Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 56: Tống Dạ Huyền Đúng Là Điều Kì Diệu.


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 56: Tống Dạ Huyền Đúng Là Điều Kì Diệu.


Khi Triều Ca cúp điện thoại liền thấy Tần Huyên nhìn anh.
“Cháu nhìn chú làm gì vậy?”. Triều Ca có chút khó hiểu.
Tần Huyên sờ sờ mũi “Chú bây giờ đuổi người phụ nữ kia đi, đợi lát nữa không chừng mẹ cháu tỉnh dậy, khi chúng ta xác định người phụ nữ kia không có xuất hiện, mẹ sẽ không cảm thấy đau khổ nữa”.
Sau khi bọn họ tranh cãi một hồi về chuyện lúc nãy, Tống Dạ Huyền cũng sẽ không nhớ rõ!
Triều Ca nhìn về phía Tần Huyên cười, rồi xoa xoa đầu thằng bé, duỗi thẳng ngón tay của mình “Hai chúng ta cùng có chung bí mật? ”
Tần Huyên cùng anh tranh luận, lúc này mới nở nụ cười “Mau mau đi, mẹ cháu sắp tỉnh lại rồi”.
Triều Ca gật gật đầu, lại quay đầu liếc nhìn Tống Dạ Huyền trên giường, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Nhìn Triều Ca đi xuống lầu, Lục Húc Nghiên lúc này mới yên lòng.

“Húc Nghiên, trời cũng không còn sớm, cô nên về đi”. Triều Ca cũng không hề đi xuống dưới, chỉ là đứng ở trên cầu thang nói vọng xuống.
Trong giọng nói của anh mang theo một loại mệnh lệnh nào đó không cho phép từ chối.
“Nhưng mà, vết thương trên người anh, bác sĩ nói là còn phải…”. Lục Húc Nghiên có chút bất mãn, rõ ràng vừa rồi Triều Ca vẫn còn trông rất tức giận, mà hiện tại lại dịu dàng thong thả như vậy, Tống Dạ Huyền thật đúng là kì diệu!
“Không cần lo lắng, cô hãy quên việc cô đến chỗ tôi hôm nay đi, tôi càng không muốn bất kì ai nhắc đến chuyện này, tôi nói như vậy, cô hiểu không?”. Triều Ca trực tiếp cắt ngang lời Lục Húc Nghiên, ánh mắt dừng lại trên quần áo đang mặc của cô ta “Quần áo cô mặc trên người, cũng mang theo luôn đi!”
Anh phải xóa bỏ tất cả vết tích, tất cả những gì không tốt đối với Tống Dạ Huyền!
“Triều Ca, anh làm sao có thể làm ra như vậy!”. Lục Húc Nghiên như sắp khóc, rõ ràng chính cô dẫn anh đi kiểm tra vết thương, cũng là anh cho cô ở lại, nhưng vì cái gì Tống Dạ Huyền vừa tới, tất cả mọi chuyện đều thay đổi!
Rõ ràng cô ta đã gả cho người khác, cùng người khác sinh con, tại sao Triều Ca vẫn không thể từ bỏ cô ta, năm năm trước là vậy, năm năm sau vẫn vậy!
Tống Dạ Huyền, Tống Dạ Huyền,cô thực sự hận người phụ nữ này đến chết!
“Tôi cho cô năm phút”. Triều Ca xoay cổ tay lên xem, không thèm để ý đến vẻ mặt Lục Húc Nghiên lúc này. Anh hiểu rõ tâm tư Lục Húc Nghiên, chỉ là trong lòng anh không hề có sự tồn tại của cô ta.

Chỉ có duy nhất một Tống Dạ Huyền!
Cho dù ngày hôm nay muốn giữ Lục Húc Nghiên ở lại, nhưng khi Tống Dạ Huyền xuất hiện, anh lại càng muốn nhìn cô có thể vì anh mà ghen tuông một chút, lại muốn nhìn thấu suy nghĩ tận đáy lòng của cô.
Chỉ là như vậy thôi!
Trước đây Lộ Xa nói anh làm việc không từ thủ đoạn nào, anh không cảm thấy vậy, hiện tại cũng không cảm thấy như vậy. Vốn dĩ có thể hoàn thành một cách nhanh chóng dễ dàng, đạt được mục đích, tại sao lại không làm?
Lục Húc Ngiên ra sao, đó không phải là việc anh quan tâm.
Nhưng còn Tần Huyên, Triều Ca nghĩ tới đây, đáy lòng không khỏi lo lắng!
“Triều Ca!”
“Đi…..”. Triều Ca không buồn nhấc mi, ánh mắt tập trung nơi cổ tay, trầm giọng ra lệnh!
Lục Húc Nghiên tức giận hung hăng giậm chân, cô sợ Lộ Xa, lại càng sợ Triều Ca hơn. Tuy rằng trước mặt người đàn ông này hầu như vấn là chuyện trò vui vẻ, nhưng là có ai biết được dưới lớp mặt nạ này thật là một con người tàn nhẫn!
“Được, em đi!”. Lục Húc Nghiên giật phắt đồ trên ghế sa-lông lên, lại nhìn lên cầu thang một cái, lúc này mới xoay người chạy ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa ở bên ngoài, lúc này Tần Huyên mới yên lòng, cậu bé lôi kéo tay Dạ Huyền “Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, những việc không tốt đều qua rồi, hãy quên hết đi!”
Lúc Triều Ca đi vào, vừa vặn nhìn thấy một cảnh này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.