Đọc truyện Cô Nhóc Gia Sư – Chương 5: Gia Sư Bất Đắc Dĩ
– Ba mẹ nói sao ạ! Tại sao con phải dạy một tên như hắn chứ! – Tôi hỏi rõ ba mẹ về chuyện tối hôm qua. “Chuyện làm gia sư cho anh Nam í mờ!”
– Dù sao thì bác Trung cũng là bạn của ông nội mày! Đãng nhẽ mày phải gọi Du Nam là cậu! Con với cái ăn nói kiểu đó à! Hơn nữa, mày thấy đấy gia đình mình cũng chẳng khá giả gì! Mày cũng nên chuẩn bị làm gia sư kiếm tiền mà đóng học phí đi! – Lại một tràng giảng giải đạo lý “giấy” của mẹ tôi.
Gia đình tôi là một nhà nông, cuộc sống cũng đủ bữa qua ngày. Nhưng sao mẹ có thể nói thế với tôi được chứ? Phải chăng sự nhọc nhằn và vất vả của mẹ đã thế chỗ cho tình yêu thương dành cho những đứa con. Làm sao tôi có thể làm gia sư cho người ta khi tôi mới 15+ chứ? Với lại mọi người nghĩ sao khi một con nhóc 15+ dạy một thằng to đầu lớn xác 18+? Thật buồn cười! Mẹ cho đó là sự dạy dỗ để huấn luyện tôi thành một đứa trẻ tự lập có thể chống chọi với mọi giông tố! Nhưng kiểu dạy “ép người quá đáng” đó chỉ khiến tôi thêm ghét mẹ thôi! Người lớn thật khó hiểu! Tôi thầm nghĩ rằng có thể là tôi đã dùng kiểu trả thù bẩn thỉu đó để làm hại người khác nên bây giờ tôi mới ra nông nỗi này.
Vì chuyện đó, tôi buồn thiu. Buồn tới nỗi không có tâm trạng để học hành. Và còn….lan sang cả mấy đứa bạn thân của tôi nữa.
– Trời ạ! Chuyện lớn rồi! Có chuyện lớn rồi! Trời ơi! – Nhỏ Lan Anh lăng xăng khắp lớp hét toáng lên.
Mấy đứa trong lớp đồng thanh một tiếng “gì” “lớp chỉ ấy đoàn kết ghê á” .
– Bữa nay, con Ly nó không nói một chữa nào từ khi tới lớp! – Lan Anh còn đem chuyện tôi buồn ra nói nữa.
Thế là tụi trong lớp cứ ồn ào hết lên. “Lớp chỉ đúng là như cái chợ zậy á. Có chuyện chỉ buồn thui mà trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp. Nhưng như vậy chứng tỏ rằng, chị Ly nàh mình rất được bạn bè yêu quí!”
– Tụi bay làm cái gì mà ồn thế à! – Khi đang buồn, tôi ghét bị ai làm phiền. Bây giờ nếu có đứa nào đụng vào tôi thì sẽ bị nhừ đòn “sức mạnh của chỉ lúc tức giận ghê lắm ớ! Để mình kể tiểu sử đánh nhau của chị ấy nha! Năm học lớp 3, trên đường đi học về, chị Ly đã xử gọn 3 thằng con trai cùng tuổi vì tội dám bắt nạt Lan Anh! Yên ắng một thời gian trong lớp vỏ bọc học sinh giỏi ngoan ngoan, đến năm lớp 6, thằng cha lớp trưởng lại vi phạm tội trên và bị chị làm cho suýt nữa thì bong gân. Đến bây giờ, mọi chuyện có vẻ bình thường nhưng với tình trạng suốt ngày bị dính rắc rối bởi anh Nam thì tiểu sử đánh nhau của chỉ sẽ thành lập một giai đoạn mới nữa đây.”
Chiều nay – chính là buổi dạy đầy tiên của tôi với tên rắc rối kia. Không biết hắn sẽ gây chuyện oái oăm gì cho tôi nữa đây. Tôi cầm sách vở sang nhà bà nội. Những môn tôi phải dạy cho hắn là Toán, Anh và Văn. Dù sao cũng đã chấp nhận sự nhờ vả của cha hắn nên tôi không thể dạy qua loa được, buộc phải giúp hắn lến cấp 3 thôi. “Nói thì dễ nhưng làm được không mới là chuyện”.
Mở cánh cửa của phòng hắn ra….. Ôi trời ơi! Đúng là thảm họa! Phòng ốc gì mà bừa bộn và rác đầy. Nền nhà chính là bãi chiến trường của hắn: nào là quần áo, vỏ mì tôm, vỏ snack,…Còn hắn thì đang nằm ngủ khò trên giường không biết giời đất là gì nữa. Nhìn nơi dạy kiểu này chắc tôi bỏ nghề sớm quá! Tôi phải lấy hết dụng khí để bước vào một cái nơi kinh khủng như thế. Nhìn xem hắn đã làm gì với căn phòng ngủ nhỏ bé của nhà nội tôi.
– Dậy đi! Ông nội! – Tôi hét lên.
– Ai vậy hả! Sáng sớm thế này! Dậy làm gì! – Tên này khùng hả. Bây giờ buổi chiều không phải buổi sáng.
– Rốt cuộc là có dậy không?
– Im đê! Lượn đi cho mát trời! – Tên khùng này, sắp không nhịn nổi với hắn rồi.
Sau đó, hắn lại ngủ khò tiếp. Học trò mà kiểu này thì dạy với giảng cái cái quái gì chứ. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng có cách trị được hắn:
– Bác Trung ơi! Bác…… – Tôi còn chưa kịp nói tiếp câu sau thì hắn đã bật dậy ngay lập tức. Không phải nhắc nhở câu nào hết, hắn tự động dọn dẹp phòng ốc một cách thần tốc. Phải gọi là tốc độ quá kinh ngạc!
Căn phòng nhỏ trở nên sạch sẽ, sáng loáng. Quần áo, những thứ linh tinh bừa bộn ra sàn nhà được hắn gấp xếp gọn gàng, bỏ vào trong tủ. Không ngờ đại thiếu gia như hắn cũng biết dọn dẹp nhà cửa. Xong xuôi mọi việc. Hắn ngó xung quanh:
– Ông già đâu rùi!
– Ông già nào? – Thừa biết là hắn nói ba hắn nhưng tôi vẫn giả ngu, hỏi cho có chuyện.
– Ông Trung đó!
– Bộ sợ ba tới nỗi trong mơ cũng thấy hay sao zậy hả!
– Nhưng mà tôi nghe rõ có ai nói ông Trung tới mà! – Cái tên này chắc lúc đó vẫn còn ngái ngủ nên không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực. Nhưng mà trông hắn như vậy cũng dễ thương lắm chứ! “Anh Nam đương nhiên dễ thương rùi! Hot Boy mà lị!”
– Thôi! Giờ chúng ta bắt đầu học đi! – Tôi nhắc vào chuyện chính.
– “Chúng ta học” là sao? – Hắn lấy tay bỏ vào túi quần, nhìn cái mặt thì cứ ngu ngu khiến tôi chả muốn dạy hắn tí nào cả.