Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 38: Đây Là Tôi Thiếu Anh Ấy
Đem xe dừng lại bên cạnh hai người, Triều Ca đi xuống “Lên xe đi, Lộ Xa đang đợi”
“Tôi không đi” Dạ Huyền từ trong lồng ngực Mặc Nhiễm xoay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
Triều Ca sững sờ, trong kí ức của anh, số lần Dạ Huyền khóc cực ít. Lần thứ nhất khóc, chính là lần ở căng tin kia, sau đó ngoại trừ hai người nói chia tay anh thật sự chưa từng thấy cô lệ rơi đầy mặt.
“A Nhiễm, cậu đi làm đi, tớ sang chỗ khác đi loanh quanh, không quấy rầy 2 người nói chuyện” Dạ Huyền nói, liền xoay người rời đi, coi như là khóc thì cô cũng không muốn ở trước mặt anh rơi lệ.
“Mặc Nhiễm, cô trước đi nói với Lộ Xa rằng lát sau quay lại” nhìn thấy bộ dáng cô như vậy anh không phải là không đành lòng.
“Cũng được,vậy anh đi cùng cô ấy nhé!” Mặc Nhiễm bất đắc dĩ, cô tuy biết ngày thường Tần Địch Phi làm việc có chút bá đạo, tàn nhẫn lại không nghĩ rằng hắn đánh người.
Nhìn Mặc Nhiễm đi xa Dạ Huyền lấy tay lau đi nước mắt, làm áo gió màu nâu nhạt ướt một khoảng, màu sắc quần áo cũng đậm hơn.
“Đừng đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Triều Ca bước lên giữ cô lại.
“Không có chuyện gì, tôi về trước” Dạ Huyền nắm ống tay áo lau nước mắt trên mặt nhưng không ngờ đụng vào bên má đau đến nghiến răng.
“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, anh đang hỏi em đấy Tống Dạ Huyền!” Triều Ca nguyên bản mặt lạnh, giờ khắc này giọng điệu nói chuyện cũng nặng nề. Vừa nãy bị cô tránh, hiện tại anh đứng bên phải cô nên có thể nhìn thấy năm ngón tay in hằn trên má “Hắn đánh em?”
“Cùng anh không liên quan!” Dạ Huyền đẩy bàn tay anh ra che mặt mình, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.
“Anh đi tìm hắn ta!” Triều Ca nói liền muốn rời đi.
“Anh đi tìm hắn, tôi với anh tuyệt giao!” Triều Ca mới đi một bước, Dạ Huyền liền đuổi sát theo.
Triều Ca cảm thấy bàn chân của mình như đeo một thứ gì đó vô cùng nặng, hai tay theo bản năng nắm chặt. Một lúc sai, anh mới quay người lại nhìn cô nước mắt đầy mặt đau lòng đưa tay ôm cô vào trong lòng “Tống Dạ Huyền hắn ta có cái gì tốt mà đáng giá cho em đối cử như vậy?”
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đáng giá cô ẩn nhẫn như vậy?
Làm cho tính tình ngày xưa của cô tất cả đều mất đi?
Mà cái kia có phải là tình yêu sợ bị tiết lộ là Tần Địch Phi sao?
Cảm thấy mùi vị ấm áp quen thuộc, Dạ Huyền chỉ muốn khóc nhiều thêm “Triều Ca, một ngày nào đó anh sẽ hiểu. Em có sự bất đắc dĩ của mình, mà em thiếu hắn, có lẽ so với hắn thiếu em còn nhiều hơn”
Cô không dám nói sau khi anh rời đi đã phát sinh tất cả những chuyện này, chính như cô lúc này cũng không cách nào làm rõ ràng tình cảm cô đối với Triều Ca, không có cách nào mở miệng.
Nhưng cô không có cách nào chống cự lại sự ôn nhu của anh…
Có thể từ khi gặp lại anh, anh vẫn như vậy giới thiệu tên của mình làm cô không cách nào buông được tay của anh ra, lại không cách nào tránh né ánh mắt thấu đáo của anh.
Triều Ca, Triều Ca, nhất định kiếp này cô không có cách nào chạy thoát khỏi anh!
“Còn không chịu nói thật với anh phải không? Không nghĩ tới năm năm sau em đối với anh một lời giải thích cũng lười. Anh tin em thiếu hắn, nhưng anh muốn biết em có hận hắn hay không? Anh càng muốn biết em có hối hận một ngày nào lúc trước chúng ta chia tay không? Dạ Huyền, năm năm này, hơn một nghìn ngày lẫn đêm em có bao giờ nghĩ tới ngày nào đó anh sẽ trở về tìm em không?”
Nghĩ tới sao? Dạ Huyền nhắm mắt lại rồi khẳng định là nghĩ tới, đặc biệt là thời điểm cô bất lực nhưng anh sẽ trở về sao?
“Muốn thì thế nào? Không muốn thì thế nào? Chúng ta cần gì nhắc lại quá khứ nữa, chỉ làm nhau lúng túng thêm thôi!” Dạ Huyền nói xong liền đẩy Triều Ca ra, xoay người lên xe.
Cô lái xe đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ, xoa lên mặt rồi ăn cơm. Dạ Huyền về nhà cầm mấy bộ quần áo vất vào xe đợi chiều lái xe đón Tần Huyên.
“ Mẹ, sao mẹ mang kính râm. Trên người còn có mùi thuốc nữa, mẹ ốm ah?” Tần Huyên đem túi sách để vào trong xe, thân thể nho nhỏ cũng trèo lên.
“Mẹ không sao, mấy ngày tới chúng ta đến nhà bác ở, con thấy sao?” Dạ Huyền quay mặt đi, trẻ con khứu giác nhạy cảm. Cô không hy vộng Tần Huyên biết cô cãi nhau với Tần Địch Phi, thậm chí bị Tần Địch Phi đánh”
Tần Huyên xoa xoa mũi “ Được rồi, mẹ lái xe nhanh đi, con lâu chưa gặp bác rồi! Con trước gọi cho bác đã để bác chuẩn bị đồ ăn ngon đón tiếp mẹ con mình!”
Tần Huyên nói rồi móc điện thoại di động của mình gọi cho Tống Dạ Nghiêu.
Cho dù Tống Dạ Huyền không nói nó cũng có thể đoán đucợ đại khái là hai người họ lại cãi nhau rồi.