Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 52: Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cho Chính Mình


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 52: Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cho Chính Mình


Dạ Huyền vừa mới chạy đến chỗ của Mặc Nhiễm, liền nhìn thấy Mặc Nhiễm cũng khoác một chiếc áo đang chạy từ trong nhà ra “Không có ở chỗ mình, chúng ta lập tức tiếp tục tìm kiếm!”
“Tần Huyên không ở chỗ cậu?” Dạ Huyền cũng không suy nghĩ xem làm sao mà Mặc Nhiễm lại biết tin này, sự chú ý của cô đều tập trung hết vào Tần Huyên.
“Ừm, mình đi tới trường học tìm xem, cậu đi đến những nơi thằng bé hay chơi,” dừng một chút, Nhậm Nhiễm bỗng như nhớ ra điều gì “Dạ Huyền, hay là cậu đi đến chỗ Triều Ca hỏi xem, các cậu gần đây không phải vẫn ở tại nhà anh ấy sao? Có thể Tần Huyên sẽ tới đó chăng? ”
Dù Mặc Nhiễm cũng không rõ lắm nơi ở của Triều Ca nhưng Tần Huyên có nói với cô, hy vọng cô thay thằng bé giấu Tần Địch Phi.
Triều Ca, tại sao lại là anh?
Dạ Huyền nhịn cảm giác chua sót ở từ lòng dâng lên “Được, chúng ta trước tiên đi tới mấy công viên Tần Huyên thường hay chơi đùa cũng như thư viện, rồi đến nhà anh ấy sau, gọi điện ình nhé”.

“Ừm, Dạ Huyền, cậu đừng vội, tiểu Huyên rất hiểu chuyện, nó biết cậu sẽ lo lắng, sẽ không đi quá xa”. Hai người đã không gặp một thời gian, Mặc Nhiễm phát hiện, ở trên người Dạ Huyền lộ ra một luồng ánh sáng êm dịu, rồi lại so sánh với lần đầu hai người gặp gỡ, chỉ có một vẻ u sầu.
Hy vọng là cô nghĩ quá nhiều.
“Được, cảm ơn cậu, Nhiễm Nhiễm”. Bởi vì sự việc khẩn cấp, hai người cũng không có thời gian để tán gẫu, từng người một lái xe qua lại khắp thành phố.
Dạ Huyền đi tìm hết nhà sách này đến nhà sách kia, đến công viên Tần Huyên thường đi tìm kiếm, nhưng vẫn là không tìm được bóng dáng Tần Huyên. Thời gian trôi qua càng lâu, đáy lòng cô càng cảm thấy sợ hãi.
Nên phía Mặc Nhiễm, Tần Địch Phi cũng không có tin tức gì, Mặc Nhiễm nhịn không được liền đi tới một chỗ không người, gọi điện thoại cho Dạ Huyền.
“Dạ Huyền, trốn tránh cũng không phải là cách hay, không biết giữa bọn cậu có chuyện gì, thế nhưng trước mắt, Tần Huyên mới là quan trọng, không phải sao?”
Dạ Huyền đi tới trước cổng lớn của công viên “Nhiễm Nhiễm, cậu nói đồ đã mất còn có thể trở về một lần nữa sao?”

Cô có động lòng, rồi lại sợ hãi, cô cảm giác tương lai mình cùng Triều Ca, giống như hiện tại tìm Tần Huyên, rõ ràng là biết Tần Huyên ở một nơi nào đó trong đêm tối, thế nhưng cô đã tự tìm mỗi một nơi có khả năng mà vẫn một mực không tìm ra tung tích thằng bé.
Mà cái nơi còn sót lại kia, có thể sẽ ẩn giấu một thứ gì đó muốn tổn hại đến cô, có thể sẽ làm cho cô phải đối mặt với đau khổ. Mà ai khi đối mặt với đau khổ cũng đều có cảm giác sợ hãi…
“Chỉ cần cậu nỗ lực thì ắt có hy vọng, cậu với Tần Địch Phi sống nhiều năm như vậy, không phải là đã đủ nhẫn nhịn rồi sao? Dạ Huyền, còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ trông cậu thế nào không? Loại đau khổ đó cậu đã đều chịu đựng nổi, cậu còn sợ cái gì nữa?”
Dạ Huyền không kìm được rơi lệ “Được, mình đi tìm ở chỗ anh ta xem. Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu”.
Thật ra có lẽ từ sáng sớm, cô liền đoán được Tần Huyên sẽ ở chỗ của Triều Ca. Bởi vì cô cùng Tần Địch Phi ở nhà luôn luôn cãi nhau, tranh đấu, mà mỗi ngày Tần Huyên ở cùng Triều Ca, đều là tươi đẹp, ai có thể không trông đợi hạnh phúc đây, cả cô, cả Tần Địch Phi, mà Tần Huyên còn hơn thế!
Nhưng trên con đường đi tìm hạnh phúc, ai biết trước được ở nơi đâu? Nếu như có thể bỏ qua tất cả để làm lại, cô cùng Triều Ca thực sự có thể hạnh phúc sao?
Khi Dạ Huyền nhìn thấy ngôi biệt thự của Triều Ca, cô đột ngột phanh lại, vì để sớm được gặp Tần Huyên, cô đành phải để xe bên đường, cầm điện thoại di động hướng nơi Triều Ca mà chạy tới.
Chỉ mong Tần Huyên ở đây, Dạ Huyền chạy trong đêm tối, lặng lẽ cầu nguyện cho chính mình!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.