Đọc truyện Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé – Chương 1
Phi trường nhộn nhịp người qua, tôi đang giữ trong tay hộ chiếu và vé máy bay, khi đến gần cửa vào tôi chợp ngoảnh đầu lại. Chẳng một ai tiễn tôi, ba mẹ tôi chưa bao giờ ra khỏi tòa thành, bạn bè tôi mỗi người một nơi làm niệm vụ. Hôm nay tôi đến Mỹ, ai cũng biết…chỉ anh là không biết…người đã khiến tôi giã từ nước Pháp lãng mạn để đến nơi tôi chưa bao giờ đặt chân đến.
Còn nhớ mùa Xuân năm đó, tôi không nhớ lầm đâu lúc đó tôi 9t, vì mới vừa qua sinh nhật tôi thôi. Hỏi tôi đi tôi sẽ trả lời cho bạn biết tôi là ai tên gì.
Tôi tên Lâm Tiểu Mạc, tôi vừa bước qua tuổi thứ tám để đến với con số 9, nhà tôi trên một đồi núi cao ở Pháp. Tôi ở trong một biệt thự to ở bìa rừng, đi xa hơn một chút sẽ thấy một tòa thành rất to, nó mang kiến trúc xưa. Ở đây chỉ có rừng thông và biển rộng, chỉ có thể nghe thấy từng đàn chim vỡ tổ hay từng lớp sóng cuộn dâng ngoài xa.
Hôm nay ba tôi hứa sẽ dẫn tôi đến tòa thành vì ở đó có một bạn bằng tuổi tôi có thể làm bạn với tôi, ở đây tôi sống tách biệt với những gì trong thành phố nên từ nhỏ tôi chẳng có bạn. Nhưng không vì thế tính cách tôi bị ảnh hưởng, ngược lại tôi rất hoạt bát, vui vẻ.
Nhiều lúc tôi tự hỏi ba mẹ là nghề gì mà giàu đến thế, đến khi tôi đến tòa thành mới rõ.
Tôi được gia sư dạy tại nhà nên tôi chẳng khác gì mọi người, tôi được học, được chơi, được tất cả chỉ cần tôi muốn.
Cánh cửa sắt lớn mở ra, ai bên có người canh gác. Tòa thành rất rộng, rộng vô cùng, bước vào đại sảnh sẽ thấy những hành lang dài với những cửa phòng đóng chặt xếp thành mô hình kiến trúc đẹp.
Ở đây rất nhiều tầng, tầng thứ ba là một đại sảnh rộng với rất nhiều thiết bị thể dục khác nhau. Mẹ tôi dắt tôi đi đến đâu ai cũng dòm ngó, mọi người mặc đồng phục rất đẹp, một chiếc quần thể dục, bên trong là một áo thun trắng khoác ngoài là chiếc áo khoác có dây kéo màu xanh đậm.
Tôi chẳng hiểu lão đại và chủ mẫu là gì tôi chỉ biết ba mẹ tôi là chủ nơi này, ba tôi là Lâm Thính Nam người đàn ông trầm ổn, ít nói, ngoài mặt ông chẳng có chút biểu cảm nhưng ông rất thương tôi. Mẹ tôi là Chu Huyền người phụ nữ trẻ xinh đẹp, dịu dàng.
Nhiều năm sau khi tôi lớn tôi mới biết ba mẹ mình tài giỏi đến mức nào, ba tôi là….nôm na là huấn luyện viên chuyên về thể lực, ông ấy đua xe rất khá. Mẹ tôi chuyên về những môn khéo leó, bà đỉnh nhất là về chế tạo súng, kĩ thuật bắn của bà rất khá.
Tôi chẳng thích ở nơi này, mọi người nhìn tôi như người ngoài hành tinh ấy, chán chết. Lúc tôi đi đến nơi tập luyện ai nấy đều ra sức quan tâm tôi, lúc đó còn nhỏ thấy người khác quan tâm tôi cứ nghĩ họ tốt lắm ý. Xì nhằm to. Cái đó gọi là gì nhỉ? Phải là nịnh nọt đấy!
Tôi có thân hình như một quả bóng, làn da trắng được di truyền từ mẹ. Tôi béo tốt hơn cái bạn ngồi ở góc phòng, bạn ấy có nét thanh tú lai lai, nhưng ốm o gầy mòn lắm.
Tôi phải mất rất lâu mới có thể làm quen với bạn ấy, bạn ấy tên Kì Băng bằng tuổi tôi là người ba mẹ tôi muốn tôi gặp. Kì Băng rất ít nói, lạnh lùng với mọi người nên luôn bị kì thị, bạn ấy giống ba tôi cứ âm thầm quan tâm tôi thôi.
Có một người lúc nào cũng theo sau bảo vệ Kì Băng anh ấy lớn hơn chúng tôi nhiều tuổi, năm đó tôi 9t thì anh ấy đã 16t rồi, anh ấy trưởng thành hơn chúng tôi, anh ấy không đẹp trai nhưng rất hòa nhã và vui vẻ. Nhiều năm chơi thân với nhau anh ấy cũng quan tâm tôi nhiều như Kì Băng vậy, ba chúng tôi đi đâu cũng có nhau, anh ấy là người anh trai của chúng tôi….anh ấy là Hàn Nhuận…người làm tôi rời bỏ đất Pháp để sang Mỹ.
Tôi thích thiết kế thời trang, đó là công việc giết thời gian của tôi nhưng không hiểu lý do nào đưa tôi đến với nghề…có phải nghề hay không tôi không biết chỉ biết bản thân mình là một sát thủ.
Phải tòa thành này là nơi huấn luyện chúng tôi trở thành sát thủ, sát thủ nghe thì nghĩ ngay đến chết chóc à?! Tôi thấy hai chữ ” sát thủ” nghe rất kiêu. Ba mẹ tôi nhận những đứa trẻ mồ côi về đào tạo nhưng cũng không tùy tiện nhận vì tòa thành không được xem là cô nhi viện.
Ba mẹ tôi sẽ nhận nhiệm vụ từ những người khác nhau trên thế giới, nơi đây cũng được xem là một môi trường học, chúng tôi được học các bộ môn như trong trường học kèm theo là những kĩ năng rèn luyện của một sát thủ.
Mấy ngày đầu tôi thấy không thích nơi đây, nó nhìn giống như một nhà tù….phải một nhà tù. Nhưng chẳng hiểu tại sao tôi vẫn đến đây đều đặn. Có lẽ tôi không muốn bỏ rơi người bạn vốn chẳng chút cảm tình hay có lẽ dòng máu chảy trong người tôi mang theo nhiệt huyết của ba mẹ.
Bây giờ là giờ ăn trưa, tôi không muốn ăn trong phòng ba mẹ, tôi chạy đến nhà ăn tìm Kì Băng. Trong lúc tôi ngấu nghiếng đùi gà thì Kì Băng vẫn chậm rãi ăn bên cạnh tôi. Kì Băng ngày ấy ít khi nói những lời thừa thãi vì tính bạn ấy vốn trầm lặng..ít nói.
– Em ăn chậm thật đấy!
– Nhuận ca! Mau mau ngồi xuống ăn cùng bọn em đi
Tôi thích gọi Hàn Nhuận là ” Nhuận ca” nghe rất hay, anh ấy cũng chẳng có ý kiến, anh ấy thường gọi tôi là ” tiểu công chúa” hay đơn giản là ” Tiểu Mạc”.
Anh ấy ngồi đối diện ăn với tôi và Kì Băng, ba chúng tôi bên nhau như thế đến khi lớn.
Chương 2
Năm tôi lên 15t mọi thứ vẫn như vậy chỉ trừ những bài tập luyện ngày càng căng thẳng ở tòa thành, Kì Băng rõ ràng đã trở thành bạn thân của tôi.
Thân hình béo tốt của tôi vẫn giữ nguyên tình trạng mà không xoay chuyển, nhờ có khuôn mặt xinh đẹp được truyền từ dòng máu bố mẹ tôi mới có phần khá hơn.
Kì Băng cũng trở nên rất sinh đẹp bạn ấy vốn ốm…nhưng ba vòng khỏi chê đấy nhé! Bạn ấy chăm chỉ tập luyện hơn là lo toan đến mấy chuyện tình cảm nam nữ.
Kì Băng vốn đua xe giỏi nên ba tôi rất mến bạn ấy, tôi thì chỉ giỏi mỗi việc bắn súng. Chúng tôi thường hay hỗ trợ nhau nhiều nên có người thường gọi hai chúng tôi là ” cặp bài trùng” tên nghe rất thú vị.
Chỉ đáng tiết sau liên tiếp những kết quả kiểm tra huy hoàng là một tinh thần thép và sức tập dẻo dai hơn bình thường.
Trên tôi có rất nhiều sư huynh, sư tỉ thế mà lại nhắm ngay Tina. Cô ấy là người Mỹ chính gốc đấy, tất cả mọi mặt đều hoàn hảo, cô ta bằng tuổi Hàn Nhuận. Cô ta rất thích ” quan tâm” đến tôi và Kì Băng, nhưng tôi biết tổng hết. Cô ta thích Hàn Nhuận nên tìm cách luôn theo sát chúng tôi.
Cô ấy trực tiếp huấn luyện tôi và Kì Băng, phải nói mệt muốn đứt hơi cơ đây, tòa thành đâu nhỏ cơ chứ thế mà cứ bắt bọn tôi chạy liên tục mấy vòng có nước tắt thở. Nhào lộn đến chóng cả mặt vẫn chưa được tha, thế nên từ đó tôi với Kì Băng quyết không đội trời chung với ả.
Bằng ….Bằng
– Cậu nghĩ xem có phải Tina ép chết chúng ta rồi không?
– Tớ không biết! Nhưng tớ biết rằng sẽ có ngày chúng ta đánh bại ả
– Phải
– Tiếp tục đi
Tôi và Kì Băng tập bắn súng, chắc hẳn giờ này ả Tina đang tìm chúng tôi, may mà chỉ còn vài phút nữa là tới giờ cơm.
Nhà ăn tập thể vẫn nhộn nhịp, ồn ào nhưng thức ăn thì chẳng chê vào đâu. Tôi đang ngẩng ngơ nhìn sang bàn bên cạnh…trong số những thanh niên ngồi đó có một anh rất điển trai, thành tích lại rất tốt.
Cái tuổi 15 là lúc mọi xúc cảm trổi dậy ghê gớm, tôi thích anh ấy vì anh ấy giỏi lại đẹp trai. Nhiều lần tôi tặng quà cho anh ấy, anh ấy cười với tôi rất dịu dàng còn gọi tôi là ” quả bóng nhỏ”
Anh ấy là Từ Thẩm 22t, rất nhiều cô gái thích anh ấy. Anh ấy nổi bật nhất là với nụ cười tỏa nắng, trời ạ sao lại có người toàn vẹn như thế cơ chứ?!
Tôi chẳng biết Tina linh đến cở nào, ngay giờ phút mơ mộng của tôi chị ta cùng Hàn Nhuận mang cơm đi đến. Chị ta ngồi cùng Hàn Nhuận đối diện bọn tôi, Hàn Nhuận vẫn chỉ quan tâm đến Kì Băng và tình trạng ” sắp thành heo ” của tôi.
– Anh phục em thật đấy! Ăn như thế có ngày phì ra cho xem
– Anh ăn nói cho cẩn thận đấy nhé! Em đây là lo cho dạ dày mình.
– Tốt thôi sau này mà có ế cũng đừng trách sao anh không lo cho em.
– Em xin nhận
Nhìn bộ dạng Tina tôi nhịn cười không nổi đâu. Cô ta tức đến đỏ mặt tía tai kia kìa. Kì Băng nhiều lần khuyên tôi lằm vậy không hay nhưng tôi thấy hay chết đi được.
Vài ngày nữa là đến đợt kiểm tra thể lực của tháng, nó nhằm đánh giá năng lực của chúng tôi qua từng ngày. Đây cũng là dịp để ai tranh tài thì tranh tài, ai thể hiện thì thể hiện.
Tôi và Kì Băng thi nhau tập luyện hăng say quên giờ giấc, mẹ tôi cũng thường bồi bổ cho cả hai chúng tôi.
Trước ngày kiểm tra tôi có đem một bát canh gà cho Từ Thẩm, tôi nghĩ người như anh ấy chắc hẳn sẽ rất cần những món bổ dưỡng này. Tôi gõ cửa nhiều lần mà chẳng thấy anh ra mở, tôi tự mình vào trong, tôi cũng từng đến nhiều lần nên quen nơi này rồi.
Tôi đặt bát canh nóng hổi lên bàn cho anh, tôi tìm xung quanh chẳng thấy anh đâu. Lúc đi ngang phòng ngủ tôi có nhìn qua khe cửa, cửa chưa đòng hết chỉ là một khe hở cở chừng một ngón tay nằm ngang…đó là ngày tôi bước thêm một bước trong cuộc sống.
Trên chiếc giường trắng hầu như phòng nào cũng giống nhau tôi bắt gặp hai thân ảnh quấn lấy nhau không một mảnh vải che thân. Từ Thẩm vận động trên người…Tina khiến cô ta phát ra những âm thanh ghê rợn.
Lúc tôi bình thản quay đi tôi còn nghe rõ họ nói với nhau những lời khiến tôi nổi hết da gà da vịt.
Tôi đem bát canh ra ngoài, đóng cửa rất nhẹ nhàng, tôi cố định tâm đi đến đầu hành lang rồi để nó ở một góc cầu thang.
Tôi chạy rất nhanh chạy thục mạng, bên tai vẫn vang tiếng nói hai người họ, trong đầu tôi những hình ảnh đó thay nhau luân chuyển.” Thẩm….nhanh”,” Chị…chị đẹp thật”
Tôi chẳng biết camera ghi hình có quay được bóng dáng tôi trên hành lang không? Ở đây ngoài phòng ngủ của mọi người nơi nào cũng gắn camera….
Tôi đến phòng tập bắn, tôi nhắn tin cho Kì Băng bảo bạn ấy đứng ngoài phòng không được cho ai vào….bạn ấy âm thầm gác phía ngoài cho tôi….còn tôi ra sức bắn những phát súng liên tiếp lên từng tấm bia đang chuyển động.
Tôi không khóc, chẳng buồn….tôi thấy ngạc nhiên thôi! Tôi ngạc nhiên với hành động của hai người họ…một người tôi thầm thích…một người tôi ghét vô cùng.
Tôi mới chỉ 15t thôi! Thấy những hình ảnh đó ngạc nhiên thì chẳng lạ đâu. Phải tôi béo như thế…xấu như thế có giàu….có tốt…có lương thiện thế nào cũng chẳng ai để ý đến.
Tôi chẳng biết Kì Băng có còn đứng phía ngoài hay không? Tôi chỉ biết đã qua một đêm tôi liên tục bắn súng…chỉ biết tôi đã bỏ cuộc kiểm tra.
Lúc tôi mở cửa bước ra tôi rất ngạc nhiên…Kì Băng vẫn đứng đó…vẫn tỉnh táo…hẳn bạn ấy cũng thức trắng như tôi.
Tôi cùng bạn ấy đi ra ngoài tòa thành, vệ sĩ không cho phép chúng tôi ra…tôi không ngại hướng cây súng vào họ, họ biết tốt nhất không nên động thủ với tôi.
Tôi cùng Kì Băng ngồi bên vách núi hướng ra biển, bạn ấy luôn lẳng lặng bên cạnh tôi, hai chúng tôi ngồi rất lâu sau đó mới quay về.
Những ngày sau đó tôi sống rất bình thường, kì kiểm tra lại tôi vẫn chưa thể đạt, nhưng Kì Băng khác tôi bạn ấy đạt xuất sắc và bạn ấy đã nhận nhiệm vụ đầu tiên sau ngần ấy năm tập luyện.