Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 12: Không Phải Cô Quá Kiên Cường
“Tống Dạ Huyền, em nói chuyện nhất định phải châm chọc như vậy sao?” Triều Ca nhẹ nhàng một bên an ủi Lục Húc Nghiên, đối với Dạ Huyền giọng điệu có chút không vui.
“Em chỉ là đang nói một sự thật mà thôi! Không tin Đường tiên sinh có thể đi tùy tiện tìm một chỗ hỏi, xem thử Donald có phải là vịt hay không!” Dạ Huyền nhìn Triều Ca ôm vai Lục Húc Nghiên trên, càng thêm phẫn hận .
Tần Huyên ở trong ngực của cô, vô cùng hờ hững nhìn mấy người đấu nhau, ở trong ký ức của nó, Tống Dạ Huyền như vậy cũng không xa lạ gì.
“Chỉ có điều em là nói Tần Huyên rất đáng yêu a, em thật không nói gì sai, Triều Ca, ô ô!” Lục Húc Nghiên thấy Tống Dạ Huyền càng hung càng khí , nước mắt trào ra khóe mắt, gục trong lồng ngực Triều Ca.
“Tống Dạ Huyền, xin lỗi đi!” Triều Ca cảm thấy rất buồn bực, anh cùng Lục Húc Nghiên ra ngoài đi dạo một chút, cuối cùng tại nơi này gặp phải trường hợp như vậy, đáy lòng anh dù sao cũng hơi áy náy!
Dạ Huyền càng phát hỏa “Xin lỗi cái gì, em không đánh cô ta, không mắng cô ta, anh thấy cô ta rách da hay chảy máu , muốn em xin lỗi chung quy phải cho cái lý do chứ!”
“Em có giận anh thì cứ nhằm vào anh, dựa vào cái gì đẩy hết lên trên người Húc Nghiên!” Triều Ca tức không nhịn nổi “Cho dù em không phải là luật sư, cũng có thể hiểu được cái gì gọi là công kích nhân thân đi!”
“Em sớm đã quên, quên hết rồi ” không nhắc đến những chuyện qua còn tốt, nhắc tới Dạ Huyền liền cảm thấy, nếu như hắn thật sự còn nhớ chuyện này, tại sao còn muốn ở trước mặt cô che chở Lục Húc Nghiên như vậy!
Triều Ca bỗng ngẩn ra, cô đã quên, thật sự đều đã quên sao?
“Mẹ, chúng ta trở về đi thôi!” Từ nhỏ đến lớn, Tần Huyên chưa từng thấy Tống Dạ Huyền ác liệt như vậy, tuy rằng cô có cùng Tần Địch Phi cãi nhau, nhưng là sau khi qua đi, rồi lại sẽ đối với nó rất ôn nhu, nhưng vừa rồi tất cả mưa to gió lớn cũng đều không tồn tại.
Bởi vậy, nó thấy Tần Địch Phi cùng Tống Dạ Huyền cãi nhau cũng không để ý, nhưng là hiện tại, nó rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt Tống Dạ Huyền tựa hồ nước mắt sắp trào ra .
“Xin lỗi, Dạ Huyền, là tôi sai rồi, tôi không nên tới quấy rối mẹ con cô, Triều Ca, anh đừng ầm ĩ với Dạ Huyền nữa, Tần tiểu thiếu gia còn nhỏ.” Thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, Lục Húc Nghiên chủ động nhận sai , đáy mắt mang theo hàng nước mắt, mang dáng dấp mềm mại đáng yêu, bốn phía không ít người bắt đầu đối với Dạ Huyền chỉ chỉ chỏ chỏ .
Xung quanh không ít tiếng bàn luận truyền đến “Được, Đường Triều Ca, anh thắng, Tống Dạ Huyền tôi ngày hôm nay xem như là nhận thức anh rồi!”
Dạ Huyền vẫn cảm thấy, không cần quá để ý người khác nhận xét mình thế nào, trước đây thời điểm cùng Triều Ca yêu đương, Triều Ca đều che chở cô, mặc kệ người khác nói thế nào anh đều áp chế, bá đạo, Triều Ca đều sẽ vẫn che chở nàng. Sau đó cô gả cho Tần Địch Phi, một nửa thời gian trong đó, cô dùng để cùng Tần Địch Phi cãi nhau, thời gian còn lại chính là cùng Nhiễm Nhiễm và Tần Huyên chơi đùa, càng không cần quan tâm cái nhìn người khác!
Lần đầu, Dạ Huyền cảm thấy, kỳ thực không phải cô quá mức kiên cường, mà là không ai sẽ bảo vệ cô!
Dạ Huyền nói xong, liền ôm Tần Huyên xoay người phải đi, cánh tay lại bị người kéo lại, cô cho rằng là Triều Ca, không chút khách khí vung tay về sau, một cái tát hướng tới người phía sau!
“Húc Nghiên!” Triều Ca thét kinh hãi một tiếng, lập tức tiếp được Lục Húc Nghiên suýt chút nữa ngã xuống, Lục Húc Nghiên chỉ là ôm mặt nhìn về phía Tống Dạ Huyền “Dạ Huyền, xin lỗi, tôi chỉ là muốn nói cho cô, buổi tối ngày mai bạn học thời đại học tụ hội, cô cũng tới tham gia đi!”
Tống Dạ Huyền cũng có chút không thể tin, cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là Lục Húc Nghiên tiến lên tóm cánh tay cô, vừa rồi cô vô cùng tức giận, căn bản không biết là ai, vốn tưởng rằng là Triều Ca đuổi tới, vừa vặn muốn đánh một cái tát cho hả giận!
Cô quanh năm cùng Tần Địch Phi đánh nhau, nên rất rõ ràng cái tát kia có bao nhiêu lực đạo!