Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi

Chương 12 .2


Bạn đang đọc Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi – Chương 12 .2

—- —- —- —-
Nhan Thiểu Chân không muốn đi tới đại sảnh cũng phải đi, hung ác nhìn chằm chằm Đằng Minh một cái.”Phụ thân, nữ nhi thân thể có tương đối khá một chút.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ngồi a, ngồi a!” Đến khi nữ nhi ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới lại nói: “Đằng Thiếu bảo chủ, người lần này tới tệ xá là . . . . .”
Hôm nay Đằng Minh vừa đến đã nói muốn đi thăm Vi phủ bọn họ, ngại vì khách quý tới chơi, Vi Phúc không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể mặc cho Đằng Minh bọn hắn “tùy tiện đi thăm” bên trong Vi phủ.
Nhưng. . . . . . Hiện tại hai canh giờ đã qua, đường xa mà đến hẳn không phải là đơn thuần muốn tới đi thăm ?
“Tại hạ là tới bồi tội.” Biểu tình Đằng Minh nhìn ở trong mắt đại gia cũng coi như là vô cùng thành khẩn, những nhìn ở trong mắt Nhan Thiểu Chân mới không phải như vậy.
“Bồi tội? Đằng Thiếu bảo chủ có tội gì?”
“Không, là hướng bồi tội với Hải Đường cô nương!”
Hắn nhìn Thẩm Cương một cái, Thẩm Cương lập tức trình lên cái hộp gỗ cho Nhan Thiểu Chân.
Nhan Thiểu Chân hoài nghi nhìn Thẩm Cương, sau lại liếc Đằng Minh, đang lúc mọi người tò mò thì mở ra hộp gỗ.
Một trâm cài tóc tạo hình hết sức tinh xảo khiến Nhan Thiểu Chân nói không ra lời, nhất là phía trên khảm mấy viên trân châu, nhìn ra được cái trâm cài tóc này tuyệt đối “giá trị liên thành” .

Khi nàng đem trâm cài tóc cầm lên thì Bách Hợp cũng kinh ngạc hít hơi, ngay cả người khác cũng xem đến mắt choáng váng.
“Cái này đưa cho ta?”
“Chẳng lẽ Hải Đường cô nương không thích?” Nhìn nét mặt của nàng, hắn biết nàng rất vừa ý.
“Ta thích a!” Nàng thành thực, “Nhưng là ta không thể nhận!” Vô công không nhận lộc, coi như Đằng Minh nói trâm cài tóc này là dùng để “bồi tội” cũng giống như vậy.
“Tiểu thư, ngươi điên rồi sao?” Tiểu Hỉ đứng ở sau lưng nàng, vội vàng lôi kéo xiêm y của nàng, “Cây trâm này cũng rất đẹp! Đây tuyệt đối là rất quý, tại sao không thu?”
Sau khi tiểu thư cụng đầu thanh tỉnh, cá tính cả người đại biến, nàng cùng Tiểu Tước cũng tương đối mới dám làm càn nói chuyện như vậy với nàng, “Không phải vậy. . . . . .” Tiểu Hỉ ghé vào bên tai Nhan Thiểu Chân mà nói: “Tiểu thư thu xuống rồi chuyển giao cho Tiểu Hỉ, Tiểu Hỉ lập tức có thể “cáo lão về quê”!”
Nhan Thiểu Chân trợn mắt nhìn Tiểu Hỉ một cái, Tiểu Hỉ lại không dám mở miệng.
“Vì sao?” Đằng Minh hỏi.
“Ngươi có tội gì?” Cho dù cảm thấy “tội” của Đằng Minh chồng chất, Nhan Thiểu Chân vẫn còn miễn cưỡng khách sáo .
“Tại hạ không nên phái người trả về họa trục Hải Đường cô nương.”
“A! Sự kiện kia a! Chuyện cũng lâu như vậy, Hải Đường đã sớm không để ở trong lòng.” Nguyên lai là vì chuyện từ hôn.”Cho nên cái này xin thu hồi đi!”
Chuyện lâu như vậy không để ở trong lòng? Đằng Minh cau mày, ý của nàng nói là, nàng không giống lúc trước như vậy mà chung tình với hắn? Hay là nàng có ý trung nhân khác?
Cái ý nghĩ này khiến tâm Đằng Minh rất không thoải mái, “Nếu là dùng để cầu hôn thì sao?”
Nhan Thiểu Chân nghe thiếu chút nữa gắt gao mơ màng đi, nàng dùng nhìn ánh mắt ngoại tinh nhân nhìn Đằng Minh, lại một lần nữa lật đổ suy nghĩ cổ nhân rất hàm súc.
“Cầu hôn? Đằng Thiếu bảo chủ lời ấy là thật?” Vi Phúc cao hứng được toàn thân thịt béo đều rung động, cười toe toét.
Nhan Thiểu Chân tin tưởng chỉ cần Đằng Minh gật đầu, phụ thân nàng tuyệt đối sẽ gói nàng lại kêu Đằng Minh thuận tiện mang về.
Bách Hợp tan nát cõi lòng che mặt khóc thút thít, vọt ra khỏi đại sảnh, “Còn không theo an ủi Tam tiểu thư!” Vi Phúc ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là mặt mày hớn hở.
“Đằng mỗ không phải người nói hai lời.”

“Ta đây dĩ nhiên biết, nhưng là lúc trước đằng Thiếu bảo chủ ngươi trả họa trục, như vậy thế nào đều nói không qua a!” Vi Phúc cố ý nói.
“Đúng a! Ngươi lúc trước trả họa trục bản cô nương, nhưng bây giờ nói muốn đi cầu hôn, ngươi ở đây chọc chúng ta chơi có phải không?” Đánh chết nàng cũng không cần gả cho người cổ đại.
“Phụ thân, người xem Đằng Thiếu bảo chủ coi chúng ta như cái gì, gọi liền tới , đuổi là đi, là chó sao?” Nàng uất ức nặn ra hai giọt nước mắt, cầm khăn tay lau.
“Hải Đường cô nương không cần nghĩ như vậy. . . . . .”
Hắn đã sớm nhìn ra cá tính nàng tinh quái, giống như hiện tại biểu tình nàng uất ức chọc người thương nhất định là. . . . . . Giả bộ.
“Không sai, Đằng Thiếu bảo chủ là không đúng rồi, lời nói này truyền ra ngoài, Vi phủ chúng ta sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ .”
“Đúng đúng đúng, Hải Đường bị Đằng Thiếu bảo chủ trả họa trục, ta tình nguyện cả đời thanh đăng lễ Phật, cũng không nguyện lập gia thất!”
Gạt bỏ hắn mà đi thanh đăng lễ Phật, Nhan Thiểu Chân nàng lại chính là người theo chủ nghĩa động vật ăn thịt, không thịt không thể sống. . . . . . Không thịt khiến người gầy a!
Trong nháy mắt sắc mặt Đằng Minh chuyển qua xanh mét. Nàng chính là không nguyện lấy hắn vậy sao? Đây coi như là đang trả thù những chuyện lúc trước hắn làm như vậy sao?
“Nữ nhi a! Ta thương xót cho con.” Vi Phúc đau lòng nói, “Nhưng Hải Đường, phụ thân biết con rất ưa thích Đằng Thiếu bảo chủ .”
“Mặt mũi của Vi phủ chúng ta đáng chú ý hơn a! Phụ thân! Cho dù nữ nhi trước rất ưa thích Đằng Thiếu bảo, cũng bị chuyện Đằng Thiếu bảo chủ trả họa trục về làm cho thương thấu, tuyệt vọng nữa à!”
“Được rồi! Phụ thân cũng không nguyện thấy Hải Đường tổn thương, vậy lần cầu hôn này. . . . . .” Vi Phúc nhìn mắt Nhan Thiểu Chân, lại nhìn Đằng Minh một cái.

Nhan Thiểu Chân nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ kém không hước Đằng Minh làm mặt quỷ mà thôi.
Muốn kết hôn ta. . . . . . Đó là không thể nào chuyện!
“Ừ, Vi phủ chúng ta đồng ý, xin phiền Đằng Thiếu bảo chủ tới mời Đằng bảo chủ đến cửa để làm chính thức cầu hôn.”
Gì? Như thế nào cùng suy nghĩ của nàng hoàn toàn khác nhau, nàng nhìn thấy Đằng Minh đang cười, khóe miệng hắn cưới càng lúc càng lớn. . . . . .
“Không lấy, không lấy, con không lấy! Phụ thân, người không nghe thấy con nói sao? Con nói không lấy!” Nàng kiên trì nói.
“Hải Đường, Đằng Thiếu bảo chủ cũng hướng con bồi tội rồi, con cũng đừng mãi nghĩ đến chuyện họa trục bị trả.” Vi Phúc có ý tứ là nàng liền an tâm mà gả đi!
“Con không lấy!” Nàng cơ hồ là dùng sức mà rống .
Chuyện cười, nàng là nữ nhân tân tiến của thế kỷ hai mươi mốt! Kêu nàng gả ột nam nhân gặp mặt không đến mấy lần ngay cả một chút tình cảm cũng không có, làm không được, làm không được.
Hắn cho là đi Việt Nam kiếm thê tử à? Giống như Hoàng đế chọn phi, nhìn trúng liền có thể “mang” rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.