Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 13: Mĩ nam tắm thì như thế nào…


Đọc truyện Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng – Chương 13: Mĩ nam tắm thì như thế nào…

Phía sau núi mà Ngũ Tỷ nói kỳ thực cũng không thể coi
là núi, vừa không cao cũng không lớn, thậm chí đến cả cây cũng không có, chẳng
qua chỉ là một cái sườn núi. Ven đường mùi
cỏ thơm ngát, hoa dại mênh mông, trong núi còn có một con sông, thấy thế nào
cũng là điều kiện tốt nhất để đi ăn cơm dã ngoại vùng ngoại ô. Đáng tiếc căn cứ
vào một số quy luật từ xưa đến nay , phàm là những nơi được gọi là “phía sau
núi”, nhất định sẽ có vô số chuyện ma quỷ. Cái sườn núi này cũng không ngoại
lệ.

Phạm Khinh Ba là sợ là quỷ, bất quá nàng cũng đã từng
chôn chân tại địa phủ hơn một tháng, cũng coi như được hưởng thể chế của hội
viên chứ, tốt xấu gì đám ma quỷ kia cũng sống ở nơi phong cảnh tươi đẹp với
những ánh nắng long lanh thế này. Hơn nữa giờ là giữa ban ngày, chắc chúng sẽ
chẳng hù doạ ai đâu.

Nghĩ như vậy, đi ở trên đường núi không một bóng
người, cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy nhàn nhã thích thú. Không
bao lâu liền lên đến đỉnh núi, nhìn quanh bốn phía, càng rõ ràng ý thức được
thế nào là phía sau núi, chỉ cần liếc mặt một cái liền có thể nhìn đến điểm
cuối cùng.

Cái liếc mắt này đương nhiên là bao gồm cả con sông
bên kia nha, cũng cùng với nam nhân đang tắm ở trong đó luôn.

Nếu là một thục nữ, gặp phải tình huống này, lựa chọn
tốt nhất là xoay người rời đi, hoặc cũng nên nhắm mắt lại nhắc nhở nam nhân
đang tắm rửa trong dòng sông mặc quần áo vào. Mà thật hiển nhiên là, Phạm Khinh
Ba chẳng phải thục nữ. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là ngừng thở để tránh
đả thảo kinh xà,* phản ứng thứ hay là rón ra rón rén trốn sau một gốc cây tuy
rằng nhỏ xíu nhưng có vẫn còn hơn không.

(*:động vào cỏ làm kinh hãi đến rắn)

Hết thảy các việc này chỉ phát sinh trong nháy mắt, mà
khi lấy lại tinh thần, Phạm Khinh Ba phát hiện bản thân lúc này đã đang trong
tư thế “rình môi ngon” rồi.

Chậc chậc, nhìn người đúng là không thể chỉ nhìn vẻ
ngoài, người kia khuôn mặt rõ ràng là Thư Sinh nhu nhược, dáng người cũng gầy
nhưng không hề kém chút nào. Một thân da thịt hoàn mĩ, béo một chút thành quá
thừa, bớt một chút thành quá ít, vân da hiển hiện rõ ràng, đường cong tuyệt
đẹp, quả là giống một miếng thịt kho tàu, mà hầm cách thuỷ cũng được, nhìn là
muốn ăn rồi….

“Nước miếng chảy ra.”

Đột nhiên có giọng nói vang lên.

“Nga.” Phạm Khinh Ba có chút xấu hổ lau lau khóe
miệng.

Lau được một nửa, động tác tay đột nhiên cứng đờ, nàng

sợ hãi quay đầu, chỉ thấy một người vạm vỡ đang để ngón trở lên miệng, ý bảo
nàng đừng lên tiếng, sau đó dùng tiếng nói thật nhỏ nói: “Đứng khẩn trương, mục
đích của chúng ta cũng như nhau thôi.”

Hoảng sợ của nàng không giảm mà ngược lại còn tăng………
ngươi ngươi ngươi, ngươi là một đại nam nhân, cư nhiên đi mơ ước thân thể của
tên ngốc kia? (Min: ố ố.. thế là tỷ tự nhận mơ ước thân thể của ca ý kìa =)) )

Phán đoán như vậy làm trong lòng nàng cảm thấy vô cùng
không thoải mái, ninh mi hung hăng trừng lên lườm tên đại hán tử một cái: vô
sỉ!

Đại hán kia không hiểu vì sao mình bị trừng, đang muốn
hỏi xem, đã nghe thấy trong sống có động tĩnh, vội vàng ngừng thở.

Thư Sinh xoay người lại, trên mặt là thần sắc lạnh
lùng trước nay chưa có.

Vì thế Phạm Khinh Ba lúc trước còn coi hắn là một
miếng thịt ngon mà âm thầm đáng giá nay đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi nóng,
rốt cục ý thức được đây là một nam nhân trần trụi thực sự, nhưng lại là một nam
nhân trần trụi thập phần đẹp mắt. Sau đó, phản ứng của nữ tử cũng hậu tri hậu
giác mà đến, mặt nàng đỏ bừng lên. Cuối cùng, phản ứng không nên có của nữ tử
cũng có nốt, nàng che mũi lại. (Min: =)) chảy máu mũi a….)

“Cái gọi là quân tử phi lễ chớ nhìn, tại hạ muốn đứng
dậy mặc y phục, có thể mời bằng hữu giang hồ nhắm mắt lại không?”

Rõ ràng là thanh âm tao nhã có lễ, nhưng lại mang theo
cảm giác áp bách không thể kháng cự.

Phạm Khinh Ba nhìn nhìn phía sau, đại hán kia lại thật
sự nhắm mắt lại. Ngô, nàng không phải là bằng hữu giang hồ, đương nhiên có thể
mở to hai mắt tiếp tục xem cũng không quan hệ. Trừng mắt nhìn, chỉ thấy Thư
Sinh kia đứng thằng dậy, đi vào phía bờ, mang theo lên những giọt nước trong
suốt như những hạt sương, cũng như làm lòng của nàng có một loại lay động.

Hắn càng lại gần, bờ ngực trắng nõn gầy gò, hai chân
thon dài, còn có nhưng giọt nước vẫy chảy trên người hắn làm cho hắn trở nên
lóng lánh mê muội trước ánh mặt trời…. Mắt nàng hiện lên vài tia sáng như của
lang sói, tán thưởng mà nhìn hết thảy, phút chốc trong mũi nóng lên, máu từ lỗ
mũi phun ra mạnh mẽ. Lấy tay quệt quệt tuỳ ý lau sạch vết máu, khi lại ngẩng
đầu nhìn lên…….. uy uy, ngươi vội đi đầu thai hay sao a, mặc nhanh như vậy làm
cái gì!

Có lẽ là bởi vì tầm mắt của nàng quá mức nóng rực, Thư
Sinh như có chút cảm nhận thấy liếc mắt nhìn về phía bên này.

Nàng sợ tới mức co rụt lại, tâm đập bịch bịch.

“Thỉnh xuất hiện đi.”


Ôi? Kêu nàng? Không phải đâu… Phạm Khinh Ba đẩy đẩy
đại hán phía sau, “Uy, gọi ngươi đấy.”

Không chờ đại hán phản ứng, chỉ thấy một bạch y nam tử
không biết từ chỗ nào xông ra, “Ha ha, Ngân Thư Sinh quả nhiên danh bất hư
truyền! Tại hạ tự nhận khinh công không kém, lại bị ngươi dễ dàng phát hiện!”

Thư Sinh khom người thở dài, “Quá khen quá khen.”

Chào hỏi xong, đem một đầu tóc còn ướt hất ra phía
sau, Thư Sinh nhìn quét bốn phía nói: “Ra đây.”

Một nam nhân cầm xích chuỳ bỗng chốc xuất hiện.

“Ra đây.”

Một nam nhân cầm đao bỗng chốc xuất hiện.

Cứ như vậy theo mỗi một tiếng của Thư Sinh nói ra, tám
nam nhân giang hồ cầm trong tay tám loại vũ khí từ tám hướng xuất hiện mọc lên
như nấm. Phạm Khinh Ba từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa từng biết rằng, một
triền núi nhỏ như vậy, liếc mặt một cái nhìn có thể nhìn thấy từ đầu đến cuối
lại có thể giấu nhiều người như vậy.

Cuối cùng, Thư Sinh đem tầm mắt hướng tới gốc cây thấp
bé duy nhất trên ngọn núi này.

Phạm Khinh Ba theo bản năng muốn thối lui về phía sau
đại hán để đào tẩu, ai ngờ vừa bước một cái, thanh âm của đại hán tử cách đó
không xa vang lên: “Đại muội tử, đừng trốn, đem nước miếng và máu mũi lau sạch
rồi xuất hiện đi.”

Thời điểm Thư Sinh nghe thấy ba chữ “đại muội tử”,
thân mình rõ ràng bị chấn động. Lại nghe thấy “nước miếng nước mũi”, trong nháy
mắt thoáng chốc hiện lên một cỗ nồng đậm sát khí, giận giữ trừng mắt nhìn về
phía gốc cây thấp bé kia.

Mọi người có mặt ở đó đều không khỏi vì “Đại muội tử”
ở phía sau gốc cây đổ mồ hôi lạnh một phen.

Trong chốn giang hồ ai không biết hai nhân vật đứng đầu
Binh Khí Phổ, Kim Họa Sĩ là không rời nữ sắc, Ngân Thư Sinh là không gần nữ
sắc. Tục truyền khi Ngân Thư Sinh mới vào giang hồ, thường có nữ tử hào phóng
thấy hắn bề ngoài văn nhược khả khi(nho nhã yếu đuối) nhưng lại tuấn mĩ hơn
người nên yêu thương nhung nhớ phi lễ đùa giỡn, kết quả những nữ tử này thương
thương tàn tàn, ào ào rời khỏi giang hồ, làm cho có một đoạn thời gian rất dài
trong trốn giang hồ có hiện tượng âm dương mất cân đối khiến cho người ta giận
sôi.


Hiện tại, “Đại muội tử” kia nhưng lại rình coi hắn tắm
rửa, còn chảy nước miếng chảy máu mũi…

Nhánh cây lắc lắc, mọi người đều thở ra một hơi, ngồi
chờ hình ảnh hiện trường đẫm máu hiện trường hương tiêu ngọc vẫn.

“Hắc hắc.”

Ngươi chưa ra tiếng đã tới trước, mọi người ngạc nhiên
phát hiện sau khi Ngân Thư Sinh nghe thấy hai tiếng cười gượng này sát khí trên
người biến mất không còn, vẻ mặt chuyển sang nghi hoặc, đợi đến khi người nọ
xuất hiện trước gốc cây nhỏ kia, mặt hắn lập tức đỏ bừng!

Nhìn thấy hắn đỏ mặt, Phạm Khinh Ba vốn đang có chút
bỡ ngỡ ngược lại trở nên không sợ hãi cũng không biết xấu hổ, đây mới là con
mọt sách mà nàng quen biết nha.

“Là vậy, ta chỉ là đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp
tục, không cần để ý đến ta…”

“Di, đại muội tử, ngươi không phải là giống ta đến tìm
Ngân Thư Sinh luận võ sao?” Giọng nói của đại hán từ bỗng ầm ầm như sấm vang
lên.

Ách, thì ra một hai ba bốn năm sáu bảy tám tên này mỗi
người một cách, đều là đến tìm Thư Sinh luận võ sao, làm cho rằng có có P có
thể xem…… Phạm Khinh Ba bĩu môi, “Vị đại hiệp này, người nhìn ta giống người
biết võ công sao?”

Đại hán không tin, “Đại muội tử bộ pháp nhẹ nhàng mơ
hồ, rõ ràng là người mang tuyệt đỉnh khinh thân công phu trên người.”

Bộ pháp nhẹ nhàng mơ hồ sao… Ta còn thể chất âm hàn mở
hồ thanh khí đâu ngươi thế nào lại dứt khoát bảo ta có võ công gì gì. Phạm
Khinh Ba liếc mắt xem thường, nói cho cùng đều là do nàng hồn phách không đồng
đều và việc kết hợp với thân thể này là duyên cớ không tốt.

“Phạm cô nương thật là không có võ công.” Tầm mắt của
Thư Sinh vừa rời khỏi Phạm Khinh Ba, vẻ mặt liền khôi phục lại bình thường,
thanh âm ôn tồn giải thích với đại hán, thuận tiện thanh minh: “Còn có, tại hạ
đã sớm tự phế võ công, tự động nhường danh hiệu đệ nhị thiên hạ, chư vị mời trở
về đi.”

Vừa dứt lời, Phạm Khinh Ba thập phần rõ ràng nhìn thấy
bộ mặt khiêu chiến của bọn người kia đều vặn vẹo.

Bạch y nam tử xuất hiện sớm nhất bất đắc dĩ nói: “Thư
huynh có thể dễ dàng nói ra chỗ chúng ta ẩn thân, bảo ta làm sao có thể tin
tưởng ngươi đã tự phế võ công?”

Thư Sinh sửng sốt một chút, hơi hơi nhíu mày, lập tức
trong nháy mắt nói: “Ta đoán.”

Lời này ngay cả đến quỷ cũng không tin a?

Quả nhiên, tám người đến khiêu chiến bảy miệng tám lời
nháo nháo lên. Một người nói “Thư huynh tìm mọi cách từ chối hay là vì khinh
thường chúng ta”, một người còn nói “Hôm nay nếu không phân thắng bại ta thề
không bỏ qua”, Thư Sinh ứng phó không nổi. Phạm Khinh Ba thấy thế, nghĩ rằng

lúc này không đi còn đợi khi nào, nàng nhanh chóng xoay người, cất bước về phía
trước ——

“Phạm cô nương đợi chút! Tại hạ cùng cô nương trở về,
tại hạ còn, còn có chút việc muốn hỏi cô nương…”

Thân mình cứng lại, nhưng khi quay đầu lại là vẻ mặt
mỉm cười, “Thư công tử không phải đang vội sao? Khinh Ba sẽ không quấy rầy. Có
chuyện gì trở về nói cũng được.”

Thư Sinh hơi hơi nâng mi, Thư công tử? Đúng rồi, nữ
nhân này vào thời điểm nghĩ một đằng nói một nẻo, sẽ luôn gọi hắn là Thư công
tử.

Bất tri bất giác, đám người trong giang hồ kia cũng
dừng tranh cãi ầm ĩ, Bạch y nam tử nhin Thư Sinh nghe đồn không gần nữ sắc này
lộ ra vẻ mặt giống như thiếu nữ hoài xuân, trong lòng không thể tin cũng muốn
thử một phen. Chỉ nghe thấy đại hán tử lúc trước trốn cùng chỗ với Phạm Khinh
Ba sang sảng nói: “Đại muội tử, ngươi cùng Ngân Thư Sinh này có quan hệ thân
thiết sao?”

Lời này vừa nói ra, Phạm Khinh Ba liền hối hận ảo não
không thôi. Nàng trong lúc choáng váng lỡ lời, nói ra “Có việc trở về nói”, kia
chẳng phải rõ nàng nói cùng tên ngốc kia có quen biết, ai biết sẽ gặp phải
phiền toái gì cơ chứ! Trong lòng hơi hoảng hốt, nhưng trên mặt cũng không mảy
may lộ ra, thần sắc rất tự nhiên cười: “Không coi là thập phần thân thiết, vị
Thư công tử này là một tiên sinh dạy học của con hàng xóm nhà ta, từng có vài
lần nói chuyện thôi.”

Nàng nhìn về phía Thư Sinh, muốn ý bảo hắn phối hợp,
đã thấy hắn sắc mặt thẹn thùng, ánh mắt lòe lòe, nhìn trời nhìn đất chính là
không dám nhìn thẳng nàng. Chỉ cần suy nghĩ một chút, liền biết ngay là hắn là
vì câu “quan hệ thân thiết” kia của đại hán mà ngại ngùng.

Aizzz, tên ngốc này, ngươi tùy thời tùy chỗ chẳng phân
biệt được trường hợp mà e lệ rốt cuộc là cái tật xấu gì đây! Hiện tại tứ phía
toàn là địch, ngươi chết không quan trọng, nhưng ta là trong sổ sinh tử có viết
còn muốn sống đến bốn mươi sáu tuổi, nhất định hiện tại không được chết, nếu bị
thương tàn phế nửa đời sau sống không bằng chết thì người chịu trách nhiệm được
sao tên hỗn đản!

Trong lúc Phạm Khinh Ba đang nhiệt liệt chăm chú nhìn
hắn, Thư Sinh rốt cục thoáng hoàn hồn, rũ mắt xuống, ngập ngừng đáp: “Phạm cô
nương nói là cái gì, liền là cái đó.” (Ý anh ý nói là tỷ nói là quan hệ gì thì
đúng là quan hệ đó ạ.^^~)

Phạm Khinh Ba không nói được gì nhìn trời, nàng muốn
khóc a, Thư công tử, Thư đại hiệp, muốn ngươi phối hợp phân rõ giới hạn nhưng
biểu tình một bộ “Thiếp thân hết thảy để phu quân làm chủ” của ngươi là muốn ra
sao! Kỳ thực ngươi chính là ca ca thất lạc nhiều năm của Phát Bệnh đi!

Nàng thừa nhận bộ dáng kia của hắn xác thực làm động
lòng người, khiến người ta vừa thấy đã thương, nhưng chính là bởi vậy nên còn
có ai còn muốn tin tưởng nàng trong sạch sao…..

Còn không kịp đau đớn tưởng niệm cho vận mệnh trớ trêu
của bản thân, đột nhiên Phạm Khinh Ba cảm thấy một trận gió lạnh từ bên cạnh
đánh úp lại, vài sợi tóc trên vai bị đứt lìa rơi xuống, một thanh kiếm sắc bén
đã đặt tại trên cổ nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.