Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 47: Con Nói Với Ba Con Như Thế Nào?


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 47: Con Nói Với Ba Con Như Thế Nào?


Sáng ngày thứ hai, ba người ăn bữa sáng như thường lệ, lúc này điện thoại di động của Tần Huyên bỗng vang lên.
Nhìn dãy số trên màn hình, Tần Huyên có chút chột dạ nhìn về phía Triều Ca, lại quay sang nhìn về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền thấy bộ mặt con lộ vẻ khó xử, liền liếc nhìn thoáng qua “Con nói với ba con như thế nào?”
Tần Huyên thả bộ cái muỗng xuống “Con nói chúng ta ở tại nhà dì Nhiễm, sau đó để ba không nên đến tìm chúng ta, nói mẹ nhìn thấy ba sẽ tức giận, sau đó con cũng nói với dì Nhiễm rồi”.
“Tần Huyên cũng là có ý tốt, em nghe điện thoại đi”. Triều Ca liếc mắt nhìn điện thoại di động, anh từ trước đến giờ không nghĩ tới phải gạt Tần Địch Phi, huống chi, giờ phút này anh càng muốn Tần Địch Phi biết mẹ con bọn họ đang ở cùng với mình.
Thấy Triều Ca nói giúp mình, Tần Huyên ra sức liếc mắt ra hiệu, hai người trên bàn ăn liền làm tới, làm cho Dạ Huyền cau mày.
Điện thoại di động của Tần Huyên vẫn vang lên không ngừng, Dạ Huyền không thể không nhận.

“Tần Huyên, mẹ con con đang ở nơi nào?” Điện thoại vừa thông, Dạ Huyền liền nghe thấy âm thanh Tần Địch Phi có chút lo lắng truyền tới.
Dạ Huyền nhìn trên bàn ăn vẫn còn ầm ĩ một lớn một nhỏ, lườm hai người một cái, lúc này mới chậm rãi trả lời “Chúng tôi rất ổn”.
“Dạ Huyền? Em cùng Tần Huyên đang ở đâu? Tại sao nhiều ngày như vậy trôi qua không trở về?”. Nghe thấy tiếng Dạ Huyền, Tần Địch Phi ngẩn người, nhưng vẫn gặng hỏi.
Dạ Huyền liếc mắt nhìn Triều Ca, lấy lại bình tĩnh trả lời “Ở nhà một người bạn, anh có chuyện gì không?”
“Xin lỗi, hôm đó tâm tình anh quá kích động, không nên đánh em, em ở đâu, chúng ta nói chuyện một chút, anh đi đón em”.
Tần Địch Phi xin lỗi, ít nhiều khiến Dạ Huyền thay đổi sắc mặt, điện thoại phát ra thanh âm không nhỏ, Triều Ca cách cô rất gần, dễ dàng cũng nghe được những lời này, vội vàng nắm lấy tay của cô.
“Để hôm khác, em tạm thời không muốn gặp anh, em muốn đưa Tần Huyên đi học, cứ như vậy đi!”. Dạ Huyền có chút vội vàng đem điện thoại cúp máy.

Đưa Tần Huyên đi học xong, Triều Ca như thường lệ đưa Dạ Huyền trở về nhà.
“Tại sao vừa nãy không nói cho anh ta biết em ở chỗ của anh? Vẫn sợ sao?”. Vừa nãy có Tần Huyên, anh không nên hỏi, hiện tại chỉ có hai người, Triều Ca vẫn là không nhịn được hỏi ra thành lời.
Dạ Huyền chống cánh tay trên cửa xe, ngón tay truyền đến một trận đau nhức “Triều Ca, anh không thể ép em quá gấp, anh ta biết một số chuyện của Tần Huyên, cho dù em muốn ly hôn cùng anh ta, cũng phải xây dựng cho Tần Huyên nền tảng vững chắc để đi tiếp”
“ Vì lẽ đó, nếu như Tần Huyên không chấp nhận anh, hoặc là Tần Huyên không đồng ý em cùng hắn ly hôn, vậy hai người phải chăng sẽ cứ tiếp tục cùng anh ta sống như vậy?”
Dạ Huyền càng nắm chặt thêm tóc của mình, muốn tự làm ình đau đớn “Xin lỗi, Triều Ca, Tần Huyên đối với em mà nói, so với mạng sống còn quan trọng hơn, điểm này, xin anh hiểu cho!”
Năm năm sau, cô không thể xác định, Triều Ca có thể tiếp nhận một con người so với anh trong lòng còn nặng nề hơn!
Bên trong xe không khí có chút phiền muộn, Triều Ca hé mở cửa xe một chút, một làn gió rất nhẹ thổi qua tai hai người “Dạ Huyền, em không nên quá lo lắng, Tần Huyên không phải vẫn luôn bên cạnh em sao?”
Dạ Huyền gật gật đầu “Ừm, Triều Ca, thật ra chuyện của Tần Huyên, đến khi thích hợp em sẽ cho anh biết”.
Triều Ca lúc này mới nở nụ cười“Được, sau này cho dù có gặp phải chuyện gì, đều có anh ở bên, đừng quá lo lắng, được không?”
“Được”. Dạ Huyền cảm thấy sức lực cả người như bị rút khô hết vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.