Đọc truyện Cô Nhóc Gia Sư – Chương 42
Trương Gia – một tập đoàn cũng khá có máu mặt trong thị trường kinh doanh. Ở đây, họ kinh doanh đủ thứ, nào là thực phẩm, đồ gia dụng,..và cả bất động sản nữa. Họ leo lên được đến đây là nhờ sự mưu mẹo, cẩn thận trong tính toán. Đặc biệt là họ biết cách siết chặt mối quan hệ với các tập đoàn khác cả trong và ngoài nước. Mối quan hệ này đã trải ra một nền móng vững chắc cho từng dự án của công ty. Một ví dụ điển hình cho mối quan hệ làm ra tiền của tập đoàn là dự án khu trung tâm dịch vụ vui chơi, giải trí dành cho giới thượng lưu – “Luxury Park”. Dự án này có sự tham gia của một tập đoàn lớn có tên là Thiên Phong. Và hôm nay, chính là buổi thương lượng hợp tác chính thức giữa hai tập đoàn với khối lượng tài sản kếch sù này.
Trở lại với câu chuyện của tôi. Cũng vì cái sự kiện “khủng” này. Tên hắc vương chửi tôi một trận te tua:
– Cô có biết hôm nay là ngày gì không hả? Ăn mặc kiểu này thì làm sao tham gia cuộc họp đây? Cô là bộ mặt của công ty mà như thế này thì tôi và ba tôi biết giấu mặt đi đâu!
Hắn cứ bù lu bù loa hết cả lên, đi đi lại lại. Không những càng làm hắn bực mình hơn mà tôi cũng thấy bực nữa:
– Anh bình tĩnh đi! Làm gì mà hồi hộp dữ vậy! Tôi mặc như vậy có gì sao? Tôi thấy áo sơ mi với quần tây là hợp nhất, thoải mái nhất mà! Tôi biết đây là lần đầu tiên ba anh cho anh tham gia một dự án lớn tới như vậy. Nhưng cũng đâu cần phải rối lên như thế!
Nghe tôi nói xong, hắn bỗng thông minh ra:
– Phải rồi ha! – Ngay lập tức, hắn trở lại với cái bộ dạng nửa kiêu ngạo nửa nguy hiểm đó – Nhưng ít ra cô cũng phải mặc cho đúng kiểu chứ!
Dứt lời, hắn kéo tôi ra ngoài công ty trước ánh mắt nửa khinh nửa ghen tỵ của mấy bà chị đồng nghiệp. Ra đến nhà xe, hắn tống tôi vào xe của hắn.
– Anh đang làm cái quái gì vậy? Buổi họp sắp bắt đầu rồi!
– Tới shop quần áo gần đây nhất!
Tôi hỏi làm gì. Nhưng hắn không trả lời. Không lẽ hắn tính mua đồ cho tôi sao? Cứ tưởng viễn cảnh này chỉ xuất hiện trong phim. Ai ngờ nó lại xảy đến với mình. Không biết tôi nên vui hay tủi đây?
Hắn đưa tôi đến một shop quần áo hàng hiệu với ánh đèn vàng sang trọng, rộng rãi. Chỉ cần lướt qua một vòng rồi nhìn vào giá tiền là đủ để tôi tím mặt. Chỉ là một bộ quần áo thôi mà. Có cần đắt vậy không?
Đến cuối cửa hàng, hắc vương tiện thể chọn bừa một cái váy màu trắng sữa, kêu tôi mặc vào. Hắn sẽ đi lấy xe và đợi tôi ở trước cửa hàng. Còn liệu hồn nếu tôi kén chọn và chậm chạp thì chuẩn bị tinh thần xéo khỏi công ty. Ùi!Cái tên này qua ư là độc đoán.
Chúng tôi trở lại cuộc họp vừa kịp giờ bắt đầu. Các nhân vật lớn của hai tập đoàn đã tề tụ đủ, trừ tổng giám đốc và thư kí của bên Thiên Phong. Mọi người vẫn đang chờ kẻ chậm trễ đó.
Bên trái của tôi là tập đoàn Trương Gia, bên phải là tập đoàn Thiên Phong.Tôi lẽo đẽo đi sau tên hắc vương, trên tay còn cầm biên bản cuộc họp và các tài liệu về dự án.
Do tên hắc vương là tổng giám đốc nên hắn phải ngồi đối diện với tổng giám đốc của Thiên Phong. Và tôi cũng thế thôi, phải ngồi đối diện với thư kí bên kia. Nói chính xác hơn là tôi và hắc vương đang ngồi đối diện với hai cái ghế trống.
Mười phút trôi qua, nhân vật quan trọng của buổi họp cuối cùng đã đến. Có thể nghe thấy tiếng lộp cộp của dép guốc bên ngoài hành lang của hai người.
– Cuối cùng hắn cũng đến! Cổ đông lớn thứ ba đồng thời là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phong! Trần Du Nam! Đúng là một kẻ thích trêu đùa với thương trường mà!
Hắc vương vừa nói cái gì chứ! Tổng…giám…giám…đốc…là Trần Du Nam ư? Trước đây, tôi từng làm gác thang máy ở công ty của hắn. Tôi nghĩ hắn cùng lắm chỉ là giám đốc của công ty thuộc tập đoàn Thiên Phong thôi. Không ngờ hắn lại là tổng giám đốc của cả một tập đoàn lớn như vậy. Thật sui sẻo! Lại phải chạm mặt với hắn rồi! Chết thật!
Y như rằng, Trần Du Nam bước vào với dáng vẻ hiên ngang – dáng vẻ khác xa so với tâm địa độc ác của hắn cùng thư kí là…cái gì…Lan Anh. Tại sao là cậu ta? Không ngờ cậu ta sẵn sàng hy sinh gần cạnh một “con thú dữ” như thế chỉ để trả thù cho tôi. Trên đời này lại có kẻ ngốc nghếch tới mức đó sao? Cậu ấy quả thực là một người bạn tốt! Tôi nên tin Lan Anh nhiều hơn nữa.
Buổi họp diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng đó là với chuyện làm ăn của hai bên. Còn tôi thì chẳng ổn chút nào. Tên Du Nam đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt. Dù tôi cố tập trung vào biên bản thì cũng không thể trốn tránh ánh mắt điên khùng đó của hắn. Sau nhiều mâu thuẫn, tôi quyết định giương mắt to ra nhìn tên Du Nam. Rồi đến cùng tôi lại bị thu hút bởi ánh mắt đó. Nó rất quen thuộc, ấm áp và tràn ngập yêu thương.
– E hèm! – Lan Anh ho một cái nhắc nhở tôi.
Tôi tỉnh lại sau cơn thôi miên của ác quỷ, nói nhỏ vào tai hắc vương cho tôi ra ngoài một chút vì hơi mệt. Hắn chỉ gật một cái rồi nhắc tôi đừng làm mất thời gian.
Năm phút sau, tôi trở lại hội trường. tiếp tục công việc của mình. Phải! Chỉ có công việc và công việc như thế mới thoát khỏi tên ác ôn đó.
Cuộc họp kết thúc trong thành công rực rỡ. Hai bên kí hợp đồng và trao nhau những cái bắt tay thân tình. Hắc vương mừng quýnh. Trông hắn như một đứa trẻ con ngây thơ. Có lẽ hắn sẽ được ba hắn thưởng gì đấy.
Chúng tôi ra đến cửa, lại giáp mặt hai người kia. Trần Du Nam lại bắt đầu nhìn tôi:
– Trúc Ly! – Hắn gọi tên tôi.
Lan Anh ra hiệu bằng việc lắc đầu. Thế là tôi bèn chuồn theo tên hắc vương nhanh như thỏ đi phía trước. Tên Du Nam đó chắc cũng phải biết xấu hổ là gì. Bị tôi từ chối thẳng mặt dù chỉ mới gọi tên như vậy. Chắc hắn cũng biết đường mà lui. Nhưng không thể để chuyện này cứ tiếp tục như vậy được. Lan Anh chỉ là một cô gái nhỏ. Hẳn cậu ấy sẽ không thể đấu chọi với một kẻ mưu mẹo như thế. Chỉ cần nhìn cách hắn ăn nói, xử sự trong thương lượng là tôi đã biết hắn không đơn giản rồi. Chẳng may, hắn phát hiện ra, không biết Lan Anh sẽ thế nào? Trần Du Nam đó! Vào một ngày không xa, có thể tôi sẽ phải đối diện trực tiếp với hắn, cũng như đối diện với chính quá khứ của mình, bảo vệ Lan Anh và mọi người.
– Này! Cô đang suy nghĩ cái gì thế? – Tên hắc vương lay lay người tôi.
Tôi giật mình:
– Anh làm cái gì vậy hả? – Nếu không phải hắn là hắc hắc đại vương Trương Gia Nhân, bà đây đã cho hắn ăn một táng.
– Cô bị làm sao vậy? Tôi đây chỉ muốn mời cô ăn trưa thôi mà! Có cần gắt lên như thế không? – Hắc vương tỏ vẻ bị oan sai nặng nề.
Đáng nhẽ tôi tính từ chối. Nhưng tôi phải đi theo hắn để trả đồ. Bộ váy này mắc dữ, không trả lại mang tiếng bám theo hắn vì tiền. Thôi đồng ý vậy!
– Ờ! – Tôi cảm thấy mặt hắc vương rất đáng ghét, muốn chọc hắn cho vui – Anh đang tính hẹn hò với tôi sao? – Tôi cười khúc khích sau câu nói.
Hắn chau mày, tỏ vẻ nghiêm túc:
– Phải! Tôi muốn hẹn hò với cô thì sao nào?