Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 54: Xin Anh Thả Em Ra!


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 54: Xin Anh Thả Em Ra!


Dạ Huyền có chút hoảng hốt nhìn về phía Triều Ca, sau khi rời bỏ ánh mắt đó như là có lời trực muốn nói ra.
Triều Ca cảm nhận được ánh mắt của cô, nhanh chóng từ sa-lông đứng lên, nắm lấy tay cô từng câu từng chữ nói “Cha của Tần Huyên là anh?”
Quá quen thuộc với ánh mắt này, Triều Ca đè nén cảm giác kích động từ đáy lòng sắp sửa trào ra. Cô vốn là người vốn không che giấu được cảm xúc, mỗi khi có chuyện gì đều sẽ biểu lộ ra ngoài. Vừa nãy Lục Húc Nghiên nhắc tới cha của đứa bé thì cô lại mang ánh mắt bi thương chiếu trên người anh, như là đối với anh gửi gắm một loại kì vọng, rồi lại vì lý do áp lực nào đó mà buộc phải rời đi.
“Triều Ca! Tần Huyên làm sao có khả năng là con trai của anh, nó với anh nửa điểm cũng không giống!”. Lục Húc Nghiên thấy sự tình thay đổi, nhanh chóng chạy đến đứng sau lưng Triều Ca!
Dạ Huyền nở nụ cười, nói cho cùng thì cái Triều Ca quan tâm vẫn là cha của Tần Huyên là ai, mà Lục Húc Nghiên căng thẳng đến vậy cũng chính vì điểm này.
“Em nói rồi, thằng bé không phải con trai anh”. Dạ Huyền đón nhận ánh mắt của anh. Người này, chính cô đã từng yêu một người nhiều năm như vậy, thời gian trôi nhanh, vẫn như cũ anh tuấn kiên cường, mặt anh vẫn như trước đẹp như tranh, con ngươi sáng như ngọc. Sau năm năm chia cách, cô mới nhìn rõ, đáy lòng anh nói yêu, chẳng qua, cùng lắm chính là yêu Tống Dạ Huyền, làm sao có thể yêu Tống Dạ Huyền lòng đầy sẹo như bây giờ được!

“Đường Triều Ca, xin anh buông em ra!”
“Nói cho anh biết sự thật về Tần Huyên, anh phải biết tất cả! Tống Dạ Huyền, ngày hôm nay em không nói rõ ràng, anh sẽ không cho em bước ra khỏi cửa!”. Chuyện này bởi vì cố ý che giấu nên vết tích lại bại lộ rõ ràng. Anh có nhờ người đi điều tra thân thế của Tần Huyên, nhưng tất cả những thứ này lại như một cái mê cung, rõ ràng theo một manh mối tìm xuống, nhưng là người khác nhau, thông thường người ta hay bị lạc lối, nhưng có một số người có thể tìm ra sơ hở thực sự!
Dạ Huyền cười gằn “Triều Ca, anh biết tính tình em, nếu em không muốn nói, cho dù anh có đe dọa tính mạng em, em cũng sẽ không nói!”
“Vậy Tần Huyên ở đây? ”. Triều Ca theo bản năng hỏi lên.
Sắc mặt Dạ Huyền thay đổi “Tần Huyên quả nhiên ở nơi này với anh?”.
Triều Ca không trả lời, anh chỉ nhìn hai con mắt cô.

“Tần Huyên, nó…”
Lục Húc Nghiên đang muốn nói gì đó,bỗng nhiên cửa phòng khách mở ra, ngoài cửa chợt vang lên tiếng trẻ con non nớt “Mẹ, mẹ đến rồi?”
Triều Ca cùng Dạ Huyền đều ngẩn ra, Dạ Huyền nghe được giọng nói này, vội vã thoát khỏi sự kìm kẹp của Triều Ca, đang muốn hướng về phía trước, chợt mắt tối sầm lại, thân thể cũng thẳng tắp ngã xuống
Trước khi mất đi ý thức, cô tựa hồ như nghe thấy Triều Ca gọi to tên cô vô cùng căng thẳng, mà Tần Huyên lại càng kinh sợ đến mức phát khóc lên. Cô muốn nói cho bọn họ biết cô không có chuyện gì, nhưng là không có chút khí lực nào, bị Triều Ca nắm chặt đầu ngón tay, ở trong lòng bàn tay của anh hơi động hai lần, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Huyền, Lục Húc Nghiên cũng có chút hoảng hốt “Cô ta làm sao vậy?”
Tần Huyên vội vàng lau nước mắt “Cô là người xấu, tại sao lại mặc quần áo mẹ cháu mua, nhất định là cô ghét mẹ cháu, bác sĩ nói mẹ cháu không thể bị kích thích, nhất định là cô là người đàn bà xấu cướp chồng của mẹ cháu, mới làm ẹ cháu tức giận mà ngất đi!”
Tần Huyên nói rất nghiêm nghị, như là chính cậu bé nói ra sự thật vậy!
Orz, người bạn nhỏ Tần Huyên, cậu xác định mẹ cậu không phải bởi vì lo lắng cho cậu mà có chuyện sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.