Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi

Chương 18 .2


Bạn đang đọc Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi – Chương 18 .2

“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hỉ xông vào sương phòng Nhan Thiểu Chân, nhìn thấy nàng ngồi ở giường ngẩn người, vội vàng ở bên tai nàng hô to.
Nhan Thiểu Chân bị Tiểu Hỉ dùng âm lượng dọa hết hồn, “Làm cái gì à? Nói cho ngươi mấy trăm lần, phải thục nữ một chút, sôi nổi như vậy một chút khí chất cũng không có.”
“Không phải, không phải. . . . . . Đã xảy ra chuyện!” Tiểu Hỉ gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
“Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì?” Nàng không hiểu hỏi, không hiểu ở Long Đằng trong bảo đề phòng sâm nghiêm có thể xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Tước nàng. . . . . . Nàng bị Tô cô nương trói lại rồi.”
“Trói lại? Nàng tại sao đem Tiểu Tước trói lại! Đằng Minh đâu?” Nhan Thiểu Chân nhảy xuống giường vội vàng mang giày thêu, “Tiểu Tước hiện tại ở đâu?”
“Tại hậu viện.”
“Cái xú nha đàu cả gan này, lại dám trộm cây trâm của tiểu thư nhà chúng ta!” Nha hoàn bên cạnh Tô Hồng Tú ác thanh ác khí mắng.
“Tô tiểu thư, cây trâm không phải là ta trộm, là ta nhặt được trên mặt đất. . . . . .”
Tiểu Tước bị treo ngược ở trên cây khóc nói.

“Cây trâm hoa của tiểu thư nhà chúng ta giá trị xa xỉ, nếu rớt tại sao không có bị ta nhặt? Tại sao là ngươi nhặt được!” Nàng cưỡng từ đoạt lý*.
*Biết là mình không có lý, vẫn to tiếng, cướp lời để đoạt lý của người khác.
“Rõ ràng chính là ngươi trộm có đúng không!” Tô Hồng Tú không chút khách khí lên án.
“Không phải!” Tiểu Tước nhìn thấy Nhan Thiểu Chân chạy tới, “Tiểu thư, cứu ta. . . . . . Ta không có trộm đồ của nàng a! Này ta thật đúng là nhặt được.”
Nhan Thiểu Chân nhìn thấy Tiểu Tước bị trói trên tàng cây, trái tim cơ hồ cũng mau ngừng.
“Tô cô nương, chuyện gì cũng từ từ! Làm cái gì đối đãi một nha đầu như vậy, để nàng xuống .”
“Ngươi biết nha hoàn của ngươi làm chuyện gì không?”
“Không biết, nhưng lắng tai nghe.”
“Cái nha đầu không biết sống chết này trộm trâm hoa tiểu thư nhà chúng ta!” Nha hoàn đứng một bên chen vào nói.
“Tiểu thư, hãy tin nô tỳ! Đó không phải là nô tỳ trộm, nô tỳ mới vừa rồi đi qua vườn hoa lúc nhìn thấy trên đất, vừa mới nhặt lên họ liền nói là nô tỳ trộm. . . . . .” Tiểu Tước kêu gào .
“Để nàng xuống.” Mặt của Tiểu Tước cơ hồ đều đỏ, bị cột vào trên cây như vậy nhất định rất khó chịu.
“Tại sao muốn ta để nàng xuống? Nàng là trộm. . . . . .”
“Nàng nói là nàng nhặt được.” Tiểu Hỉ cũng tức giận.
Nhan Thiểu Chân đại khái biết là chuyện gì xảy ra, “Nếu như Tô cô nương thật đối với ta có cái gì bất mãn, đại khái có thể nhằm về ta! Nàng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, đừng cầm nàng hả giận.”
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Nói cái gì a! Nàng trộm trâm hoa ta là sự thật, chẳng lẽ là ta cố ý hãm hại gài tang vật sao?”
“Phải hay không phải trong lòng Tô cô nương tự biết, để nàng xuống.” Nhan Thiểu Chân hướng về phía thủ vệ nói.

“Không được, ai nói có thể thả người!” Tô Hồng Tú từ trước đến giờ ở trong Long Đằng bảo làm mưa làm, căn cứ vào dì của nàng là bảo chủ phu nhân, cho nên thủ vệ cũng phải nhường nàng ba phần.
“Ta nói thả người!” Nhan Thiểu Chân nghiêm mặt lên, còn rất có uy nghiêm của thiên kim tiểu thư.
“Không cho phép, ở Long Đằng bảo chúng ta ăn cắp là phạm vào quy định thứ mấy trong bảo, a Phúc ngươi nói cho Vi cô nương biết.”
“Này. . . . . .” A Phúc dĩ nhiên cũng biết thân phận Nhan Thiểu Chân, “Vi cô nương, trong bảo điều thứ ba quy định nếu như ăn cắp thì phải đánh mười đại bản, sau đó trục xuất Long Đằng bảo.”
“Nghe được chưa? Nha đầu này cũng còn chưa ăn hèo ! Liền muốn ta để nàng xuống sao?” Tô Hồng Tú cười lạnh.
“Tiểu thư, không muốn a. . . . . . Cứu ta a. . . . . .” Nghe đến nhận mười đại bản, nước mắt Tiểu Tước rơi tràn trề.
“Nàng mới vừa nói đồ không phải nàng trộm, ngươi bây giờ chính là không có ý định thả người phải hay không? Ngươi nghĩ như thế nào!”
“Theo quy định trong bảo, nàng chỉ cần ăn mười hèo ta liền để cho nàng đi, chỉ là thế. . . . . .” Tô Hồng Tú nhìn Nhan Thiểu Chân, “Ta hiểu với một cô nương bình thường mười đại bản này đánh xuống mạng có thể chỉ còn dư nửa cái rồi, nếu như Vi cô nương nguyện ý thay mặt chịu tội, năm đại bản là đủ.”
Mấy người này tại chỗ rối rít thở một hơi lãnh khí, ai cũng biết Vi Hải Đường cũng không phải là tới làm khách tầm thường, mà là Thiếu Bảo Chủ phu nhân tương lai của Long Đằng bảo.
“Tô tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể làm như vậy!”
A Phúc nghe được lúc lập tức biến sắc, nhưng. . . . . . Hiện tại Đằng Minh lại có chuyện ra bảo xử lý, lần này nên làm cái gì mới phải. . . . . .
“Sợ sao?”

“Tiểu thư, không cần! Tiểu Tước chịu được, người không cần. . . . . .” Tiểu Tước trên tàng cây giùng giằng.
Nhan Thiểu Chân đôi tay nắm quyền, biết nàng nếu không có nhận năm hèo này, có lẽ mạng của Tiểu Tước đang ở trong Long Đằng bảo cũng không còn, “Năm hèo vậy sao? Tốt. . . . . . Ta chịu! Đem Tiểu Tước thả xuống.”
“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Tước được A Phúc thả xuống, chạy tới ôm nàng khóc rống , “Tiểu thư, nô tỳ có thể chịu được . . . . . .”
“Thích khóc như vậy làm cái gì, năm hèo sẽ không chết người.” Nhan Thiểu Chân cười an ủi Tiểu Tước cùng Tiểu Hỉ, “Các ngươi đến một bên đi.”
“Không xong, mau phái người ra bảo thông báo Thiếu Bảo Chủ.” A Phúc hướng thủ vệ một bên vội vàng nói.
“A Phúc ngươi vẫn còn ở nói thầm cái gì, hèo cũng kêu người lấy ra rồi, còn chưa động thủ!” Tô Hồng Tú kêu, A Phúc là khổ sở nhìn Nhan Thiểu Chân.
“Vi cô nương, đắc tội.”
“Động thủ đi!” Nhan Thiểu Chân nhắm mắt lại, tự nói với mình chỉ cần nhẫn nại mười phút lại vô sự rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.