Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 31: Em Cả Đời Chỉ Có Thể Yêu Thương Một Người.


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 31: Em Cả Đời Chỉ Có Thể Yêu Thương Một Người.


Dạ Huyền khịt khịt mũi, oan ức nói “Em chính là không thích anh ôm người khác!”
“Tại sao?” Triều Ca ngưng lại động tác trong tay.
“Em không thích anh yêu người khác!” Ngược lại cô đã mắng anh,nếu như lúc này còn vòng vèo không thể mang anh chàng đẹp trai về nhà, khó tránh khỏi mình quá thiệt thòi rồi
Triều Ca nhíu mày, nước mắt của cô đã lau khô.Cầm khăn tay còn mang độ ấm của cô, cho vào túi áo.
“Vậy em thích anh cái gì?”
“Em thích anh vì anh thích em”
“Anh không nói thích em”
“Nhưng là em thích anh yêu em”
“…..”
Triều Ca cảm thấy người trước mắt không thể theo phương thức nói chuyện bình thường để hiểu.
Nhìn thấy biểu hiện của Triều Ca, Dạ Huyền xoa xoa mũi “Hiện tại toàn trường đều biết anh thích em rồi!”

A, bị cô loan báo như thế, hơn nữa là ở giữa trưa trong căn tin không chừng hiện tại đến thầy cô giáo cũng biết hết rồi!
“Tống Dạ Huyền!” Triều Ca cảm thấy âm thanh của mình bên trong như răng cắn vào thép
“Em đây!”
Nhìn cô không thèm đếm xỉa đến hình tượng, Triều Ca có chút bất đắc dĩ
“Tính khí anh không tốt”
“Không có chuyện gì, tính khí em tốt”
“Anh không thích con gái hướng anh to giọng!”
“Sau này em sẽ nhẹ nhàng”
“Thích anh thì có ích lợi gì?”
Rất nhiều năm sau Triều Ca vẫn nhớ khi hỏi đến câu này sắc mặt Dạ Huyền bỗng trở nên nghiêm túc, cô nhìn chăm chú mặt hồ đã đóng băng nửa phút mới quay đầu lại đối với anh nở nụ cười “Em nghĩ hẳn là em cả đời này chỉ có thể yêu thích một mình anh!”
Đúng, cả đời chỉ yêu một người là anh!

Rất nhanh, sau khi thấy Tống Dạ Huyền tính tình “thật sự ôn nhu” Triều Ca khi nhắc nhở cô nếu như cô dám thích người khác anh nhất định sẽ làm cho cô sống không bằng chết!
Một ngày tuyết rơi bao phủ khắp nơi, cuối cùng cô và Triều Ca cũng thành một đôi.
“Triều Ca, anh phải nhớ kĩ sau này khi có người hỏi tên anh là gì? Anh không thể trả lời lung tung”
Bởi vì khí trời quá lạnh, Dạ Huyền không chịu nổi nhìn anh cho tay vào túi áo, nhất định đem một cái găng tay trái cho anh, sau đó nắm tay phải cùng để vào trong túi áo của anh.
Tay của anh thật lớn, mang theo một lớp chai tay nắm vào có chút cứng nhắc không mềm mịn như tay cô.
“Chẳng lẽ em còn giúp anh đổi tên sao?”
Tuy rằng cùng Tống Dạ Huyền làm thành một đôi anh có chút bất ngờ nhưng hợp tình hợp lí. Ngày đó Lộ Xa nhìn thấy anh mang cô đi ăn lẩu liền khuyên anh nên cân nhắc có nên qua lại với Tống Dạ Huyền hay không.
Khi đó anh nói, cảm giác còn chưa đủ thì chậm rãi bồi đắp
“ Trước có Triều Ca Dạ Huyền, trên có bộ nước có bộ thành trong tên. Anh là Đường Tống Đường, Triều Ca Dạ Huyền Triều Ca, em là Đường Tống Tống, Triều Ca Dạ Huyền Dạ Huyền”
Trong miệng Dạ Huyền lẩm bẩm, cô đem tốc độ nói chậm lại, hi vọng anh có thể nghe được rõ ràng.
Triều Ca bỗng quay đầu lại nhìn cô một chút “Quả nhiên như em nói chúng ta có duyên phận đã định từ sớm rồi!”
Dạ Huyền nhướng mày có chút đắc ý “Đúng vậy,hiện tại anh định còn đi tìm Lục Húc Nghiên sao?”
“Cuối kì , anh kiểm tra một ít tư liệu hộ cô ấy, không thể không đi” Triều Ca quay lại, thấy cô không vui, anh nói tiếp : “Yên tâm,anh cảm thấy giá trị thị trường hiện tại của anh hạ thấp triệt để”
Mặc dùa câu này là Triều Ca nói, nhưng sau đó anh đã hoàn toàn dự đoán sai bét!
Mà Lục Húc Nghiên, người con gái này đều đặn buổi sáng từ 8-9 giờ sáng lại đến, bám dai như đỉa, không quá chói mắt như mặt trời nhưng cô không thấy thoải mái!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.