Đọc truyện Có Phải Anh Yêu Em – Chương 17
Hai người vừa bước ra
khỏi cửa thì đụng ngay phải Bạch Hạ đang lem lẻm với cái di động. Con bé lạnh lùng nhìn cả hai, nhưng ánh mắt dành riêng cho Tử Khiêm phảng phất một nỗi thất vọng không tên. Đột nhiên Tô Mạc thấy trong lòng nặng
trịch, cô nghiêng đầu thăm dò vẻ mặt của Bạch Hạ nhưng chưa gì đã chạm
ngay phải ánh mắt đề phòng như gai nhím của con bé. Thấy Tô Mạc dám láo
lếu nhìn mình bằng ánh mắt thăm dò, con bé nổi điên:
– Nhìn cái gì, thấy tao đẹp lắm à mà nhìn!
Nó vừa lên tiếng, Tử Khiêm đã quay phắt lại với ánh mắt đầy ác cảm. Thấy
con bé như hổ cái đang nhe nanh giương vuốt hòng ăn thịt Tô Mạc, cậu nói móc không thương tiếc:
– Mày mà cũng được gọi là đẹp à? Hừ! – Tiếng “hừ” cuối cùng ném ra đầy vẻ khinh thường, Bạch Hạ nghe thấy vậy liền tức khí:
– Tử Khiêm, cậu…
Tử Khiêm lờ đi, “tạm biệt” Bạch Hạ bằng ánh mắt khinh miệt rồi
dìu Tô Mạc đi mất. Tô Mạc không kiềm chế được cơn hiếu kỳ bèn
ngoảnh lại nhìn, cặp môi Bạch Hạ trắng bệch lại vì bị hàm răng
nghiến lên đầy căm tức. Đôi mắt long lanh thảng thốt dính chặt vào bóng hình
người con trai, pha chút ngây dại đắm đuối và một thứ cảm giác nào đó
chẳng kể thành lời.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên Tô Mạc chợt hiểu
ra có lẽ ánh mắt ấy đang tha thiết kêu oan. Đó chỉ là cái vỏ cao ngạo
con bé cố ý khoác lên để che giấu vẻ ấm ức bên trong để tránh bị tổn
thương mà thôi. Nghĩ đến đây, cô quay sang nhìn Tử Khiêm một lúc. Ừ,
đúng là cậu rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào chưa cười đã đong đầy tình ý,
sống mũi vừa thẳng vừa cao, đôi môi vừa mỏng tôn lên cao quý. Đôi môi ấy khi mím thẳng lại trông ngoan cường đến đáng sợ. Sách nói, đàn ông môi
mỏng bạc. Phải chăng cậu bạc đến độ không hề nhận ra nỗi lòng của người
con gái cao ngạo kia? Bất giác, nỗi buồn từ đâu cứ dần xâm lấn cõi lòng
cô.
Bất thình lình, Tử Khiêm lên tiếng với giọng như đang cố nén cơn giận:
– Cứ soi tôi chăm chăm làm cái gì thế?
– Ơ… – Tô Mạc giật mình, bao nhiêu thông minh nhanh trí biến đi đâu hết
khi thấy đôi mội mỏng mím chặt dữ dằn của cậu. Miệng cô chợt tuôn ra
những lời mà bộ não chỉ huy của nó chưa bao giờ muốn thế – Ờ… Trông cậu
rất đẹp trai! – Thôi xong, cô vừa lảm nhảm cái gì nữa không biết.
Khuôn mặt chàng trai đỏ nhừ, hai mang tai cũng nóng phừng phừng, Tô Mạc vội cuống quýt giải thích:
– Ý tớ không phải vậy. Ý tôi nói trông cậu rất hợp khẩu vị của tôi. –
Trời ơi sao lúc này Mạc không giơ tay tát vào miệng mình một cái được
nhỉ! “Hợp khẩu vị” là cái gì, tán tỉnh trá hình à?
Tử Khiêm như
chết đứng tại chỗ, lần này không chỉ hai tai mà toàn thân cậu cũng đỏ
rực lên. Cậu ngoan cố nhìn Tô Mạc một lúc và tỏ ra khinh khỉnh:
– Hừ, dê cái!
Tô Mạc chỉ muốn khóc tru tréo ngay, hoặc nếu đào quách được một cái hố rồi tự chon mình xuống đó thì càng tốt.
Thế rồi cả hai cùng chìm trong im lặng, đúng hơn là chìm trong khó xử. Lúc
vào phòng y tế, bác sỹ tra thuốc cho Tô Mạc, Tử Khiêm ngoan ngoãn ngồi
bên. Cậu dịch cái ghế con lại gần và lặng nhìn cô như một chú chó nhất
mực trung thành đang phục mình trước chủ.
Vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần khử trùng, bôi thuốc là không sao cả, ấy vậy mà Tử
Khiêm vẫn khăng khăng bắt Tô Mạc ở lại thêm một lúc nữa cho bằng được.
Bác sỹ không có cách nào phản đối đành đồng ý cho cô bé ở lại. Tô Mạc
vừa ngả lưng xuống giường bệnh thì trùng hợp thay, bác sỹ bỗng dưng có
việc phải đi ra ngoài một lúc. Căn phòng chỉ còn lại hai kẻ ngại ngùng
đang ngồi gần nhau. Tô Mạc định giả vờ ngủ nhưng mi mắt vừa khép lại thì người con trai ngồi cạnh đã gắt điên lên:
– Đừng có giả vờ nữa? Sợ phải nhìn mặt tôi lắm à?
“Hừ, thái độ rõ khả nghi.” Tô Mạc rủa thầm trong bụng, cô đành mở mắt và vấp ngay phải ánh nhìn không mấy thiện chí của cậu. Cô khúc khích cười
khiến mặt mũi Tử Khiêm nhăn nhó. Nhưng lần này cậu không đáp trả lời
bằng bất cứ lời lẽ cay nghiệt nào nữa, chỉ lặng người nhìn cô rồi hỏi
một câu cực kỳ nhảm nhí và chả liên quan:
– Này, trông tôi đẹp trai lắm hả?
– Ừ, đẹp mà! – Tô Mạc vô tư trả lời, thì đúng là trông cậu khôi ngô tuấn tú thật nên cô cũng không định nói dối làm gì.
Nhưng không hiểu sao được khen đẹp mà Tử Khiêm lại tỏ vẻ không thích thú cho
lắm. Cậu cứ ngẩn người nhìn cô bé và cười. Cậu lặng lẽ nói:
– Có đẹp trai hơn Ôn Tư Niên của cậu không?
Tô Mạc giật thót tim, suýt thì bật phốc dậy khỏi giường bệnh nhưng Tử
Khiêm đã nhanh hơn cô một nước, cậu túm chặt lấy cổ tay cô, ghé sát vào
tai và thì thầm bằng giọng nói ấm ấp đầy ẩn ý:
– Tớ đẹp trai hay Ôn Tư Niên đẹp trai?
– …
– Sao không trả lời? Sợ tớ à? – Chưa bao giờ Tử Khiêm nói chuyện với cô
bằng thứ âm thanh dịu dàng đến thế, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô,
xuyên qua lớp da mỏng để rồi thấm sâu vào đến tận xương tủy.
Mãi một lúc sau Tô Mạc mới bình tâm trở lại, cô luống cuống nói với giọng bất lực:
– Cậu buông tay ra đã!
– Không thích! – Giọng của Tử Khiêm nhàn nhạt nhưng ám ảnh như làn sương
mỏng xua mãi không tan, chẳng chịu buông tha những gì nó đang bao trùm
lấy.
Tô Mạc hít một hơi thật sâu, con tim đang hốt hoảng đập
loạn trong lồng ngực mới chịu dịu xuống một chút. Giọng nói của cô hơi
run run:
– Diệp Tử Khiêm, đừng có đùa nữa!
Cô vừa dứt lời, Tử Khiêm bèn lặng thinh hồi lâu chẳng đáp. Tô Mạc tưởng mình sắp phát
điên đến nơi nhưng ngay sau đấy Tử Khiêm chợt khẽ thở dài và đáp lại với vẻ không hiểu đang vui hay đang buồn:
– Nếu tôi đang không đùa thì sao?
-…
– Tô Mạc, cậu biết từ lâu rồi đúng không?
– Tôi không biết! – Tô Mạc quát lên đầy tức giận và dồn sức giãy giụa
hòng giằng tay ra. Những vết xước trên mặt cô vừa mới đỡ được một tí
bỗng chốc rỉ rỉ máu.
Thấy cô kích động như vậy, Diệp Tử Khiê đành buông tay và ngồi cách xa cô ra một chút. Cậu chẳng còn cách nào để che giấu vẻ u buồn trong đôi mắt mình nữa, chưa bao giờ cậu lại rơi vào
hoàn cảnh như vậy. Tử Khiêm chưa kịp lên tiếng cứu vãn tình hình thì
bỗng dưng có người đẩy cửa bước vào.
Bạch Hạ sánh bên một chàng
trai lạ mặt bước vào phòng y tế, trông thấy bộ dạng lếch thếch của Tử
Khiêm, con bé rúc rich cười chế giễu rồi hời hợt hỏi thăm Tô Mạc:
– Tô Mạc, mình đến xin lỗi bạn đây.