Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không

Chương 27


Bạn đang đọc Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không FULL – Chương 27


Cẩn thận nhớ lại một lần, đáp án của Tô Cận là ngoại trừ dỗ cô vui, anh tuyệt đối không có làm gì khác.
Cho dù ôm cô gái nhỏ, anh cũng không dám giống như lúc đầu, cũng phải hỏi ý cô trước, cô đồng ý anh mới ôm cô.
Tô Cận trầm giọng hỏi: “Em không vui sao?”
Hung hăng liếc anh một cái, Thích Nguyệt lại ngồi cách anh xa thêm chút, cúi đầu nói “Em không muốn nói chuyện với anh.”
Tô Cận nhìn mặt mày tức giận của cô gái nhỏ, trực tiếp đứng lên, đi đến trước mặt cô, ôm con chó ngao trong ngực cô ra, thả nó xuống đất, lại khom lưng bế cô lên.
Ôm cô gái nhỏ ngồi xuống, Tô Cận sờ khuôn mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Ai chọc em giận?”
Thích Nguyệt xoay người vài cái, không vui nói: “Là anh, anh chọc em giận.”
“Hả?” Tô Cận nhướng mày, vén tóc rơi xuống của cô gái nhỏ lên, tâm tình đang khá tốt mà kiễn nhẫn phản bác lại: “Nguyệt Nguyệt, anh chọc em giận hồi nào?”
Thích Nguyệt không ngừng đẩy anh, “Mỗi ngày anh đều chọc em giận.

Em nói anh không được tùy tiện ôm em, anh vẫn cứ ôm, em không đồng ý hẹn hò với anh, anh vẫn không quan tâm mà hôn em.”
Sự tức giận trong lòng cứ vậy mà trào lên, Thích Nguyệt lại nhớ đến lời Hà Văn vừa nói, cùng với ánh mắt chắc chắn giống như là cô quyến rũ Tô Cận, cô tức giận túm quần áo trước ngực anh, hung dữ hỏi: “Anh nói đi, chúng ta quen biết lâu như vậy, em có từng quyến rũ anh chưa?”
Thần sắc Tô Cận ngây ra, liếc nhìn gương mặt cô gái nhỏ tức giận đến đỏ ửng.

Giờ phút này cô mở lớn hai tròng mắt, ánh mắt nhìn anh hung dữ.

Hai người dựa gần nhau, khi cô nói chuyện, hơi thở phun lên mặt anh, có chút nóng, cũng hơi ngứa.
Cô gái nhỏ đúng là có quyến rũ anh, không lúc nào là không quyến rũ, mỗi phút mỗi giây, đều khiến anh muốn lừa cô lên giường.
Trong lòng Tô Cận mặc niệm “Em ấy mới 17 tuổi” mấy lần, mới đè ép được những ý nghĩ không tốt xuống.
Anh nhìn cô gái nhỏ, vốn muốn nói cô đúng là có quyến rũ anh, nhưng nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của cô, giọng Tô Cận đột nhiên thay đổi, lắc đầu nói “Em không có quyến rũ anh.”
Nghe xong lời anh nói, sự tức giận của Thích Nguyệt đã tan đi không ít, bàn tay túm quần áo của anh cũng thả lỏng dần.
Cô hừ nói: “Em mới không có quyến rũ anh, rõ ràng là anh không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của em, dựa vào cái gì mà nói em quyến rũ anh?”
Tô Cận hùa theo lời cô gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừ, vẫn luôn là anh không biết xấu hổ, em không hề sai.”

“Em vốn dĩ không có sai.” Thích Nguyệt ưỡng cổ, giọng nói có chút miễn cưỡng.
Cô đúng là không có sai, nhưng nghe xong lời Tô Cận nói, trong lòng cô lại cứ cảm thấy sao sao.
“Em không muốn ở đây nữa.” Thích Nguyệt đẩy anh, muốn chui khỏi ngực anh, “Anh đưa em về căn nhà gần Nhất Trung đi.”
Tô Cận tất nhiên không đồng ý, anh ôm cô gái nhỏ dỗ dành.

Đáng tiếc hôm nay anh dỗ cô mãi, thái độ cô gái nhỏ vẫn kiên định như cũ, mím môi, giữ vững khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
“Anh nói gì cũng vô dụng, dù sao em nhất định không ở đây.” Thích Nguyệt hừ một tiếng, “Em mới không có quyến rũ anh, ai muốn làm vợ anh chứ.”
Tô Cận nghe ra ý trong lời cô, “Hôm nay có ai đến nhà chúng ta sao?”
Chọc cô gái nhỏ giận đến vậy, còn khiến cô nhắc đến chuyện làm vợ anh, ngoại trừ Hà nữ sĩ(*) trong nhà, anh không nghĩ ra ai khác.
(*)Nữ sĩ: Cách xưng hô lễ phép thể hiện sự tôn trọng với bề trên.
Tô Cận nhìn khuôn mặt mềm mịn của cô gái nhỏ, nhẹ búng trán cô một cái.
“Anh làm gì vậy?” Thích Nguyệt che trán lại trừng anh.
Tô Cận bế cô cao lên, hôn mặt cô vài cái, “Mẹ anh đến đây?”
Sắc mặt Thích Nguyệt bỗng cứng đờ, quay mặt đi không nói gì.
Nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ như vậy, xem ra anh đoán đúng rồi.

Tô Cận thở dài hỏi “Bà ấy nói gì với em?”
Thích Nguyệt nắm quần áo anh, “Không nói gì hết.”
“Không nói gì mà em lại giận như vậy?” Tô Cận cười khẽ, xoay khuôn mặt qua.
Mẹ anh là dạng người như thế nào, anh là người rõ nhất.
Tô Cận bình tĩnh mở miệng: “Anh nghĩ, bà ấy đại khái nói với em, em không hợp làm vợ anh.

Còn chuyện ân tình nhà em, bà ấy sẽ dùng cách khác để bồi thường cho em.”

Hai mắt Thích Nguyệt hơi trừng.
Sờ sờ đầu cô gái nhỏ, anh tiếp tục phân tích, “Bà ấy chắc chắn còn khen anh một loạt, hơn nữa nói rất rõ ràng với em, em không phải con dâu tương lai được chọn.

Người được chọn phải có gia thế và năng lực cá nhân cực kì xứng đôi với anh.”
Thích Nguyệt ngây ngốc trừng anh, ấp úng nói: “Sao anh lại biết?”
“Đây là lời thoại mà bà ấy thường nói.” Tô Cận nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Trước kia chỉ cần phụ nữ có ý đồ với anh, bà ấy đều sẽ tâm sự riêng với người đó, nội dung gần như giống nhau.”
Thích Nguyệt sửng sốt một lúc, thầm nói:“À, trước kia còn có người có ý đồ với anh à.”
Cô không chú ý tới, giọng mình có hơi chua.
“Tất nhiên,” Tô Cận nhìn cô gái nhỏ trong lòng, “người đàn ông ưu tú giống như anh, có người theo đuổi là chuyện đương nhiên.

Những phụ nữ đó anh không có hứng thú, cho nên mẹ anh nói gì với các cô ấy anh cũng không quan tâm.”
Trong lòng Thích Nguyệt không thoải mái, “Anh nói những chuyện này với em làm gì? Cũng không liên quan với em?”
Hừ, được nhiều phụ nữ theo đuổi thì hay lắm sao.

Người đàn ông này ngoại trừ đẹp trai một chút, có tiền một chút, còn biết dỗ con gái vui, có thể xuống bếp nấu đồ ăn ngon, biết nhận sai lúc cô giận, còn …
Thích Nguyệt hoàn toàn ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn khuôn mặt Tô Cận.
Thì ra trong lòng cô, người đàn ông này có nhiều ưu điểm như vậy?
Tô Cận không phát hiện ra cô gái nhỏ có chút không thích hợp, anh ôm mặt cô, “Đương nhiên có liên quan với em.

Mẹ anh nói gì với những phụ nữ khác anh mặc kệ, nhưng em không giống.”
Không biết vì sao, trong lòng Thích Nguyệt đột nhiên khẩn trương.


Cô đẩy tay Tô Cận ra, nhỏ giọng nói: “Có gì không giống chứ.”
“Anh không thích những người phụ nữ đó, đến mặt mũi họ như thế nào anh cũng không nhớ rõ, nhưng em không phải các cô ấy.” Sắc mặt Tô Cận cực kì nghiêm túc.
Thích Nguyệt ngước mắt, khi đối diện với tầm mắt anh, bị ánh mắt nóng bỏng của anh dọa.
“Em là người anh thích, sau này cũng sẽ là người vợ duy nhất của anh.” Giọng Tô Cận trầm thấp, mang theo chút dụ dỗ vừa dỗ dành, “Đối với vợ tương lai của mình, anh sẽ không cho phép bất kì ai bắt nạt cô ấy, cho dù người đó có là mẹ anh.”
Biểu tình anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, ánh mắt kiên định, lời nói ra khiến tim cô không khống chế được mà run rẩy.
Tâm tình Thích Nguyệt đột nhiên hoảng loạn, cô kinh hoảng quay mặt đi, lắp bắp nói, “Ai, ai là vợ tương lai của anh chứ, anh không được nói bậy.”
Tô Cận chôn mặt vào cổ cô gái nhỏ, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, giọng nói hơi khàn, “Nguyệt Nguyệt, anh không có nói bậy.

Em chính là vợ tương lai của anh, là mẹ của con anh.”
Trên cổ có hơi ngứa, thân thể Thích Nguyệt theo phản xạ co rúm lại một chút, không được tự nhiên mà đẩy mặt anh ra, “Anh đừng đụng em.”
Cả người cô chút ngốc, cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình ngày càng tăng cao.
Trong lòng Thích Nguyệt rất loạn, nói năng lộn xộn, “Tóm lại em không thích anh, cũng, cũng không phải là vợ tương lai của anh, sau này anh không được nói những lời này nữa.”
Anh đã bị cô gái nhỏ từ chối quá nhiều lần rồi, nhưng lần này nghiêm túc tỏ tình vẫn bị cô từ chối không chút do dự nào, trong lòng Tô Cận vẫn có chút mất mát.
Đè ép cảm xúc mất mát xuống, Tô Cận vỗ nhẹ lưng cô, “Anh biết bây giờ em vẫn chưa thích anh, nhưng anh vẫn như cũ muốn mang em về nhà họ Tô.”
“Về nhà họ Tô sao?” Thích Nguyệt sửng sốt, “Về đó làm gì chứ?”
Tô Cận bình tĩnh nói: “Ra mắt người lớn.”
///
Theo Tô Cận đi vào nhà họ Tô, Thích Nguyệt đứng ở cửa, duỗi tay bắt lấy quần áo người đàn ông bên cạnh, không muốn bước vào nơi này nửa bước.
“Hả, sao vậy?” Tô Cận xoay người, sờ mặt cô hỏi, “Không thoải mái sao?”
Sắc mặt cô gái nhỏ hình như không được tốt.
Thích Nguyệt ấp úng một lúc, ngẩng đầu nhìn Tô Cận, do dự nói, “Em muốn đi về.”
Cô không muốn gặp Hà Văn, cô rất không thích ánh mắt bà ấy nhìn cô.
Tô Cận: “Sợ sao?”
“Không có.” Thích Nguyệt lập tức phản bác, “Em cũng không làm gì sai, vì sao sợ chứ.”
Cô có chút chột dạ.

Lại nhớ đến khuôn mặt của Hà Văn, cô đúng là có chút lúng túng.

“Em chỉ là, chỉ là không muốn gặp ba mẹ anh.” Thích Nguyệt cố gắng ổn định lại tinh thần, “Bà ấy hiểu lầm thì hiểu lầm, em không để bụng, dù sao em cũng không có quyến rũ anh.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói, “Chúng ta vẫn là nên về nhà đi.”
Tô Cận giật mình, trong lòng nảy lên một cổ sung sướng.

Cô gái nhỏ nói chính là “về nhà”.

Thì ra cô đã thừa nhận nơi bọn họ đang ở bây giờ là “nhà”.
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, Tô Cận nắm lấy tay cô gái nhỏ, mười ngón tay đan xen với cô, “Một lát chúng ta liền về nhà.

Em yên tâm, mọi chuyện có anh, anh sẽ không để em lại chịu ủy khuất.”
Thích Nguyệt bị anh nắm tay đi vào nhà.

Hai người vừa bước vào phòng khách, cô liền nghe được một giọng nói kinh ngạc, “Nguyệt Nguyệt, Tô Cận, hai con …”
Ánh mắt Tô Thừa Dịch luân phiên qua lại nhìn hai người, cuối cùng nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm chặt bên nhau của hai người vài giây, trên mặt hiện ra biểu tình quả nhiên như thế.
Ông cười nói: “A Cận, lúc trước ba đã nói, con nhất định sẽ thích Nguyệt Nguyệt.”
“Đúng vậy.” Tô Cận thành khẩn gật đầu, vô cùng đồng ý nói, “Ba, ánh mắt ba thật tốt, Nguyệt Nguyệt đúng là người thích hợp làm vợ con nhất, con cực kì hài lòng với cô ấy.”
Thích Nguyệt đỏ mặt, tay dùng sức túm vài cái, gấp đến mức nhỏ giọng nhắc nhở, “Tô Cận, anh lại nói bậy gì vậy?”
Tô Thừa Dịch không nghe thấy lời Thích Nguyệt nói, cho rằng hai người đang thì thầm ve vãn, ánh mắt càng thêm vừa lòng, “Nếu hai đứa đều thích nhau, thì không bằng đính hôn sớm một chút, chờ Nguyệt Nguyệt đủ tuổi rồi, thì tổ chức hôn lễ.”
“Chú à, chú hiểu lầm rồi, con …”
“Tôi không đồng ý!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, sắc mặt Thích Nguyệt bỗng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của Hà Văn.
Đi đến trước mặt mọi người, ánh mắt Hà Văn hơi tối xuống, lạnh nhạt nói, “Tôi không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.”
Tô Thừa Dịch cau mày, vừa định nói chuyện, liền bị Hà Văn nhàn liếc mắt nhìn một cái, trong lòng ông bỗng trở nên căng thẳng, nhỏ giọng khụ khụ vài cái, không dám nói nữa.
Hít thật sâu một hơi, Hà Văn nhìn Thích Nguyệt, “Hai đứa không hợp nhau.”
Cơ thể Thích Nguyệt khẽ run.
Cô khẽ cắn môi, lấy hết can đảm nhìn người phụ nữ cường thế mặt mày lạnh nhạt trước mặt, nhỏ giọng phản bác: “Dì, dì hiểu lầm rồi, con trước nay không hề nghĩ tới sẽ cùng Tô Cận ở bên nhau.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.