Đọc truyện Có Phải Anh Yêu Em – Chương 29
Sáng nay, khi chuyện
xảy ra, Du Du không có mặt. Tuy cô thừa hiểu Du Du chỉ đang “ chém gió
gây bão ” nhưng cô cũng thấy ấm lòng, bèn cảm ơn chân thành:
– Cảm ơn cậu. – Cho dù thế nào, cô cũng phải biết ơn cô gái luôn đối tốt với cô.
– Xì, cậu cứ tỏ ra nghiêm túc thế làm gì! – Ngô Du Du thấy gượng gạo, bèn thì thầm – Mà dù thế nào, hai đứa cũng là đồng bọn cùng bàn lâu thế rồi còn gì, đừng có tỏ ra khách sáo nữa được không.
Hai người đang
mải nói chuyện, bất chợt một bát cháo được đặt cộp lên bàn. Giật mình,
hai đứa ngẩng lên nhìn, Diệp Tử Khiêm lạnh tanh đẩy bát cháo về phía Tô
Mạc và nói:
– Vừa qua phòng y tế tìm, bác sĩ bảo cậu về rồi. Chưa ăn trưa chứ gì. Đấy cháo vừa mua đấy, ăn đi cho nóng.
Ngô Du Du há hốc mồm, Tô Mạc bối rối nhìn Tử Khiêm như muốn nói điều gì đó
nhưng cô không thể thốt ra được. Tử Khiêm không mảy may quan tâm tới
những thứ đó, làm như không nhận ra thâm ý trong ánh mắt của cô, cậu
thản nhiên nói tiếp:
– Sao? Chưa ăn cháo trứng muối thịt bao giờ à?
– Đâu có. – Tô Mạc bất giác trả lời, chàng trai cười hấp háy, tay thoăn thoắt mở nắp và dúi thìa vào tay cô.
– Thế thì ăn nhanh lên. Nguội rồi ăn không ngon đâu.
– Ừ. – Tô Mạc cho có, cầm thìa và múc cháo ăn.
Ăn được một lúc, cô nhận thấy người con trai đang ngồi nhìn cô như hoa đá. Cô mới chợt nhận ra mình phải ngẩng đầu và trịnh trọng đáp lễ:
– Cảm ơn cậu nhé!
Da mặt Tử Khiêm bỗng hồng rực lên, trông chẳng khác gì quả cà chua chín,
hai tai cũng thấy nóng hầm hập. Tô Mạc thấy thế bỗng phì cười. Lần đầu
tiên đứng trước Tử Khiêm, nụ cười của cô thật từ tiếng cười cho tới ánh
mắt. Giống y hệt bộ dạng cậu từng nhìn ngắm từ xa, ấm áp, diễm lệ. Nhưng lần này, nụ cười ấy dành cho Tử Khiêm, dành trọn vẹn cho Tử Khiêm thôi.
Nghĩ vẫn vơ, cậu cũng toét miệng cười. Nhưng đang vui thì đứt dây đàn, Ngô Du Du bỗng chen vào một cách vô tư lự:
– Cái kiểu đắm đuối này là sao vậy? Hai người kết nhau rồi à?
Không hổ danh là ma xó, một câu thôi cũng đủ nắm bắt được cốt lõi vấn đề, lập tức cả hai “ treo máy ” rồi lập tức quay đầu. Một người chuyên tâm vào
việc ăn cháo còn người kia tập trung nghiên cứu bài tập. Ngô Du Du ngó
người này rồi lại quay sang người kia, không giấu nổi nụ cười. Có những
chuyện không cần nói ra cũng hiểu, muốn giấu cũng không được!
Cuối cùng Tô Mạc cũng có được mấy ngày thanh bình, Bạch Hạ không thấy lảng
vảng xung quanh mà Ôn Tư Niên cũng không làm phiền cô nữa. Ngày này qua
ngày khác, cô cứ đi đi về về từ trường qua nhà, vui đùa với lũ bạn và
duy trì một mối quan hệ không quá xa cũng chẳng quá gần với Diệp Tử
Khiêm. Rõ ràng có một thứ gì đó đang từ từ thay đổi giữa hai người.
Tô Mạc thấy thế cũng không có gì là không tốt , nhưng đôi lúc rơi vào bối rối, trong đầu cô lại hiện lên những thước phim cũ kĩ.
Có một người thiếu niên mang nụ cười ấm áp ngồi gẩy hạt dưa cho cô ăn.
Cô bất giác cười, nụ cười vừa dứt, cơn nhói đau lại ập đến. Mãi một lúc mới dìu dịu đi.
Nhưng không ngờ một lần nữa cô lại bị Bạch Hạ chặn đường. Khuôn mặt kiều diễm đỏng đảnh nhưng làn da nhợt nhạt và tròng mắt đen láy thấm đẫm mệt mỏi
mấy ngày hôm nay.
Tô Mạc không muốn rầy rà với con bé bèn quay
lưng bỏ đi, nhưng Bạch Hạ quyết không tha cho cô. Gương mặt mỹ miều kia
lộ rõ vẻ ghê tởm:
– Tô Mạc, tao công nhận mày ghê gớm đấy! Có gì
khó chịu thì đến thẳng chỗ tao mà tính sổ này, núp sau Diệp Tử Khiêm thì ra cái gì?
Tô Mạc không muốn ngó ngàng tới nó một chút nào. Lối
này bị chặn đường thì vòng lối khác là được chứ gì. Nhưng Bạch Hạ vẫn
một mực đeo đẳng, thấy cô cứ im lặng, con bé lên tiếng:
– Sao,
không dám trả lời tao chứ gì? Mày cũng lì lợm và ghê gớm quá nhỉ! – Con
bé không dám ra tay vì chưa quên cảnh tưpngj thảm khốc lần trước, chỉ
dùng lời lẽ khích bác Tô Mạc.
Nhưng Tô Mạc vẫn thờ ơ như không và thành công thoát khỏi cái bẫy của Bạch Hạ, khi cô ta đang lên cơn cuồng nộ như con chó dại. Đang chuẩn bị bỏ chạy thì Bạch Hạ nói tiếp:
– Đừng tưởng tao không biết Tô Mạc ạ. Mày rất thích Ôn Tư Niên đúng
không? Nhưng rất tiếc, lão ấy yêu chị tao đến chết đi sống lại. Lão
chẳng thèm mày nữa đâu em ạ!
Tô Mạc đứng khựng lại, đầu óc cô ngổn ngang những lời giễu cợt dường như rất có tác dụng này.
“ Lão chẳng thèm mày nữa đâu, chẳng thèm mày nữa đâu!
Đúng, anh đã chẳng cần cô nữa rồi.
Hoặc…
Anh chưa bao giờ cần tới cô thì đúng hơn.”
Lồng ngực cô bỗng đau thắt lên, cô thở khó khăn và lấy tay ôm chặt lồng ngực. Bạch Hạ phá lên cười hả hê:
– Sao, nói trúng chỗ đau rồi chứ gì? Tô Mạc ạ, mày chỉ là một con giòi
đáng thương thôi! Ôn Tư Niên á, mãi mãi không bao giờ là của mày được
đâu!
Bạch Hạ cười trong sung sướng, Tô Mạc lững thững quay lại và nhìn thẳng vào con bé. Tuy khuôn mặt đã mệt nhoài vì khổ đau nhưng
giọng nói vẫn bình thản hết mức:
– Bạch Hạ, chẳng phải cậu cũng giống tôi lắm sao?
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Hạ bỗng nhiên đông cứng lại như vừa có ai điểm huyệt, trông con bé nực cười như con rối gỗ. Tô Mạc vẫn lặng lẽ nhìn
con bé, cô nói chữ nào, rành mạch chữ ấy:
– Chẳng phải cậu rất thích Diệp Tử Khiêm hay sao?
– …
– Thích từ nhiều năm trước rồi đúng không? Rất tiếc, cậu ấy không thích
cậu một chút nào. – Câu nói cuối cùng được thốt ra giữa tiếng cười.
Mặt mũi Bạch Hạ biến sắc, con bé bặm môi, bờ môi hồng hào bỗng tái nhợt đi. Nhưng Tô Mạc vẫn chưa thấy đủ bèn bồi thêm ít ra vị chua cay:
–
Thế nên cậu cũng giống tôi thôi, chúng ta đều là những con rối đáng
thương cả. À… Mà không… – Như sực nhớ ra điều gì, nụ cười của cô bỗng
trở nên ranh mãnh, ác độc. Cô cười lơ đễnh -Ít ra tôi còn có Diệp
Tử Khiêm thích. Còn cậu, chẳng có ai cả.
Đến đây, khuôn mặt Bạch Hạ trở nên thật kinh khủng. Đánh rắn phải đánh dập đầu, Tô Mạc biết
mình đã đập nát bét đầu con rắn ấy, nhưng cô cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Cô thậm chí còn thấy hơi mệt mỏi, nỗi nhọc nhằn đổ xuống người cô như núi
đổ sóng xô, không tài nào hình dung nổi, như sắp đè nát cô vậy.
Bạch Hạ bỗng òa khóc. Đứa con gái cao ngạo nay đã khóc, khóc như một đứa
trẻ. Nó không ngớt sụt sùi, giọng khàn đặc như vừa bị ai đánh đập, toàn
than nó run lên tê tái. Tô Mạc bất chợt thấy hội hận vì những gì mình
nói. Bạch Hạ vội bưng mặt bằng hai tay để che đi những giọt nước mắt
đang đua nhau lăn trên khuôn mặt, che luôn cả nỗi lòng cảm hòng giữ lại
chút kiêu ngạo cuối cùng.
Tô Mạc hiểu rõ điều ấy, và cũng biết
rằng chắc chắn Bạch Hạ sẽ không muốn nghe cô an ủi nên đành giữ im lặng. Giọng nói rầm rầm của Bạch Hạ cất lên, chứa đầy nỗi tuyệt vọng và đánh
cược vào ván bài cuối cùng:
– Tô Mạc, tao chờ xem kết cục của mày đó!
Dứt lời, nó vùng vằng chạy đi. Gió thổi tung nước mắt của nó, tan đi không
thấy gì nữa. Tô Mạc đứng nhìn bóng hình con bé hồi lâu rồi cũng lên
tiếng đáp lại:
– Ừ, tôi cũng đang đợi nó đây.