Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không

Chương 6


Bạn đang đọc Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không FULL – Chương 6


Cô dùng sức nắm chặt tay, mặt đỏ bừng.

Cũng không biết là do xấu hổ hay là tức giận.
“Anh thật sự không nhớ rõ hôm qua xảy ra chuyện gì sao?” Thích Nguyệt nghiến răng, khó khăn nhả ra một câu, hai con ngươi chứa đầy sự tức giận.
Anh sẽ quên chuyện ngày hôm qua là nằm trong dự đoán của cô.

Nhưng cô không nhịn được khi người này lại bôi nhọ cô, nói là cô chiếm tiện nghi của anh.
Thật bực mình, rõ ràng người bị chiếm tiện nghi ngày hôm qua là cô!
Về chuyện xảy ra tối qua, Tô Cận đúng là không có ấn tượng gì.

Đương nhiên, anh rất tin tưởng vào nhân phẩm của mình.

Cho dù uống say anh cũng sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện gì quá đáng.
Chỉ là, khi nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của Thích Nguyệt, trước mắt anh lại đột nhiên hiện lên cảnh cô gái nhỏ bị anh bắt nạt đến khóc trong giấc mộng xuân.
Trái tim Tô Cận giật nảy lên một nhịp, một cảm giác cực kỳ quái lạ dâng lên trong lòng anh.

Anh cố gắng nhớ lại, cuối cùng kí ức chỉ dừng lại ở việc Triệu Sùng đưa anh về nhà liền bị đứt.
Cái cảm giác kì quái đó rất nhanh liền biến mất, khuôn mặt Tô Cận khôi phục sự bình tĩnh, “Không nhớ rõ.”
Nghĩ một chút, vẻ mặt anh bình tĩnh nói “Nếu em thật sự chiếm tiện nghi của tôi, thế thì cũng bình thường thôi, bởi vì không có cô gái nào có thể chống lại được sự hấp dẫn của tôi.”
Thích Nguyệt sau khi nghe anh nói thì tức đến nói không nên lời, cô hít một hơi thật sâu, tức giận đến không còn sợ Tô Cận nữa, hung dữ trừng anh một cái, sau đó cúi đầu ăn cơm tiếp, không để ý anh nữa.
Hai người bắt đầu “chiến tranh lạnh” lần đầu tiên sau khi ở chung.
Đã ba ngày, ba ngày này tâm trạng Tô Cận không được tốt mấy.

Mỗi ngày anh đều về căn nhà ở gần Nhất Trung, nhưng thái độ Thích Nguyệt đối với anh lại cực kì lạnh nhạt.
Khi nói chuyện với anh, ngoại trừ “Ừ”, thì là “À”, không giống lúc trước cười với anh, cẩn thận lại ngoan ngoãn nói chuyện với anh.
Khiến anh không chịu được nhất là, đồ ăn Thích Nguyệt làm ngày càng không hợp khẩu vị của anh.
Có một lần anh nói đồ ăn không hợp khẩu vị của anh, Thích Nguyệt thế mà lạnh lùng nói: “Anh không thích ăn thì sau này đừng về ăn.”
Nói xong còn hừ một tiếng thật mạnh với anh.
Tâm trạng Tô Cận buồn bực, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Con gái quả nhiên là rất phiền toái.

Triệu Sùng nói với mấy người trong ghế lô vài câu, nhấc chân đi đến ngồi cạnh Tô Cận, cầm ly rượu, ngẩng đầu uống cạn một lần, xoay người cười xấu nói: “Lão đại, tâm trạng không tốt sao?”
Hắn đã nhìn ra, hai ngày này Tô Cận càng bắt bẻ và độc miệng hơn trước kia, mắng chết người mà không thô tục, người trong công ty đến bước đi cũng rất cẩn thận.
Tô Cận nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, không nói gì.
Ánh mắt Triệu Sùng hơi lóe lên, “Có phải cãi nhau với tiểu mỹ nữ trong nhà?”
Hắn nói xong, những người xung quanh rõ ràng sửng sốt một giây, mọi người xoay người nhìn về phía hai người.
Triệu Sùng tiếp tục: “Lão đại, cậu cũng đừng giấu, tôi biết hết rồi, tiểu mỹ nữ kia là vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ của cậu.”
Hắn nghe được từ miệng mẫu thân đại nhân nhà mình, lúc biết được chuyện này cũng sợ ngây người, không tin được Tô Cận thế mà lại có vị hôn thê.
Lúc này không khí trong phòng ghế lô nổ tung.

Đám thiếu gia thế hệ hai thế hệ ba này, cả đám đều lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt.

Mỗi người bọn họ ai cũng rất phục Tô Cận, cũng không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì anh rất thông minh.
Cho dù trong việc học hay công việc, anh cũng đều có thể dễ như trở bàn tay lấy được thành tựu mà người khác phải bỏ ra rất nhiều cố gắng mới lấy được.
Cả đám người đều đầy mặt chế nhạo ồn ào: “Tô tổng nổi tiếng nhất solo từ trong bụng mẹ của chúng ta thì ra đã sớm có chủ, khó trách.”
Buông ly rượu, thần sắc Tô Cận bình tĩnh.

Anh thong thả ung dung cởi một nút áo, nhìn lướt qua mọi người, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Cô ấy không phải gu của tôi.”
Những người khác chỉ nhìn anh nhốn nháo cười đùa, căn bản không tin lời anh nói.
Ánh mắt Tô Cận bình tĩnh, cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào.
Sau khi mọi người tan cuộc, mới 4 giờ chiều.

Tô Cận đốt điếu thuốc, mặt mày hiện lên phiền muộn.
Vì sao Thích Nguyệt không hiểu chuyện lại vô duyên vô cớ gây rối?
Tay Triệu Sùng đặt lên vai anh, “Lão đại, cậu có chuyện gì thì nói với tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cậu.”
Tô Cận trầm mặc thật lâu, mới nói: “Thích Nguyệt giận tôi.”
“Hả? Sao lại giận?” Tinh thần Triệu Sùng bỗng hưng phấn, hai mắt sáng lên hỏi.
Tô Cận cẩn thận nhớ lại, phát hiện thái độ Thích Nguyệt thay đổi là ngày hôm sau sau khi anh uống say.
Anh từng câu từng chữ, kể lại chuyện ngày đó một lần.
Triệu Sùng càng nghe, khóe miệng càng co rút dữ dội.

Đây vẫn là Tô Cận không gì không làm được mà hắn quen? Trăm lần cũng không nghĩ tới, anh cũng sẽ có lúc buồn rầu vì bị phụ nữ giận dỗi.

Bất quá, Tô Cận như vậy mới gần gũi*.
*Convert là bình dân.
Tròng mắt Triệu Sùng vừa chuyển, giả vờ không sao cả nói: “Lão đại, Thích Nguyệt cũng thật quá đáng.

Một tiểu nha đầu sống nhờ ở đậu nhà cậu, thế mà dám bày sắc mặt với cậu, bảo cậu sau này đừng về? Nếu cậu không vừa mắt cô ấy, cứ đưa chút tiền rồi đuổi đi là được.”
Nghe ra sự khinh khỉnh trong lời hắn, Tô Cận trầm mặt, “Em ấy mới 17 tuổi, còn chưa hiểu chuyện thôi.”
Anh không cần thật sự so đo với một tiểu nha đầu chưa thành niên.
Trong lòng Triệu Sùng gào thét, 17 tuổi còn chưa hiểu chuyện? Chú từ trung học tới bây giờ, chỉ dựa vào cái miệng đã chọc khóc bao nhiêu người thích chú.

Cũng không thấy chú nhăn mày một chút, nói những người đó chưa hiểu chuyện.
Nhưng những lời này hắn chỉ dám nói trong lòng, hoàn toàn không dám nói ra.
Triệu Sùng ho khan, “Lão đại, vậy thì cậu nói xin lỗi, sau đó dỗ cô ấy.

Con gái ấy mà, cậu dỗ hai câu, lại mua chút đồ cô ấy thích, hoặc bây giờ liền mua quà tặng cô ấy là được.”
“Tôi không sai.” Ngữ khí Tô Cận bình tĩnh, “Vì sao phải xin lỗi dỗ dành em ấy, còn tặng quà nữa?”
Trán Triệu Sùng giật giật, đột nhiên cảm thấy thật đồng tình với cô gái đáng thương Thích Nguyệt này.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Lão đại, cậu đàn ông con trai, sao có thể nói con gái nhà người ta chiếm tiện nghi mình? Con gái da mặt mỏng, cậu nói thẳng ra như vậy, người ta giận thì cũng đúng.”
Thần sắc Tô Cận không đổi, nhưng trong lòng lại rối rắm không ngừng.

Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Triệu Sùng: “Ngày mai tôi muốn thấy phương án hoàn chỉnh của kế hoạch hợp tác với ST.

Nếu không hoàn thành được thì cậu lập tức chuyển đến chi nhánh Ấn Độ.”
///
Khi Tô Cận về đến nhà vừa lúc 5 giờ.

Anh nhìn thoáng qua món quà được đóng gói tinh xảo trong tay, buông nó ra.
Liếc nhìn cửa phòng ngủ phụ, Tô Cận thong thả ung dung đi vào bếp.
Lấy nguyên liệu nấu ăn ra, anh nghiêm túc tinh tế từng bước xử lí nguyên liệu.

Chảo nóng, bỏ dầu, đảo nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng nêm nếm gia vị.

Khi Thích Nguyệt tỉnh lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, giật mình, đã 6 giờ tối rồi.
Hôn mặt của Tiểu Bạch trong lồng một cái, cô rửa mặt nhanh chóng, sau đó chuẩn bị đi nấu cơm.

Chỉ là cô vừa đi đến phòng ăn, phát hiện trên bàn đã dọn xong 4 món 1 canh.
Tô Cận rửa sạch chén đũa đi ra, nhìn qua cô gái đang đứng ngây ngốc.
Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn Tô Cận, kinh ngạc nói: “Thì ra anh biết nấu cơm.”
Không tin được loại đàn ông như Tô Cận, thế mà cũng biết nấu cơm.
Thích Nguyệt nhớ đến lời mẹ cô nói, người đàn ông biết nấu cơm, còn chịu xuống bếp, sau này đều sẽ rất thương vợ.
Đây là lời nói đầu tiên sau 3 ngày Thích Nguyệt nói với anh ngoại trừ “Ừ”, “À”, khuôn mặt đang nhăn nhó của Tô Cận chậm rãi giãn ra.
“Đương nhiên.” Anh nói, “Những chuyện đơn giản như thế này, không có khả năng tôi không biết làm.”
Thích Nguyệt nghe giọng diệu tự luyến trước sau như một của anh, liền xoay người rời đi.
Hừ, anh biết nấu cơm thì sao chứ, nói chuyện vẫn khiến người ta ghét như vậy.
Tô Cận thấy cô xoay người, trầm giọng nói: “Em đi đâu?”
Anh cũng đã tự mình xuống bếp rồi, Thích Nguyệt vì sao vẫn không vui chứ?
“Em đi nấu mì.” Thích Nguyệt nhỏ giọng nói.
Tô Cận nhẹ nhàng thở ra, nói “Tôi cho phép em ăn đồ ăn tôi nấu.”
Thích Nguyệt cắn chặt răng, vốn muốn từ chối, nhưng thấy sắc mặt của Tô Cận không được tốt, lại nhớ đến hai ngày nay mình vẫn bày sắc mặt không tốt cho anh nhìn, trong lòng cô lập tức lúng túng.
Cũng không biết vì sao, ba ngày này Tô Cận luôn về nhà, khiến cả người cô không được tự nhiên.
May là ngày mai là khai giảng, sau này đa số thời gian sẽ không gặp mặt anh nữa.
Nghĩ như vậy, Thích Nguyệt liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không khí trên bàn cơm rất yên tĩnh.

Tô Cận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng hồng của Thích Nguyệt, có hơi thất thần.
Anh đột nhiên nhớ đến cô gái bị anh hôn đến thê thảm trong mơ.
Tầm mắt anh không hề che giấu, Thích Nguyệt nhịn, thật sự là nhịn không được, liền ngước mắt trừng anh, gương mặt đỏ bừng hỏi “Anh nhìn cái gì?”
Bị đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ trừng, Tô Cận cũng không chột dạ.

Anh nghĩ bản thân mình là đàn ông con trai, cúi đầu xin lỗi cũng không mất mát gì.
“Chuyện lần trước là tôi không đúng.” Anh thản nhiên nói xin lỗi.
Thích Nguyệt ngẩn ra, không xác định hỏi: “Anh đang xin lỗi hả?”
“Ừ” Tô Cận gật đầu, bình tĩnh mở miệng: “Tôi không nên vì không biết rõ đúng sai mà nói em chiếm tiện nghi của tôi.

Chuyện này đúng là khiến tâm trạng người ta không vui, cho nên tôi xin lỗi.”
Thích Nguyệt nhìn anh, sửng sốt một lúc lâu.
Tô Cận thế mà xin lỗi cô, anh thế mà chịu cúi đầu xin lỗi.
Mặt Thích Nguyệt đỏ hồng, cô vội cúi đầu xuống, vùng cổ nhiễm màu đỏ ửng dụ hoặc, vội vã nói: “Thật ra chuyện này em cũng có sai.”

Tô Cận nhìn thoáng qua, thấy chút hồng nhàn nhạt trên cổ cô, yết hầu của anh hơi ngứa, anh dời tầm mắt nói: “Tôi rất vui vì em có thể nhận ra lỗi sai của mình.”
Biện pháp mà Triệu Sùng nói không tệ, anh chỉ mới xin lỗi cô một câu, Thích Nguyệt không chỉ khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn trước kia mà còn có hành vi xem xét lại lỗi lầm của mình.
Bây giờ anh đã xin lỗi, bước tiếp theo là dỗ dành cô gái nhỏ.
Tô Cận châm chước mở miệng: “Em yên tâm, cho dù 3 ngày này em vô cớ gây rối, vô cớ giận dỗi, tôi cũng không trách em.”
Trong lòng anh có hơi khẩn trương, dù sao đây cũng lần đầu tiên anh dỗ dành con gái.
Sắc mặt Thích Nguyệt bỗng trở nên cứng đờ, nụ cười trên mặt biến mất.

Cô thở mạnh nói: “Anh tốt nhất vẫn là đừng nên nói chuyện nữa.”
Tô Cận: “…”
Anh cũng đã dỗ dành cô như vậy rồi, vì sao Thích Nguyệt nhìn qua giống như là cô càng ngày càng tức giận?
Sau khi ăn xong, Thích Nguyệt mặt lạnh không để ý đến anh.

Tô Cận rốt cuộc xác nhận được, cô đúng là giận anh thật rồi.
Tâm tình của con gái đúng là có thể thay đổi trong nháy mắt, còn đau đầu hơn là bàn chuyện làm ăn.
Tô Cận cầm lấy quà tặng mình mua, gõ cửa phòng cô.
Thích Nguyệt mở cửa ra, liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Tô Cận trực tiếp nhét quà vào tay cô, “Tặng em.”
Ánh mắt anh trầm lặng nhìn dáng người nhỏ nhắn trước cửa, cô gái nhỏ tính tình không tốt.

Nếu xin lỗi và dỗ dành đều không dùng được, thì chỉ còn lại chiêu tặng quà cuối cùng này.
Thích Nguyệt nhìn chằm chằm vào món quà được đóng gói tinh xảo trong tay mình, cô ngước mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Cận, trong lòng có liền căng thẳng, cả người có chút nhũn ra.
Hiện tại ánh mắt của anh, giống y đúc lúc anh uống say nói muốn gặp ba mẹ cô bàn chuyện hôn sự.
Thích Nguyệt xem nhẹ lời của Tô Cận vừa nói cô gây rối vô cớ.

Cô nghĩ, người đàn ông này hôm nay vừa nấu cơm vừa xin lỗi, còn tặng quà cho cô, có phải là vì nhớ lại chuyện đã hôn cô không?
Lần đầu tiên nhận quà người khác phái tặng, người đàn ông này không lâu trước đây còn cướp đi nụ hôn đầu của cô.
Cả khuôn mặt Thích Nguyệt đều nóng lên, không được tự nhiên yếu ớt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Em mở ra nhìn xem.” Tô Cận khẳng định nói: “Món quà này chắc chắn em sẽ thích.”
Thích Nguyệt hừ hừ hai tiếng.

Nếu anh cũng đã tặng quà, thì cô tha thứ cho anh vậy.
Cô vừa khẩn trương vừa cẩn thận mở gói quà ra, Thích Nguyệt vẻ mặt mong chờ mở nắp hộp ra.
Nhưng mà.
Ánh vào mắt cô là mấy chữ to “5 năm thi đại học, 3 năm mô phỏng”*, khiến cho Thích Nguyệt sửng sốt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.