Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 49: Tại Sao Em Không Chút Động Lòng?


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 49: Tại Sao Em Không Chút Động Lòng?


Tần Địch Phi lái xe tới, ba người lên xe “Em không hy vọng Tần Huyên xuất hiện trên bất kì mặt báo nào, Tần Địch Phi, anh hẳn biết phải làm gì rồi chứ?”
Giọng nói Dạ Huyền có phần lạnh lẽo.
Vừa nãy cô lôi kéo Tần Địch Phi rời đi, ánh mắt kia vẫn như dừng lại trên người cô, làm cho cô mỗi một bước như đi trên lưỡi dao, nắm tay Tần Địch Phi, giống như đang cầm thanh sắt nóng, bỏng rát, nhưng làm cho cô đau đớn nhất chính là giọng nói ấm áp kia.
Triều Ca theo cô hết lần này đến lần khác, mà tại lúc như thế này, vẫn là cô buông tay anh ra.
“Anh đã sớm có sự sắp sếp, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xuất hiện trên mặt báo”. Tần Địch Phi sửa sang lại cúc áo sơ mi, tuy rằng đánh nhau một trận, thế nhưng tâm tình anh lúc này có thể nói là rất tốt.
Tần Huyên ở trong lòng Dạ Huyền, bởi vậy mỗi động tác của cô đều biết rõ, thậm chí ngay cả việc môi cô đang run rẩy.

“Mẹ, mẹ…..”. Tần Huyên ở trong lòng Dạ Huyền nghiêng người một cái, càng ôm chặt Dạ Huyền hơn, cậu bé biết lúc này Dạ Huyền rất đau khổ.
“Ừm, tiểu Tần Huyên, mẹ không có chuyện gì, đợi lát về nhà, mẹ muốn cùng bố con nói chuyện, con nhớ làm bài tập của mình, được không?” Chuyện ngày hôm nay nhất định cô phải giải quyết!
“Được ạ”. Tần Huyên chu mỏ hôn lên mặt cô rồi mới ngoan ngoãn tựa ở trên người cô.
Tần Địch Phi từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh nhìn hai người, tựa như không tồn tại, nhưng lại ở hai địa vị quan trọng!
Là cha, là chồng!
Đến nhà, nhìn thấy Tần Huyên trở về phòng của mình rồi, Hạ Huyền liền thu lại nụ cười cùng vẻ mặt ôn nhu “Tần Địch Phi, chúng ta cần nói chuyện!”
“Được, theo anh vào thư phòng!”. Tần Địch Phi đi trước, Tống Dạ Huyền theo sau. Thư phòng ở tầng hai, bởi vậy hai người không hề chú ý tới ở tầng ba vốn là phòng của Tần Huyên, không biết lúc nào cậu bé đã đứng ở trên nhìn xuống.

“Tần Địch Phi, buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi!” Vừa vào thư phòng, Dạ Huyền liền ngồi đối diện Tần Địch Phi.
Không tồn tại cái gọi là cảm giác hôn nhân, chỉ là trói buộc lẫn nhau, đau khổ, chỉ là một mình cô chịu thôi sao?
Ban đầu, đề nghị ly hôn với anh ta là bởi vì cha đã mất, vốn là giận hờn mà kết hôn, người cũng đã mất, còn có thể có cái gì nữa, sau đó, Tần Huyên đồng ý cho cô ly hôn, tiếp nữa, chính Triều Ca đề nghị với cô hứa hẹn làm lại từ đầu, cuối cùng, ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không tiếp tục hy vọng thấy thêm gì nữa!
Tần Địch Phi nghe xong lời của cô, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư dày, “Mở ra xem”.
Dạ Huyền không biết anh ta muốn làm gì, nhưng vẫn mở phong thư ra. Bên trong là một xấp dày, tất cả đều là ảnh, hơn nữa tất cả đều là cô với Triều Ca, là cảnh ngày hôm đó hai người cùng Tần Huyên đang ăn, bọn họ cùng đi siêu thị, dáng hai người mua thức ăn, thậm chí là cảnh ngày hôm qua bọn họ hôn môi…
Dĩ nhiên tất cả rõ ràng đều là thật!
“Anh cho người theo dõi tôi!”. Dạ Huyền đem phong thư ném lên trên bàn một cái, một xấp ảnh ngay ngắn bị văng ra tạo thành hình vòng cung, trên đất đầy là ảnh của cô và Triều Ca.
“Nếu theo dõi em, hôm nay anh đâu cần đến đánh nhau với hắn ta!”. Khóe môi Tần Địch Phi nổi lên ý cười nhạt “Tống Dạ Huyền, tại sao từ trước tới nay em không tin anh, lúc kết hôn, em nói nếu như em không đồng ý, anh tuyệt đối không thể động vào người em, năm năm, anh chạm vào người em sao? Em không cho phép anh nói ra thân thế Tần Huyên, năm năm qua, có bao nhiêu người lén lút điều tra thân thế Tần Huyên, em lại nghe ai nói điều gì mà đi ra ngoài? Anh vì em làm bao nhiêu chuyện, thậm chí ” giọng nói Tần Địch Phi có vài phần rít lên “Thậm chí em đi đâu, anh đều liền qua đó, tại sao em không chút động lòng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.