phải cẩn thận!”
Dạ Huyền lập tức dừng lại “Được rồi được rồi, để cho em chút mặt mũi đi!”
Xin anh ở trước mặt Tần Huyên đừng có giáo huấn em như vậy, có được hay không!
“Mạng sống không còn, sĩ diện để làm cái gì!”. Triều Ca không để ý đến người nào đó đang cầu xin, thật khó khăn lắm mới gặp lại vẻ mặt này của cô, đương nhiên phải nhìn thêm vài lần nữa.

“Một cú trượt chân, cùng lắm là trẹo chân, bong gân, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy!” Cô không phải là kẻ ngốc.
“Tần Huyên, lại đây”. Triều Ca đứng cách Tần Huyên không xa lắm, phất tay gọi.
Tần Huyên lập tức chạy đến trước mặt anh, Triều Ca ôm thằng bé lên “Đừng đứng bên cạnh mẹ cháu, nếu như cô ấy lại trượt chân, đè chết cháu, cháu có khóc cũng không ai thương!”
Tần Huyên ở trong lồng ngực anh dứt khoát gật đầu, biểu thị sự đồng ý.
Dạ Huyền trừng mắt, cô có thể làm như vậy sao? Có thể nào hại chết Tần Huyên?
Ba người ngươi một lời, ta một lời, đối với xung quanh không để ý chút nào, khi Triều Ca ôm Tần Huyên ra xe, Tần Huyên bỗng nhiên ở trên vai anh vươn tay ra, chỉ về ngoài cửa “Bố tới rồi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.