Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 36: Quy Tắc Trò Chơi
Tần Địch Phi cầm tờ báo trên bàn vội vàng đọc qua
“Tống Dạ Huyền, đây là chuyện xấu của chúng ta à? Đây rõ ràng là chuyện tốt của cô, cô nhìn cho rõ đi”
Người đàn ông trong ảnh mặc dù đeo kính đen nhưng hắn vẫn nhận ra!!!
Tống Dạ Huyền trừng mắt “Anh có ý gì?”
Tần Địch Phi chỉ vào người đàn ông đeo kính đen trong tạp chí đang nắm tay của cô – Đường Triều Ca “Tôi cho dù dụ hoa dẫn bướm như thế nào thì người đàn ông này cũng không phải tôi gọi đến!”
“Kia cô gái Liễu Tĩnh thì sao? Nếu không phải cô ta dây dưa với tôi không chịu buông thì làm sao có chuyện đó xả ra?” Dạ Huyền hung tợn nói.
Nói cho cùng, hắn vẫn không thừa nhận chuyện của Liễu Tĩnh
Tần Địch Phi hừ nhẹ “Tống Dạ Huyền, người khác trong mắt cô như thế nào tôi không biết nhưng tôi biết cô, lấy mềm đối cứng tôi thật xem thường”
Qua nhiều năm như vậy, cô có từng đối với hắn có chút ôn nhu nhưng mỗi lần đều là nhìn cũng xem thường
“Trong bụng cô ta có con của anh, lẽ nào tôi đá cho cô ta một phát sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi chắc?” Tống Dạ Huyền muốn nổi điên, tại sao mỗi lần cùng Tần Địch Phi nói chuyện đều không thể bình tĩnh.
Nhìn Tần Địch Phi trầm mặc trong chốc lát, cô bồi thêm một câu “Tần Địch Phi, tôi có thể bỏ qua anh có nhân tình nhưng xin anh quản cô ta cho tốt, không nên để cô ta làm vướng bận con đường của tôi!”
Tần Địch Phi hí mắt nhìn thần sắc của cô mang theo vài phần hung tàn “Có người vợ nào như cô sao?”
Không để ý hắn bên ngoài có nhân tình, không thèm để ý hắn cùng những người phụ nữ khác lui tới, đại khái trên đời này cô là một người phụ nữ độ lượng nhất rồi!
Tống Dạ Huyền run lên 2 giây “Tần Địch Phi, anh có hiểu hay không cái gọi là tiên trách kỉ hậu trách nhân? Anh xem lại mình một chút đi có cái gọi là đức hạnh thì hãy nói với tôi câu này!”
Tần Địch Phi nhìn cô muốn đi liền kéo tay lại, kéo đến trước mặt mình “Chính cô còn nhớ đêm tân hôn nói gì không? Là cô trái với quy tắc trò chơi trước!”
Tống Dạ Huyền nhìn Tần Địch Phi hai mắt đỏ lên, thời khắc này bộ dáng ngày thường không thấy, khí thế lạnh lẽo bá đạo trong xương tủy trào lên. Bỗng nhiên cô cảm nhận nảy sinh một cảm giác Tần Địch Phi hình như yêu cô!
Nhưng chuyện này là không thể nào, nếu như Tần Địch Phi thật sự yêu thì cô bất quá cũng là được hắn xếp trong đội ngũ tình nhân.
“Cùng tôi kết hôn phải đáp ứng điều kiện của tôi, trước khi kết hôn Ngài Tần đồng ý tôi không phải sao?”
Cô không có cưỡng cầu Tần Địch Phi đồng ý!
Buồn cười, thật sự buồn cười Tần Địch Phi khịt mũi coi thường “Cô cho rằng cô đang cùng một hòa thượng kết hôn sao? Tống Dạ Huyền những năm này tôi chờ cô cũng chịu cô đủ rồi!” Cũng không uốn đợi thêm nữa rồi!
Tần Địch Phi nói rồi đem cô ôm ngang lên, đi về phòng nghỉ ngơi sát vách.
“Tần Địch Phi, anh điên rồi, thả tôi ra!” Nhận ra được ý định của hắn, Tống Dạ Huyền thất kinh trong ngực hắn giãy giụa. Hắn không thể, hắn làm sao có thể….?
“Tại sao tôi lại muốn thả?” Tần Địch Phi một phát đá tung cửa ném cô lên giường.
“Anh muốn phát rồ thì đi tìm phụ nữ bên ngoài đi!” Tống Dạ Huyền kinh hoảng ôm chính mình “Anh như vậy tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng gian trong hôn nhân”
“Tố cáo đi, cô cho rằng tôi quan tâm sao?” Hắn cởi cúc áo vest lại kéo cà vạt đi về phía cô.
“Anh điên rồi, điên rồi, tất cả đều điên rồi!” Thấy cảnh cáo không có hiệu quả, Dạ Huyền từ giường bò xuống chuẩn bị lao ra ngoài lại bị Tần Địch Phi bắt được, áp đảo cô nằm xuống.