Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi

Chương 3 .2


Bạn đang đọc Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi – Chương 3 .2

“Tút . . . . . Tút. . . . . . Tút. . . . . .”
Tiếng kêu trong điện thoại vang liên tục, Nhan Thiểu Chân chắc chắn cha giận lắm mới cúp điện thoại giữa chừng như vậy, ba đứa bạn tốt ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô.
“Sao rồi?” Nghe rõ đối thoại của Nhan Thiểu Chân, họ cũng đoán được sự việc đã bị lộ.
Muốn trách lại chỉ có thể trách cái loa phát thanh, vang lên” vườn thú Mộc Sách” không đúng lúc, tất cả nghe thấy liền thót tim, đoán chắc không có cách để che giấu.
“Còn sao nữa, mấy người không phải biết rõ sao?” Nhan Thiểu Chân trợn trắng mắt, chỉ đến Đài Bắc chơi thôi, cũng không phải đi thám hiểm sông Amazon, sao lại lo lắng đến thế, “Cha bắt mình về ngay lập tức.”
“Vậy giờ cậu sẽ về sao?” Lưu Tĩnh Bội hỏi.
“Cái gì, chúng ta vừa mới đến Đài Bắc, cứ thế mà về sao.” Lâm Tiểu Vi vội lắc đầu.
“Khỏi, mình cũng không muốn về sớm.” Khi về chắc chắn sẽ bị mắng chửi một trận , dù sao sớm hay muộn đều cũng sẽ bị chửi, chi bằng cứ tiếp tục theo kế hoạch đã định.
“Rất can đảm.” Ba người họ giơ ngón cái tán thưởng cô.
“Cầu trời phù hộ ình không bị đuổi ra khỏi nhà vì chuyện này.”
A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.
“Sao thế được? Chuyện này cũng không quá nghiêm trọng. . . . . . Nhiều lắm là quỳ ba ngày ba đêm mà thôi.” Lưu Tĩnh Bội nói đùa.
“Thôi đừng nói mấy chuyện không vui kia, mình không muốn nhắc đến nó nữa, quên đi quên đi. . . . . . Mà giờ chúng ta có thể gặp được thị trưởng Mã không?” Nhan Thiểu Chân vui vẻ nói.
“Gặp để làm gì? Ôm hay hôn à!” Muốn gặp thị trưởng Mã đến thế sao, sao không dứt khoát chuyển nhà lên Đài Bắc, kiếm căn nào sát vách nhà thị trưởng Mã mà ở.

“Làm gì có. Mình chỉ mang theo laptop muốn nhờ ông ta ký tên mà thôi.”
—– —– —– —–
“Wow! Các cậu không cần mua nhiều đồ như vậy! Chỗ chúng ta cũng có công ty bách hóa Cao Hùng mà!”
Nhan Thiểu Chân cau mày nhìn “Chiến lợi phẩm” của ba đứa bạn , thật kinh khủng. . . . . .
Sao các cô không trực tiếp đặt mua hết mọi thứ luôn đi.
“Cao Hùng ở Đài Bắc khác ở Đài Nam. Khi về mình sẽ nói là mình mua ở Đài Bắc, không phải mua ở Cao Hùng.”
Lưu Tĩnh Bội cao giọng nhấn mạnh.
“Nhưng rõ ràng cậu mua của Cao Hùng mà, nhìn dòng chữ “Bách Hóa Cao Hùng” này đi!” Nhan Thiểu Chân tiếp tục nói.
“Cô ấy sẽ nói cô ấy mua Đài Bắc.” Lâm Tiểu Vi đứng ở bên phải Nhan Thiểu Chân chen miệng nói, “Haizz làm sao mới có thể từ bỏ bản chất phá gia đang ngấm sâu trong máu đây!”
Mỗi lần chỉ cần cô vừa bước vào công ty bách hóa liền không kiềm nổi lấy thẻ tín dụng lao vào mua một đống đồ, nhưng mỗi tháng đến 19 cửa hiệu, cô liền nhức đầu.
Thẻ tín dụng tựa như động không đáy, lợi tức tuần hoàn lại cao đến dọa người, cơ hồ cô lâm vào trong trạng thái không cách nào tự kềm chế được , chỉ có thể giao nộp một chút ” số tiền ứng thấp nhất “.
Mà ngân hàng cũng nhận định cô là con dê béo, liều mạng giúp cô mở rộng mức độ tín dụng, số tiền ứng trước tăng lên, để cho cô càng xoạt càng nhiều, tờ phí cũng càng lúc càng nhiều, số tiền ứng thấp nhất giao nộp cũng càng ngày càng cao.
“Chớ dại dột, mình thấy cậu làm cả đời cũng không trả hết nợ.” Lưu Tĩnh Bội châm chọc.

“Rốt cuộc cậu nợ bao nhiêu?” Phùng Ngọc Kiều tò mò hỏi, “Nhớ không lầm tháng trước cậu nói ình biết cậu thiếu 25 vạn.”
“Cái gì?” Nhan Thiểu Chân hét toáng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu. 25 vạn!!! Lương một tháng của cô cũng chỉ có 2 vạn, cô nhớ của Tiểu Vi cũng không hơn mấy.
“Hiện tại đã lên 40 rồi!” Lâm Tiểu Vi đau khổ.
“40 vạn? Trời ơi! Thế cậu làm sao kiếm đủ 40 vạn trả lại ngân hàng?”
Nhịn ăn nhịn uống cũng phải mất hai mươi tháng mới xong.
“Được rồi! Cái đó không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng ta phải đi chơi thật vui vẻ, số tiền ứng thấp nhất kia sau này hãy tính!” Cô là phái Nhạc Thiên*, quan tâm làm gì đến những thứ kia.
*trường phái sống vô tư, không lo lắng
“Nếu không trả, ngân hàng sẽ phái người tới cửa đòi nợ.” Lưu Tĩnh Bội tốt bụng nhắc nhở Lâm Tiểu Vi, “Trong phòng mạch của mình, có một cô lấy biên lai một đống, vừa đưa thẻ tín dụng ra, mười mấy vạn liền xoạt xoạt không thương tiếc, sau đó không có trả tiền. . . . . . Ngân hàng phải chạy tới cửa đòi nợ đấy!”
“Thật sao?”
Nhan Thiểu Chân trợn to mắt. Cũng may, cũng may, trước giờ mình luôn có thói quen dùng tiền mặt, mặc dù có chút gây chú ý, theo không kịp trào lưu thời đại, thế nhưng có thể để cho cô có bao nhiêu tốn bao nhiêu, không đến nỗi mang nợ dã man như vậy.
“Thật à! Kết quả ra sao?” Lâm Tiểu Vi vội hỏi.
“Bị sếp chúng ta đuổi đi, lại nghe người ta chửi mắng kinh khủng.”
Lưu Tĩnh Bội một tay chống nạnh một tay giơ ra, “Sếp của mình dữ lắm. . . . . . Gọi cho ngân hàng nói, chúng ta đã đuổi cô ta lâu rồi, điện thoại của họ vẫn rung liên tục, không dứt, hóa đơn thẻ tín dụng vẫn cứ gửi đến phòng mạch. . . . .. Thỉnh thoảng ngân hàng lại phái người đến tìm cô ta. . . . . .thật phiền phức.”

“Nếu như mình trả thiếu, bọn họ sẽ tìm đến tận cửa à?” Lâm Tiểu Vi có chút sợ.
“Chính xác! Trước kia mình có xem qua một bộ phim trên TV! Có 1 cô nhà giậu thiếu nợ phải bị bán linh hồn. Sau khi được Châm Khổng thâu phách, mang tới chợ đêm, mới được chồng chưa cưới của cô ta mua được. . . . . .” Lưu Tĩnh Bội nói tiếp.
“Các cậu đừng có dọa tớ.” Lâm Tiểu Vi bắt đầu phát run.
“Nói thật đấy!”
“Nói nhỏ thôi, mình đang gọi về nhà.” Nhan Thiểu Chân lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại nhà, lập tức bắt máy.
“Con xin lỗi mẹ, bây giờ con sẽ cùng bạn đi taxi đến sân bay, bảy giờ tối sẽ về. . . . . . Khi nào con về muốn mắng thế nào đều được.”
“Thiểu Chân , taxi đến rồi.” Lưu Tĩnh Bột kéo Nhan Thiểu Chân lên xe.”Bác tài, làm phiền bác đưa chúng cháu lên sân bay.”
“Được.” Bác tài xế gật đầu một cái, thuần thục lái xe, “Mấy cô gái tới Đài Bắc chơi à?”
“Đúng vậy, sao ông biết chúng tôi không phải là người Bắc Bộ?” Nhan Thiểu Chân ngạc nhiên hỏi.
“Nghe khẩu âm nói chuyện của mấy cô có một chút giọng Nam a! Chỉ là miệng của các cô phát âm vẫn tốt, không nặng quá. . . . . .” Hắn vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với họ.
“Bây giờ làm tài xế có kiếm nhiều tiền không bác?” Dù sao bác tài xế này thích nói chuyện phiếm, vậy nói vài câu với ông ta cho vui.
“Không hề.” Nói đến đây, bác tài xế vô cùng tức giận, “Giá xăng tăng cao như vậy, chúng tôi muốn sống cũng sống không nổi.”
“Ghê thế sao?”
“Rất ghê gớm. . . . . . Giá xăng vừa tăng liền tăng cao, hơn nữa một chiếc xe nhỏ cũng hao bao nhiêu tiền, căn bản là không có lời. Tệ nhất là xe của chúng tôi không được nâng cấp, vừa tăng ga cái mọi người liền la hét đòi ngồi xe buýt thôi!”
Bác tài xế tức giận khi thấy có xe con phía trước dám cản đường xe hắn, dùng sức nhấn ga, “Dám cản đường của ta, không muốn sống phải không?” Ông phi miệng.

Bốn đứa con gái sợ hoảng lên, tài xế đại ca này thật quá khủng bố.
“Bác tài xế, bên trái có xe. . . . . .” Nhan Thiểu Chân khẩn trương chú ý làn xe, tránh cho bác tài xế kích động quá mức rối loạn không thông suốt, xảy ra chuyện thuận tiện kéo theo bốn người bọn họ.
“Em gái, tôi biết rõ á! Con đường này tôi đi vài chục năm rồi, nhắm mắt cũng như mở.” Nói xong ông liền nhắm hai mắt như để chứng minh lời mình là sự thật.
Đời còn dài bọn họ không muốn liều mạng đâu.
“Tài xế, tài xế. . . . . . Mở mắt rab đi! Làm ơn, chúng tôi đã biết ông nhắm mắt lại cũng như mở mắt. . . . . .”
Làm ơn đừng dùng cách này để chứng minh được không? Quá nguy hiểm!
“Sợ cái gì, tôi có mua bảo hiểm.” Ông cười nói.
“Đúng. . . . . . Đúng đúng. . . . . . Tài xế đại ca, ông nói cái gi cũng đúng. . . . . .” Bốn người họ cũng chỉ có gật đầu liên tục.
“Bên phải có xe!”
“Tôi thấy rõ, tôi cũng không phải là mắt mù.” Ông quay đầu lại nhìn Nhan Thiểu Chân và nở nụ cười thật tươi, tay còn lại là linh hoạt điều khiển tay lái.
Dọa chết người! Bốn người họ cũng vẫn lo lắng đề phòng.”Cẩn thận. . . . . . Có xe tải. . . . . .”
“Đừng sợ thế chứ! Con gái sao nhát gan như vậy, động một chút là hô to gọi nhỏ!” Bác tài xế lúc này mới quay đầu trở lại nhìn phía trước, quả nhiên thấy xe tải đang dừng trước đèn đỏ.
Không có giữ vững khoảng cách an toàn, không kịp thắng đụng phải xe tải.
Trong nháy mắt, bốn cô gái trên xe chỉ cảm thấy một hồi lay động kịch liệt, mà Nhan Thiểu Chân lại cảm giác cái ót bị dội nghiêm trọng, đau quá hừ một tiếng liền bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.