Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không

Chương 39: Ngoại Truyện 2


Bạn đang đọc Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không FULL – Chương 39: Ngoại Truyện 2


Cùng cô gái nhỏ báo danh xong, đến khi quét dọn xong giường đệm trong kí túc xá đã là 3 giờ chiều.

Ba người bạn cùng phòng đều cùng ba mẹ ra ngoài, giờ phút này trong phòng kí túc xá chỉ còn lại Thích Nguyệt và Tô Cận.
“Anh đi về đi, chuyện còn lại em tự làm được.” Toàn bộ trái tim Thích Nguyệt đều bay ra ngoài, duỗi tay đuổi Tô Cận, thúc giục anh đi về.
Nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt hưng phấn, trong lòng Tô Cận hơi trầm xuống.

Hai người sắp phải xa nhau một thời gian dài, tâm tình anh từ ngày hôm qua đã hạ xuống không thoải mái, nhưng cô gái nhỏ lại có vẻ cực kì vui vẻ.
Nhìn chằm chằm tóc đuôi ngựa của cô gái nhỏ một lúc, Tô Cận đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa, nhẹ giọng hỏi: “Rất vui vẻ?”
Thích Nguyệt nghe ra sự không thoải mái trong giọng anh, buông quần áo trong tay xuống, cười khoác tay anh, mềm giọng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, em tất nhên vui vẻ rồi.

Anh cũng đã ở bên em cả ngày rồi, chắc chắn rất mệt đúng không.

Em cũng là muốn tốt cho anh, muốn anh về sớm nghỉ ngơi.”
Cô nhìn Tô Cận, mặt đầu chân thành, hai mắt chớp vài cái, “Ngày mốt trước khi huấn luyện quân sự, em nhất định sẽ về nhà thăm anh.”
Thích Nguyệt thấy anh vẫn như cũ trầm khuôn mặt không nói lời nào, nhón chân hôn anh vài cái, “Tô Cận, sau này em chắc chắn thường xuyên về nhà.”
Nghe thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ, sắc mặt Tô Cận không nhịn được mềm xuống, anh cúi đầu, hôn lên trán cô, “Ừ, anh chờ em về nhà.”
Vừa hôn vừa dỗ hơn nửa tiếng, Thích Nguyệt mới tiễn được Tô Cận đi.
Đến khi không thấy xe anh nữa, Thích Nguyệt mới vui vẻ xoay người, bước đi nhẹ nhàng chạy về trong trường.
Vườn trường đại học Kinh Đô thật lớn, cô đi dạo hơn một tiếng, cũng không dạo xong cái vườn trường.
Thích Nguyệt tìm một tiệm cơm ăn cơm tối.

Khi đồ ăn được bưng lên, cô lấy điện thoại mở Wechat lên, Tô Cận quả nhiên đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
【 Nguyệt Nguyệt, anh vừa về đến nhà.



【 Nguyệt Nguyệt, cơm tối không được lại ăn đồ lạnh.


【 Nguyệt Nguyệt, vừa tách ra anh đã bắt đầu nhớ em.



【 Nguyệt Nguyệt, em đang làm gì? 】
Thích Nguyệt nhanh chóng nhìn lướt qua, đỏ mặt nói thầm: “Nhớ cái gì chứ, mới tách ra có một lúc thôi mà.
Cô chụp một tấm đồ ăn gửi anh.
【 Em vừa bận xong, đang ăn cơm.


Sau khi gửi đi thành công, Thích Nguyệt nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một câu:
【 Anh lo nghỉ ngơi tốt đi, ngày mai em sẽ về nhà sớm một chút.


Thích Nguyệt buông di động, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
///
Về lại kí túc xá, các bạn cùng phòng khác đều ở đấy.


Mọi người đều đang bận, có hai bạn cùng phòng ddang gọi điện thoại về nhà.

Người ở đối diện giường cô tên là Bạch Tiểu Kỳ, là người bản địa Kinh Đô.
Thấy Thích Nguyệt, ánh mắt Bạch Tiểu Kỳ sáng lên, cầm trong tay đồ ăn vặt đưa cho cô, “Thích Nguyệt, đây đồ ăn vặt là nhà tớ tự làm, cậu ăn không?”
Thích Nguyệt vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại hai người vừa làm quen, cô cười nhận đồ ăn vặt của cô ấy, “Cảm ơn nha.”
Nhìn thần sắc chân thành của Thích Nguyệt, Bạch Tiểu Kỳ rất vui.

Hôm nay ba mẹ nói với cô, Thích Nguyệt cũng là người bản địa Kinh Đô, muốn cô làm thân với Thích Nguyệt.

Cô vốn dĩ cũng tính sống hòa thuận với bạn cùng phòng.
“Thích Nguyệt, cậu cùng là người bản địa sao?” Bạch Tiểu Kỳ cười hỏi.
Cô đi đến cạnh Thích Nguyệt, nhìn chằm chằm mặt cô hơi xuất thần.

Thích Nguyệt không chỉ xinh đẹp, da cô cùng cực kì đẹp.
Thích Nguyệt sửng sốt, nói: “Bạn trai tớ là người bản địa, tớ không phải.”
“À.” Bạch Tiểu Kỳ không quá để ý cái này, thanh âm cô mờ ám nói: “Hôm nay người cùng cậu báo danh là bạn trai cậu sao? Anh ấy thật là đẹp trai, cậu cũng rất xinh đẹp.”
Hai người ngồi cùng nhau, lẩm nhẩm lầm nhầm thật lâu, nhanh chóng thành bạn tốt.
///
Thích Nguyệt rửa mặt xong vừa lên giường, điện thoại liền vang lên.

Cô cầm điện thoại đi đến ban công, nhấn nhận cuộc gọi: “Alo, sao đó?”
“Nguyệt Nguyệt, anh đang ở dưới kí túc xá của em.”

Hai mắt Thích Nguyệt trừng lớn, nhanh chóng thay cái váy rồi rời đi.

Cô vừa xuống lầu, liếc mắt một cái liền thấy Tô Cận đang đứng thẳng, thần sắc lãnh đạm.
“Sao anh lại tới đây?” Thích Nguyệt chạy chậm đến trước mặt anh, hơi thở dốc.
Thời tiết tháng 9 ở Kinh Đô oi bức, cô chạy gấp, tóc trên vai bị gió thổi loạn, trên trán cũng toát ra tầng mồ hôi mỏng.
Tô Cận ôm cô gái nhỏ vào lòng, “Nguyệt Nguyệt, anh nhớ em.”
Nhan sắc hai người cao, đặc biệt là Tô Cận, khí chất cả người nổi bật, chọc đến người người đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Thích Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Nhớ cái gì chứ, chúng ta mới tách ra không đến sáu tiếng.”
“Ừ, mới sáu tiếng?” Ngữ khí Tô Cận hơi khàn, khom lưng hôn môi cô, “Anh lại cảm giác như đã vài ngày không gặp em.”
Tay Thích Nguyệt ôm eo anh nhẹ nhéo anh, “Anh đừng nói bậy.”
Bám vào bên tai cô gái nhỏ, Tô Cận nhẹ giọng nói, “Là thật sự rất nhớ em.”
Nơi bị hơi thở anh phất qua ngứa ngáy.

Thích Nguyệt đẩy anh ra, không được tự nhiên xoa xoa lỗ tai, “Anh không cần làm việc sao?”
“Không cần.” Tô Cận trầm giọng nói tiếp, “Đoạn thời gian dài tiếp theo, anh đều có thể tự do sắp xếp thời gian.”
Thích Nguyệt giật mình, ngây ngốc nhìn anh.
Cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, Tô Cận cởi đồ cột tóc màu đen ra, đơn giản giúp cô gái nhỏ cột tóc lại, lại lấy khăn giấy ra giúp cô lau mồ hôi, không chút để ý nói: “Nguyệt Nguyệt, anh định cùng em huấn luyện quân sự.”
Một mình cô gái nhỏ đi huấn luyện quân sự, anh thật sự không yên tâm.
“Cùng em huấn luyện quân sự?” Thích Nguyệt nghi hoặc, “Ý anh là sao?”
Tô Cận bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ.

Nguyệt Nguyệt, anh sẽ vào ở trong căn cứ quân doanh một đoạn thời gian, cùng em huấn luyện quân sự toàn bộ hành trình.”
Nghe xong lời anh nói, khuôn mặt Thích Nguyệt đỏ lên, “Anh không được đi.”
Cô chỉ nghe qua có phụ huynh dạy con học, nào có nghe qua bạn trai cùng bạn gái huấn luyện quân sự bao giờ!
Thích Nguyệt hung dữ trừng anh, “Tô Cận, anh có nghe không, em không cho anh đi.”
Thấy anh thờ ơ, trong lòng Thích Nguyệt sốt ruột, mềm giọng nói: “Tô Cận, em không thích anh làm như vậy, anh đừng đi được không? Em cũng không phải trẻ con, em có thể tự chăm sóc mình.”
“Tô Cận ~”

Thích Nguyệt kéo dài âm cuối, cọ cọ anh, ôm anh làm nũng.
Khe khẽ thở dài, Tô Cận thỏa hiệp nói, “Được, anh không đi.”
///
Buổi sáng ngày thứ hai khai giảng, sau khi phụ đạo viên nói một ít những việc cần chú ý sau, buổi họp lớp mới kết thúc.
Thích Nguyệt nhìn thời gian, vừa vặn buổi sáng 10 giờ.

Cô đeo ba lô, rời khỏi trường học.
Tài xế đã sớm chờ ở cổng trường, Thích Nguyệt chui vào trong xe, đóng cửa xe.

Khi về đến nhà, cô thay giày đi vào phòng khách, mới vừa đặt ba lô xuống, đã bị người ôm từ phía sau.
Chôn mặt vào cổ cô gái nhỏ, Tô Cận cọ cọ, “Nguyệt Nguyệt.”
Xoay người đối mặt với anh, Thích Nguyệt nhón chân ôm cổ anh, “Vâng” một tiếng.

Cô hình như cũng có một chút nhớ anh.
Trên tay Tô Cận hơi dùng sức, khom lưng trực tiếp bế cô gái nhỏ lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi bị cắn khẽ một ngụm, Thích Nguyệt cào Tô Cận vài cái, dùng sức đẩy anh ra, tức giận đến mặt đỏ hồng trừng anh, “Anh cắn em làm gì?”
Cô giơ tay chạm chạm nơi bị cắn, lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
“Tô Cận,” Cô gấp đến mức hốc mắt đều đỏ, “ai cho anh cắn em?”
Cô gái nhỏ trong ngực mềm như vậy, hô hấp Tô Cận ngày càng nặng.

Anh hôn hôn mí mắt, mũi, mặt, cuối cùng động tác cực nhẹ hôn lên vết thương trên môi cô gái nhỏ.
“Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi.” Anh nhỏ giọng xin lỗi, xoa xoa tóc cô.
Ôm cô gái nhỏ vào phòng ngủ đặt lên giường, Tô Cận nhìn chằm chằm gương mặt hồng hào của cô, ánh mắt tối tăm.
Giơ tay đặt lên cổ áo của cô gái nhỏ, anh nói: “Nguyệt Nguyệt, anh nghĩ …”
Đầu óc choáng váng của Thích Nguyệt nháy mắt tỉnh táo lại, bắt lấy tay anh, vội vàng ngắt lời anh: “Anh cái gì cũng không được nghĩ, em, em còn chưa chuẩn bị tốt.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.