Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 17: Tuy Rằng Độ Khả Thi Là Số Không


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 17: Tuy Rằng Độ Khả Thi Là Số Không


Tần Địch Phi nhìn thấy Tần Huyên gọi mình, lập tức đem tư liệu trong tay đều giao cho thư ký phía sau, vài bước chạy lên trước đem Tần Huyên ôm lên.
Tần Huyên biết mình huyên náo, liền ở trên mặt Tần Địch Phi mãnh liệt hôn một cái “Ba, con cùng bọn họ chơi trốn tìm!”
“Xem ra, con chơi rất vui?” Tần Địch Phi trừng mắt nhìn lướt qua mọi người, sáu người bảo an, một văn phòng to với ba mươi, bốn mươi người, đều tụ tập cùng một chỗ, có thể không vui vẻ sao?
Tần Huyên ôm cổ của anh, tiếp tục chùi nước miếng “Mẹ để con ngày hôm nay theo ba, mẹ buổi tối có việc.”
Đối với Tần Địch Phi, Tần Huyên tổng kết ra kinh nghiệm chính là, nếu như làm chuyện sai lầm, sẽ là một người ba nghiêm khắc!
Tần Địch Phi hơi thay đổi sắc mặt “Mẹ đưa con đến nơi này, liền đi rồi ?”
“Không, mẹ đang ngủ! Con một mình tẻ nhạt liền đi ra chơi, ba, chúng con chờ ba đã lâu đã lâu ——” Tần Huyên bị Tần Địch Phi ôm vào trong ngực, vừa nói, trong tay còn không quên diễn .

Tần Địch Phi dĩ nhiên biết con mình đang vui đùa quá trớn, nhưng vẫn là tùy ý theo nó!
“Vậy chúng ta đi xem mẹ con.” Tần Địch Phi ôm Tần Huyên, đi về phía phòng khách, vừa bước được vài bước, rồi lại chợt nhớ tới đến cái gì “Ngày hôm nay ai làm ở phòng lễ tân, có thể để cho người đó về nhà được rồi!”
Không khí trong phòng làm việc bỗng chốc lạnh đi, nhưng Tần Huyên không cảm giác chút nào, vẫn ôm cổ Tần Địch Phi , hai cha con hướng phòng khách mà đi.
Bởi vì Tần Huyên rời đi hơi lâu, ban đầu Tống Dạ Huyền giả bộ ngủ nhưng giờ đã ngủ thật sự .
Hai cha con buông tay “Ba , ba ở đây có giường không ? Tối hôm qua mẹ mang con thuê phòng ở bên ngoài , mẹ lạ giường, phỏng chừng ngủ không ngon!”
Tống Dạ Huyền nghiêng thân thể đang tựa ở trên ghế salông, tóc dài mềm mại bao trùm ở trên lưng, váy màu xanh nhạt đưa đến cảm giác đặc biệt yên tĩnh, tuy rằng cô bình thường cùng anh ồn ào, thế nhưng khi ngủ , thì lại làm người khác say lòng.
“Con trai, ba ôm mẹ con đi, còn con?” Tần Địch Phi cũng biết tật xấu lạ giường của Tống Dạ Huyền, cái này cũng đã bị cô lấy làm lý do cho đêm tân hôn a!
“Con có chân đi mà!”

Tần Địch Phi cười khẽ, sờ sờ đầu của nó, lúc này mới ôm lấy Tống Dạ Huyền từ trên ghế salông, hướng phòng làm việc của mình đi đến. Tần Huyên đi theo sau, mở cửa, đóng cửa, hai cha con bước tiến nhẹ nhàng, chỉ lo có một chút tiếng động , liền thức tỉnh người đang ngủ.
Tuy rằng cái kia độ khả thi hầu như là con số không.
Tống Dạ Huyền có cảm giác mắt càng trùng xuống, đợi đến lúc cô tỉnh lại cô nhìn ra ngoài cửa sổ một màu đen kịt , liền phát hoảng.
Cô làm sao ngủ say đến như vậy được?
Nâng người ngồi dậy, Tống Dạ Huyền lúc này mới phát hiện mình nằm ở trên một cái giường, tuy rằng cùng Tần Địch Phi nhìn nhau tương đối ít, thế nhưng mùi trên người anh vẫn hết sức quen thuộc.
Nhìn quanh bốn phía, có thể nghe được giọng nói trầm thấp của Tần Địch Phi , cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nơi này hẳn là căn phòng riêng trong văn phòng Tần Địch Phi, chỉ là cô lúc nào ngủ ở nơi này ?
“Tần Huyên, đi vào ẹ!” Làm con, đã biết được cô buổi tối có cuộc gặp trọng đại, vậy mà không biết đánh thức cô!
Bị điểm đến tên, Tần Huyên cùng Tần Địch Phi mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi ở trong phòng nhiều lần truyền đến vài tiếng hô hoán, Tần Huyên rốt cục dưới ánh nhìn Tần Địch Phi đi vào.
“Mẹ bây giờ lập tức đi tham gia tụ hội bạn học, con tốt nhất tỉ mỉ suy nghĩ xem con buổi tối thứ sáu có làm bài tập không, sau đó có vấn đề gì thì để ba con giúp con xử lý!” Tống Dạ Huyền quay về phía gương sửa lại một chút tóc, liền nhấc túi lên, chuẩn bị ra ngoài!
May là mới sáu giờ, nếu như lái xe nhanh một chút , hẳn là vẫn tới kịp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.