Bạn đang đọc Cô Nhóc Đại Ca – Chương 9
Ôi, nó quên mất phải đến bệnh viện thăm hắn. Vội vã mặc thêm chiếc áo khoác, nó tức tốc chạy ngay đến bệnh viện.
Mồ hôi mẹ, mồ hôi con túa ra như mưa tuôn thác đổ ( t/g: hình như mình chém hơi quá). Nó bước vô, vẫy tay với tên Đông:
– Xin lỗi vì giờ tôi mới tới được
– Hừm_ Tên đó hắng giọng nhưng không nói gì cả, hình như đang ôm laptop làm gì đấy, nó cũng chẳng thèm quan tâm, lại bên cạnh chỗ hắn. Ừm, thực ra nó cũng chẳng biết làm gì cả, hắn chưa tỉnh lại, còn tên thú tính chẳng thèm quan tâm
Nó chẳng biết làm gì cả, mà cũng mệt quá thế là nó thiếp đi từ lúc nào không biết
Sáng:
Nó gượng mình dậy, bỗng ngạc nhiên kinh khủng.
– Tại sao mình lại nằm trên giường bệnh vậy trời_ Nó quay qua quay lại, thật không hiểu là mình nằm trên giường bệnh từ khi nào? Mà cũng chẳng thấy hắn đâu cả.
Đang loay hoay với mấy câu hỏi trong đầu thì cửa khẽ mỡ, hắn bước vào, trên người vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân. Nó suýt cười thành tiếng, bộ đồ này quả là không hợp với hắn gì cả. Đặt hộp cháo nóng hổi lên bàn, hắn nói:
– Tôi thấy chị nằm queo quắt như con tôm nên mới đưa lên giường đấy, cháo nè
– À, ừm, cảm ơn cậu_ Nó đón lấy hộp cháo, mặt nóng ran, tim đập loạn xạ.
– Gì mà mặt chị đỏ lên thế, không lẽ bị sốt sao_ Hắn dí sát khuôn mặt vào mặt nó, quả là mĩ nam, nhìn càng gần càng đẹp. Nó còn đỏ mặt hơn, cảm thấy rất khó thở, liền ôm lấy hai má, phẩy tay:
– Không….không có đâu, chắc do trog phóng hơi lạnh thôi
– Hừm_ Hắn nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu rồi thôi, không nói gì nữa.
Nó múc từng thìa cháo rồi ăn, trong đầu suy nghĩ mông lung. Chắc là do tính hám trai thoi, sao mình có thể thích người nhỏ tuổi hơn được, đúng rồi, tên đó còn nhỏ hơn mình 2 tuổi làm gì có chuyện đó được. Nó tự trấn an
– Áaaaaaaa_ Tiếng kêu phát ra từ nó. Do mải mê suy nghĩ mà nó không chú ý, cháo đổ ra, dính vào tay_ Nóng quá, có nước không? Chắc bị phỏng rồi nè_ Lau tay vào khăn, nó nhăn nhó tội nghiệp
Hắn không nói gì, cầm lấy đầu ngón tay của nó và ngậm lại. Nó ngạc nhiên vô cùng, mở to mắt hết cỡ, nhìn chăm chăm vào làn môi mềm mại đỏ hồng đang ngậm tay mình, nó thật sự rất muốn cắn làn môi đó.
– Chắc là đỡ hơn rồi, bà chị còn thấy rát không_ Hắn rút tay ra
– Hả??_ Nó đỏ mặt lần 2, đầu vẫn ngu ngơ, hồn treo lơ lửng trên mây vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra
– Hôm nay chị làm sao vậy, cả ngày hôm nay như người mất hồn
– À tôi…tôi_Nó như người có tội, cúi gằm mặt xuống, miệng vẫn ngậm chặt cái thìa ( Nó làm t/g liên tưởng giống con ki quá)
– Thôi, trên đường mua bánh mì ăn tạm vậy. Chuẩn bị đi học thôi. Ủa mà chị có mang đồng phục không vậy??
– À ừm….
– Không mang đúng ko, tôi biết mà
– Ơ tôi
– Thật là tôi không hiểu nổi chị nữa có bộ đồng phục mà cũng quên, thế thì làm sao đi học. Có là học sinh gương mẫu hay không thì cũng phải nhớ chứ
– À_ Nó ậm ờ_ Hôm nay là thứ tư, nhà trường không yêu cầu mặc đồng phục, cậu quên hả
Quạ quạ quạ, cả một đàn quạ bay qua
Tại trường học:
– Hờ_ Nó thẫn thờ ngồi trong lớp, tối hôm qua ngủ thì ít, đã thế còn phải học nhạc gì đấy từ cha mắc dịch nào đấy => Sáng ra không học nổi
– Mày ngồi cho đàng hoàng vào đi, giao kèo gì với ba mày rồi nhớ không??_ Ngân đập bộp một phát vào lưng nó
– Biết rồi mà, mày giống bác Ny quá ( Bác Ny: Hắt xii, hình như có người nhắc đến mình ). À mà tao hỏi, nếu mình gặp một người con trai mà đỏ mặt, tim đập loạn xạ, khó thở thì là ừm…..vấn đề gì
– Thì là yêu người ta rồi chứ sao_ Ngân nháy mắt_ Sao, để ý ai rồi hả?? Nói tao nghe, mày lăng nhăng vậy chứ đã yêu ai thật lòng đâu. Ai vô phước được mày chấm thế
– Vớ vẩn, làm gì có ai, mày nghĩ tầm bậy_Nó liếm môi
– Học hành cho đàng hoàng vào đó cô nương, từ giờ bài vở của mày do tao kiểm soát_ Ngân vừa dứt lời, nó bắt đầu hối hận vì đã giao kèo với ông bố tinh ma rồi
Giờ tự học:
– Trời ơi, sao mà cà rốt vậy. Cóa vậy mà cũng không biết làm_ Ngân rối rít lên
– Mày phải bình tĩnh để tao nghĩ chứ_Nó vò đầu bứt tai
– Hết 15 phút rồi mà mày có nghĩ được gì đâu. Lấy tổng rồi căn lên, giải ra rồi kết luận, có vậy mà cũng không biết
Nó hí hoáy làm bài rồi cuối cùng
– Trời ơi, kết luận đâu, tao nói với mày rồi mà không nhớ hả, không có cái đó sẽ bị trừ điểm đó nghe chưa
– Tao mới bắt đầu lại mà, mày nghĩ tao là thần đồng hả???_ Nó xoắn lên
– Hừm, vì tao biết mày như thế nên đây_ Ngân thảy ra trước mặt nó bộ đề cương toán_ Mỗi ngày làm một tờ rồi sáng đưa tao kiểm, tối nay làm tờ này nè_Ngân chỉ ra_Nó giống với dạng đề tao vửa ày làm, hoàn thành đi đấy nhá_ Cô dí dí nắm đấm trước mặt nó rồi bỏ đi. Nó chỉ còn nước ngao ngán thở dài.
Ra về:
Nó lao lên xe hắn ngồi, không biết từ bao giờ ông Way làm tài xế cho nó rồi ( trẻ không tha, già ko từ, chính nó =.=////). Ngán ngẩm cầm bộ đề cương, thật sự là chỉ muốn vứt đi cho rồi. Haizzzzzzzzzzzzzzzz, thở dài não nề
Sập, tiếng cửa bên cạnh đóng lại, hắn cũng bước lên xe. Câm như hến, cả ngày không nói một câu, không lẽ bị bệnh hay bị gái lừa tình nên buồn mà không thể nói được. Nó tò mò nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Hắn không để í gi tới ánh mắt lạ lẫm ấy mà từ từ khép hờ đôi mắt rồi thư thả buông minh vào giấc ngủ. Nó không thấy hắn động tĩnh gì thì bò tới lay nhẹ kêu:
– Duy, Duy
Hắn khẽ cựa mình nhưng không mở mắt, có lẽ đã ngủ thật rồi. Đây là cơ hội hiếm có để ngắm tuyệt thế giai nhân. Nó quét ánh mắt khắp khuôn mặt ấy. Mái tóc thẳng mềm nhuộm nâu quyến rũ, có vài sợi tóc rũ xuống hàng mi cong gợi cảm. Sống mũi cao thẳng và cả làn môi ấy nữa. Màu hồng, căng mọng, đẹp hơn cả môi con gái. Trong cơn đê mê hắn khẽ cong môi lên như khiêu khích nó. Nó thật sự rất muốn kiss cho hắn 1 cái. Hắn ta lại đang ngủ, đây là cơ hôi tốt nhất để thực hiện cái âm mưu ấy. Nó từ từ tiến tới và cũng từ từ đưa gương mặt của mình lại gần, chỉ còn 1 khoảng nhỏ nữa thôi là môi chạm môi.
– Thưa cô, đã tới nhà cô rồi ạ_Giọng ông Way vang lên làm nó giật mình, hoảng hốt bay về chỗ ngồi, miệng lí nhí cảm ơn rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Trống ngực đập liên hồi, nó ôm lấy hai má đang nóng hừng, trong đầu hiện lên câu hỏi ngốc nghếch:
– Mình vừa làm cái gì vậy
Hôm sau:
– Mà ma má ma mà_ Nó tru tréo luyện thanh
– Ổn rồi, giờ tôi cho cao thêm chút nữa nha, hát theo nào.
Nó cố hát theo nhưng không ổn rồi, giọng nó không cao hơn được. Anh thầy khẽ đẩy gọng kính, đưa cho nó bản nhạc:
– Đây sẽ là bài mà em sẽ hát, không cao lắm đâu, cố gắng tập luyện một chút sẽ ổn thôi
– Vâng_ Nó cầm lấy. ” Proud of you” của Fion Fung.
– Giờ tôi sẽ đàn và em hát theo nhé_ Anh thầy bắt đầu lướt nhẹ các ngón tay lên phím đàn
– Ôi, em phải đưa giọng lên mũi thay vì cổ chứ, nếu không cổ họng em sẽ trở nên khó chịu đấy_Càm ràm lần 2
Nó giãy nảy:
– Mệt quá đi à, cho em nghỉ buổi hôm nay đi được không??
– Không được, nào, dợt lại đi
– Vâng
Đêm diễn:
Hồi hộp vuốt ngực, nó run run nắm chặt lấy tay Ngân
– Mày bình tĩnh đi nào_ Ngân đưa cho nó chai nước
– Tao sợ quá, chưa bao giờ lên sân khấu cả
– Ma không sợ mày thì thôi, mày sợ ai
– Xin kính chào quý vị khán giả_ Giọng Nguyệt Nga vang lên_ Sau đây em xin trình bày tiết mục của mình, mọng nhận được sự ủng hô của các bạn_Cô ta cung kính cúi đầu
“ta…tưng rưng……”, tiếng nhạc vang lên dịu dàng, Nguyệt Nga bắt đầu múa. Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển, chân tay phối hợp nhịp nhàng, thật sự là rất đẹp. Nó nhìn mà mê mẩn
– Oaaaaa
– Này_ Ngân cốc cho nó 1 cái_ chuẩn bị đi, sắp tới lượt mày rồi kìa
– Ờ, ờ_ Nó luống cuống chạy ra sau cánh gà
Kết thúc phần trình diễn của mình Nguyệt Nga lướt qua nó:
– Để xem mày sẽ làm thế nào để thắng nổi tao
– Cô chờ đấy, tôi không thua cô đâu
– Ha, nực cười. Người chưa bao giờ có kinh nghiệm lên sân khấu như mày sao bằng tao được. Có ngon thì ra đi nào_ Cô ta khẽ mỉm cười rồi đẩy mạnh nó ra phía trước.
Mất đà nên nó chúi đầu ra phía trước sân khấu. Ánh đèn rọi vào mắt khó chịu, trán nó bắt đầu rịn mồ hôi. Miệng ấp úng:
– Ừm, lần này tôi xin trình bày bài hát Proud of you, mong mọi người ủng hộ_Nó vừa dứt lời, tiếng vỗ tay rần rần vang lên
Hít một hơi thật sâu, nó cất giọng
Kết thúc bài hát của mình, tất cả đều tĩnh lặng, nó chột dạ, không lẽ mình hát sai gì sao ta. Bỗng dưng phía dưới vang lên tiếng pháo tay không ngớt, còn có cả những bó hoa được trao tận tay nữa chứ ( e hèm, toàn hoa của lũ đàn em thôi). Nó sung sướng cười tít mắt không thấy tổ quốc luôn (= =). Mọi ánh mắt của giáo viên đều ngạc nhiên nhìn nó, còn Nhật Thiên cũng bước lên bục, trao nó bó hoa và xoa đâu khen:
– Em làm tốt lắm
– Vâng, em cảm ơn
Miệng thì cười nhưng mà sao nó cảm thấy thiếu thiếu cái gì thế này, hơi khó chịu một chút. Hắn đâu rồi??????????