Bạn đang đọc Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi – Chương 10 .3
Long Đằng bảo bọn họ tài lực hùng hậu, hơn nữa hắn còn kế tục dung mạo từ hắn mẫu thân, dáng dấp tuấn tú, luôn làm không ít cô nương khuynh tâm, giống như Vi Hải Đường loại họa trục này, hắn luôn là ngó cũng không thèm ngó một cái, ít nhất đã trả hơn trăm bức.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới lại trùng hợp đụng phải nàng, thậm chí đối với nàng nhớ mãi không quên. . . . . .
“Ta sắp chết đuối rồi. . . . . . Cầu xin ngươi a. . . . . .”
Đáng chết á! Chẳng qua là gọi hắn cứu nàng mà thôi, lại không có gọi hắn giúp nàng che giấu. . . . . . Được rồi! Hắn nên là cũng sẽ không.
Không được. . . . . . Không được. . . . . . Lỗ mũi nàng cũng ngấm nước rồi. . . . . .
Nhan Thiểu Chân ho khan vài tiếng, đang cho là mình sắp sửa một mạng quy thiên thì một đạo bóng dáng ngân bạch gọn gàng mò lên nàng, ôm hông của nàng, đợi mũi chân của nàng đụng chạm lấy sân cỏ thì liền buông nàng ra.
Nàng ngồi liệt ở trên thảm cỏ, ho khan không ngừng.
“Cô nương khỏe không”
“Không tốt! Con mắt nào của ngươi nhìn ta rất tốt?”
Nàng hung ác trợn mắt nhìn Đằng Minh một cái, nhận định hắn chỉ là bộ dáng đẹp trai, xem ra không có bất kỳ lực sát thương, thật ra thì hắn không hề có hảo tâm, hơn nữa. . . . . . Tiểu Tước nói, họa trục nàng bị hắn trả về.
Không sai, đó là việc không liên quan a nàng, bị hắn trả họa trục chính là Vi Hải Đường. . . . . .
Nhưng, nàng bây giờ thân phận chính là Vi Hải Đường a! Thù mới cộng thêm hận cũ, tóm lại nàng chính là đối với Đằng Minh chỉ có một bụng hận khí.
Nàng toàn thân ướt đẫm, vốn là búi tóc chải xinh đẹp cũng rối loạn, trâm vàng vòng vo cắm ở trên tóc, cả người nhếch nhác không dứt.
“Tiểu thư, gió nổi lên, trước vào bên trong phòng đổi xiêm y sạch sẽ cho tốt.”
“Hảo oa. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Hít hít!” Nàng xoa xoa cái mũi nhỏ, quả nhiên, thật sự chính là hắt hơi một cái, thật sự có chút lạnh.
Nàng nhờ Tiểu Tước đỡ đứng lên, cũng không thèm nhìn tới Đằng Minh liền muốn xoay người đi, nhưng Đằng Minh thế nào mà chịu buông qua nàng.
“Cô nương, người tựa hồ quên mấtmột chuyện?” Thật là một cô nương đặc biệt, không giống những cô nương đương thời kia một dạng làm bộ, ngược lại rất thật.
“Chuyện gì!” Nhan Thiểu Chân không có tức giận lên tiếng.
“Tại hạ nghĩ cô nương có thể quên đa tạ ta rồi.”
“A!” Nàng khoác áo ngoài Tiểu Hỉ đưa tới.
“Đằng Thiếu Bảo Chủ, ngươi chưa nghe nói qua thi ân bất cầu báo* hay sao?”
*làm những điều ân nghĩa không cần đợi người đền đáp
Nhàn nhạt cười, nghĩ đến người này thật đúng là không chỉ “Tiện” bình thường
Đấy! Hắn lần trước cứu Vi Hải Đường, người ta muốn lấy thân báo đáp hắn cũng không cần.
Hiện tại hắn chẳng qua là “thuận tay” cứu nàng mà thôi, lại vẫn muốn nàng cảm tạ,.
Nụ cười ở tròng mắt không ngừng khuếch tán, “Tại hạ chỉ là nghe qua một người nói, tri ân phải trả ân.”
Hừ! Nhan Thiểu Chân dùng lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, “Tiểu Tước, vậy phái ngươi đi.”
Tiểu Tước có chút không rõ tình trạng lắm, “Tiểu thư, người phái ta đi làm cái gì?”
“Hướng Đằng Thiếu Bảo Chủ nói đa tạ a! Nếu hắn một lòng nghĩ chúng ta muốn hướng hắn nói cảm tạ, vậy ta liền phái ngươi đi liền đi được rồi a! Ngu ngốc!”
Nàng cắn răng nghiến lợi sau khi nói xong, tự mình đi qua hành lang uyển diên, trở lại sương phòng chính mình.
—- —- —-
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hỉ xông vào bên trong phòng Nhan Thiểu Chân, hướng về phía nàng đang không ngừng nhảy mũi mà kêu.
“Thế nào? Cái đó ôn thần đi à?” Nếu như có muối ở trong tay nàng, nàng tuyệt đối sẽ khắp nơi rắc muối , còn không ngừng la hét “Ác Linh lui ra” .
Nàng “thê thảm” như vậy không hoàn toàn đều là Đằng Minh làm ra sao?
Nếu hắn không có vô duyên vô cố đứng ở sau lưng nàng, nàng cũng sẽ không bị sợ, sẽ không bị hù đến cũng sẽ không rơi trong nước, sau đó uống vài hớp nước. . . . . .
Tóm lại, đều là lỗi của hắn!
Hắn không nên xuất hiện tại Vi phủ!
“Ôn thần? Người nào. . . . . .”
“Người đem ta làm cho thảm như vậy là ai? Không phải là. . . . . . Đằng Minh sao?”
Nàng giận hắn giận đến nghiến răng, thật muốn đem hắn cắt thành tám khúc nuốt vào bụng.
A đó! Thì ra là tiểu thư là đang nói Đằng Minh a! Xem ra Đằng Thiếu Bảo Chủ thật sự là đắc tội tiểu thư, “Lão gia mời tiểu thư vào phòng.”
“Làm cái gì?” Nàng bĩu môi.
“Nói có chuyện quan trọng phải nói, ngay cả Tam tiểu thư cũng đi, nhất định là có liên quan chuyện Đằng Thiếu Bảo Chủ.”
Nàng hiện tại không muốn nghe nhất chính là chuyện Đằng Minh, càng không muốn nhìn thấy hắn.
“Không đi, không đi.” Nàng phất tay một cái, “Tiểu Hỉ, ngươi đến nói cho phụ thân ta biết là ta bị bệnh.”
“Nhưng là tiểu thư rõ ràng rất khỏe đó a! Không thấy bị bệnh.”
Tiểu Hỉ đơn thuần nhìn trái, nhìn phải, Nhan Thiểu Chân thật sự rất tốt, vẫn mạnh khỏe!
“Ta —— giả bộ ——”
Cổ nhân cũng thẳng như vậy sao? Một chút cũng sẽ không thông sao?
Liền muốn giả bộ bệnh cũng còn phải trước hướng nha hoàn giải thích là nàng đang giả bộ bệnh, “Như vậy ngươi hiểu không? Hãy cùng phụ thân ta nói ta mới vừa rồi rơi xuống nước, toàn thân rét run không có biện pháp xuống giường. . . . . . Như vậy ngươi hiếu chứ?”
“Không có biện pháp xuống giường?” Tiểu Hỉ nhíu chặt lại chân mày, tiểu thư không phải là đứng ở trước mặt nàng sao? Làm sao lại không có biện pháp xuống giường. . . . . .
“Giả bộ, giả bộ, nhanh đi.” Ai, thật sự là cái nha hoàn đần.
—- —- —-
“Thiếu Bảo Chủ, mời uống trà.” Vi Phúc nịnh bợ Đằng Minh, thân thể mập mâp cũng bởi vì cười mà run rẩy mấy cái.
“Cám ơn.”
Đằng Minh nhìn thấy Vi Bách Hợp do nha hoàn đỡ đi vào đại sảnh.
Bách Hợp thẹn thùng nhìn Đằng Minh một cái, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Vi Phúc ngồi xuống.
“Phụ thân.”
Mới vừa nàng có nghe nha hoàn đã nói, có lẽ Đằng Minh lần này tới Vi phủ chính là tới cầu hôn , mặc dù nàng dáng dấp Mỹ Lệ, nhưng là cùng Nhị tỷ Hải Đường nàng so sánh với, cũng chỉ có thể nói là vẫn có chút thua kém; chỉ là, trước Hải Đường còn bị Đằng Minh trả về họa trục, đây liền đại biểu Đằng Minh đối với Hải Đường vô tình đi!
Kể từ đó, hắn nếu thật là tới cầu hôn . . . . . . Đối tượng cũng chỉ còn dư lại một mình nàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại xấu hổ nhìn Đằng Minh một cái. Hắn dáng dấp thật tuấn tú. . . . . . Hơn nữa nghe nói Long Đằng bảo phú khả địch quốc, nếu là nàng thật có thể gả cho Đằng Minh, sau này sẽ ăn toàn là sơn trân hải vị, mặc toàn tơ lụa thượng đẳng.
“Bách Hợp, con đã đến rồi a! Ha ha. . . . . .” Vi Phúc đắc ý cười mấy tiếng, ba nữ nhi hắn đều là đại mỹ nhân nổi danh Thành Nam.
“Đằng Thiếu Bảo Chủ, cho ta giới thiệu một chút, đây là Bách Hợp tam nữ ta.”
Lòng của Đằng Minh căn bản không ở trên người Bách Hợp, hắn lễ phép gật đầu, “Nghe danh Bách Hợp cô nương dáng dấp xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tầm mắt của hắn nhìn thẳng đại sảnh, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hải Đường, đang định mở miệng hỏi thăm lúc, gặp được nha hoàn cận thân nàng.
“Tiểu Hỉ, làm sao ngươi như vậy vội vàng?” Vi Phúc hơi giận, “Hải Đường đây? Không phải bảo ngươi đi mời tiểu thư ra ngoài hay sao?”
Tiểu Hỉ nuốt nước miếng một cái, vô cùng sợ sệt cúi đầu, “Tiểu thư, tiểu thư mới vừa rồi không cẩn thận rớt xuống hồ, có chút dính gió rét, không có biện pháp xuống giường giường. . . . . .”
Dính gió rét? Đằng Minh nhíu mày, có chút bận tâm, nhưng là mới vừa rồi nhìn bộ dáng của nàng cũng mạnh khỏe, thế nào như vậy liền dính phong hàn?
“Hải Đường làm sao lại rớt xuống hồ đây?” Vi Phúc hỏi.
“Này. . . . . . Này. . . . . .” Tiểu Hỉ lắp bắp, cặp mắt liếc trộm Đằng Minh.
“Gọi đại phu chưa?”
“Còn, còn chưa có. . . . . .” Nàng sợ hãi đáp lời.
“Vậy còn không nhanh đi mời đại phu, còn ngẩn người tại đó làm cái gì, thật sự là tức chết ta rồi !” Vi Phúc vỗ bàn tức giận.
“Chậm đã.” Đằng Minh ra tiếng, “Tại hạ hiểu sơ y thuật, không bằng để tại hạ đi xem Hải Đường cô nương một chút đi!”
“Này. . . . . .” Vi Phúc có chút chần chờ, nhưng là Hải Đường đã bệnh đến không xuống giường được, hắn vẫn là gật đầu.
“Tiểu Hỉ, còn không mau dẫn đường!”
Hốc mắt Tiểu Hỉ cũng mau nặn ra nước mắt rồi, tiểu thư cũng là bởi vì không muốn gặp lại Đằng Minh mới nói bệnh mình không rời giường được, nhưng bây giờ. . . . . . Nàng lại đưa Đằng Minh tới, có lẽ tiểu thư sẽ giận đến chỉ trích nàng hành sự bất lực, sau đó mài đao. . . . . . Làm thịt nàng!
Hết chương 3