Cô Nhóc Đại Ca

Chương 3


Bạn đang đọc Cô Nhóc Đại Ca – Chương 3

9 p.m
Nó bước ra khu đất hoang, theo sau là đàn em. Ở đấy đã có 1 đám người đứng chờ sẵn, chừng hơn 100 người. Nó vòng tay lại trước ngực, hỏi:
– Người đứng đầu tụi mày là ai?
Một con nhỏ bước ra từ trong cái đám hỗn loạn ấy. Tóc tai nhuộm màu vàng chóe, ăn mặc lòe loẹt, sexy. Nhỏ đó nhìn nó từ trên xuống dưới, rồi nói với giọng khinh khỉnh:
– Là tôi , thì sao, cô có chuyện gì muốn hỏi hả?
– Mày ăn nói cũng xấc xược đấy con ạ. Được rồi, trả lời đi, học trường nào, có chuyện gì mà sáng nay tụi mày đến đụng vào người của bọn tao_ Nó cau mày khó chịu
– Tôi là thủ lĩnh của hội con gái trong trường Newton. Có người ở trường cô đưa tiền nhờ tôi xử lí cô. Thế nào hả, chuẩn bị chưa, đã đưa tiền là tôi sẽ chẳng nương tay với ai hết.
– Mày cũng gan dạ phết, dám đụng vào tao à, chắc mày chưa biết tao như thế nào đâu. Mấy đứa, XÔNG LÊN_ Nó ra lệnh, hai bên bắt đầu lao vào cuộc chiến. Bên nó đông hơn nên có ưu thế, phe của con nhỏ kia bắt đầu giở trò bẩn, lấy đồ từ trong người ra, bình xịt cay, dao, côn,…có đủ. Nó nhếch mép cười:
– Chơi bẩn thế mà cũng đòi thắng chắc ư. Tụi nó sẽ như thế nào khi không có mày nhỉ?
– Cô muốn biết à_Cô ta đứng đối diện nó hỏi
– Ừ, tao muốn biết mày định giở trò gì.
Nó vừa dứt câu, cô ta chạy tới đấm vào mặt nó. Nó không chống cự, cũng chẳng làm gì để cho ả ta đánh. Cô ta tưởng mình thắng nên ra sức đập, đá, giựt tóc nó. Cuối cùng, con nhỏ đó rút ra trong người cái dao, ” Xoẹt”, xuyên qua lớp áo của nó, chạm vào thịt, máu tứa ra một đừơng dài từ bắp tay đến khuỷu tay. Nó đứng dậy, mặt cúi gằm, một cơn gió thoảng qua, tóc nó khẽ tung bay, khuôn mặt tối sầm. Đàn em nó bắt đầu sơ sệt, mỗi lần nó tức giận
thì…….AAAAAAAA, tiếng hét phát ra từ con nhỏ đó, nó chỉ sử dụng đúng 1 tay, siết cổ cô ta từ từ, nhấc cao lên:
– A đau quá, buông ra_Cô ta quằn quại như một con thú nhỏ bị nhốt. Nó vẫn không buông, càng siết chặt hơn, ánh mắt sắc lạnh quét khắp người, quá sợ sệt nhỏ đó khó khăn thốt ra từng chữ:
– Chị…tha..cho..em
Nó buông cổ ả đó ra, đẩy qua 1 bên. Con nhỏ ngã phịch xuống đất, ôm lấy cổ ho lấy ho để. Nó lấy bên cạnh 1 khúc gỗ phang vào người nhỏ đó tới tấp. Người con bé xây xát, từng vệt máu chảy ra, giờ nhỏ đó không còn sức chống cự, chỉ đau đớn rên từng tiếng và để cho nó đánh. Chợt, Ngân từ đâu chạy ra, tóm chặt tay nó:
– Hằng, mày đừng lại đi
– Ngân, sao mày lại ở đây_ Nó ngạc nhiên,Ngân ít khi tham gia đánh nhau, chỉ quản lí hội con gái cho nó thôi. Mẹ Ngân cũng là hiệu trưởng trường , nếu con gái tham gia mấy vụ lùm xùm này thì danh tiếng của trường còn đâu. Cũng may, Lyn Hạ gọi Ngân ra ngăn cản kịp chứ không thì con bé đó tan xương nát thịt rồi. Ngân cầm cổ tay nó lên, hốt hoảng:
– Jan Hằng, mày làm sao đây, vào viện thôi, không thì..
Ngân chưa kịp nói dứt câu, nó đã ngã phịch xuống đất xỉu vì mất máu.

Bệnh viện V:
Mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi khó chịu, nó khẽ nhíu mày gượng dậy:
– Đây là đâu vậy, không lẽ mình đang ở viện?_ Nó mơ màng hỏi, đầu vẫn ong ong
– Hằng, mày tỉnh rồi à, không sao chứ, có mệt lắm không_Ngân lao đến nắn tay nắn chân nó, hỏi tới tấp
– Mày bình tĩnh đã nào, tao còn sống chứ đã chết đâu mà mày lo quá vậy, mấy giờ rồi nhỉ_Nó quay tứ phía để tìm em “dế êu”, mở to mắt hết cỡ nhìn vào màn hình điện thoại, lắp bắp:
– Cái gì, hôm nay là chủ nhật à, 7.30 rồi, mình đã hẹn đi chơi với Nhật Thiên rồi
– Này, đừng có nói với tao là truyền nước chưa xong mà đòi đi đấy nhé_Ngân khoanh tay đứng hỏi nó
– Ờ, chứ biết làm sao được, thế nhé, tao đi đây_Nó giựt sợi dây truyền nước ra, vội vàng thay đồ rồi bỏ đi
8.10 a.m:
Trước cổng công viên vui chơi, có 1 anh chàng very handsome đang đứng đó. Xung quanh anh ta là những cô gái đứng trầm trồ, chụp ảnh, đến bắt chuyện nhưng anh ta không trả lời. Nó mặc cái áo dài tay màu xám, mặc quần short trắng, đi đôi bốt màu đen, tay cầm em cluth kim sa, bước đến, vẫy tay gôi anh ta:
– Nhật Thiên
Anh ấy quay lại cười với nó, vậy mà bao nàng cứ ngỡ ảnh cười với mình, chết lên chết xuống.
Nó bước tới, khoác tay Nhật Thiên, cười nhẹ:
– Vô chơi đi anh_Bao con mắt đổ dồn về nó, ganh tỵ có, ngưỡng mộ có, ghen ghét có. Nó kiêu hãnh như cô nàng Hailee Steinfeld ( đây là một trong những lí do nó thích hẹn hò với giai đẹp, thằng xấu hả, goodbye honey).
Khu vui chơi náo nhiệt, ồn ào. Nó đi “tận hưởng” những trò chơi cảm giác manh, Thiên đi theo nó mệt bở hơi tai. Cậu kéo áo nó lại hỏi:
– Jan Hằng, mình nghỉ chút đi
– Ưm, cũng được
2 người lại ghế đá gần đấy nghỉ ngơi. Nó lấy ra trong túi cái gương và cây son để tút lại vẻ đẹp trai…í lộn đẹp gái. Chợt Thiên thấy ở lối đi bên phải có trò nhà ma mới xây nên kéo nó lại đó:
– HẰng, mình đi nhà ma chơi đi

– Ơ, em…em_Nó chư kịp trả lời Thiên đã nắm tay nó ra đấy rồi.
Ừm, có 1 bí mật tày trời của nó mà không dám khai: Sợ ma kinh niên. Nhưng 1 nữ sinh đại ca mà lại đi sợ ma ư, làm sao mà nói được.
Đứng trước tấm biển đề dòng chữ: LÂU ĐÀI BỊ MA ÁM. Nó rùng mình sợ sệt. Bám chặt lấy tay Thiên, nó dáo dác nhìn tứ phía. Trong nào tối om, chỉ có mấy ánh sáng đỏ xanh lóe qua lóe lại đáng sợ, tiếng nhạc kinh dị, những hình nộm quỷ quái làm nó thêm căng thẳng. Chợt, có người đẩy nó ra đằng sau, bàn tay nó tuột dần khỏi tay Thiên. Đoàn người phía trước ngày càng đi xa, ó ôm lấy cổ chân đã bị trẹo:
– Khổ thật, đi bốt cao làm gì không biết. Giờ sao đây, đáng sợ quá.
Tim nó đập thình thịch. Nơi đây thật đáng sợ, tiếng hét, hú càng làm nó thêm căng thẳng. Bỗng có tiếng chân bước tới, nó quay lại, tim đập nhanh hơn
Một bóng người xuất hiện, nó cố nhắm chặt mắt lại,trong đầu tưởng tượng ra những bóng ma kì dị đáng sợ. Bỗng, tiếng nói cất lên:
– Bà chị Hằng, chị làm gì ở đây?_ Nó khẽ mở mắt, 1 dáng người quen thuộc, là hắn. Nó ôm chầm lấy hắn như bắt được vàng, người run run:
– Này, cậu đưa tôi ra ngoài đi, tôi sợ quá._Hắn toan đẩy nó ra nhưng thôi, không hiểu sao hắn lại muốn như vậy, có lẽ lâu rồi hắn không được nhận 1 cái ôm từ ai hết, ngay cả bố mẹ hắn
Hai người bắt đầu đi nốt quãng đường còn lại. Nó cố nhắm chặt mắt ôm lấy hắn không chịu thả ra( sợ quá đây mà). Được một lúc nó khẽ hé mắt, chưa kịp định thần thì từ trên cao rơi xuống cái đầu lâu trắng. Hãi hùng, nó hét toáng lên, đẩy hắn ra, rồi một con ma bước ra từ đằng sau nó ” HÙ”. Vì quá sợ sệt lại còn bị thiếu máu ( truyền nước chưa xong đã giựt dây đi rồi) => Xỉu lần 2.
***______****
( Dòng chữ xanh là thể hiện những gì xảy ra trong giấc mơ của Jan Hằng nha)
– Mẹ, mẹ đi đâu vậy_ Một cô bé con chừng 5 tuổi, mặc bộ váy màu trắng toát, khẽ dụi mắt vì mới thức dậy
– Hằng, con dậy rồi à?_Người phụ nữ tầm 30 tuổi quay lại nhìn nó, bà có khuôn mặt phúc hậu, hiền dịu, mỉm cười dịu dàng với con bé
– Mẹ, sao mẹ mang vali ra, mẹ định đi đâu à?_Con bé vẫn ngây thơ hỏi
– Ừ,bây giờ mẹ định đi một nơi thật xa. Nào, con lên giường ngủ tiếp đi, còn bé thức khuya không tốt đâu, đã 11 giờ rồi
– Một nơi thật xa là sao ạ? Nơi đấy có tốt không, có đẹp không mẹ?
– Ừ nơi ấy tốt lắm, nó sẽ mang ẹ sự bình yên, ngủ ngon nha con yêu_Bà kéo chăn đắp lên cho nó, hôn một cái nhẹ nàng lên gò má bé nhỏ, nó nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của bà như sợ bà đi mất rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Hiện tại:
Nó đang bị hôn mê sâu và nằm trong phòng bệnh. Hắn đã đưa nó đến đây và phải ở lại cho đến khi nó tỉnh vì đã kí đơn bệnh làm người bảo hộ rồi

– Trời ạ, sao mình lại bị mắc kẹt ở đây với bà chị rắc rối này chứ, ôi trời, số mình là số con rệp mà_ Hắn vò đầu bứt tai, đi qua đi lại trong phòng rồi than trời hỡi đất
– Mẹ, mẹ_ Nó cất tiếng kêu yếu ớt gọi. Hắn toan chạy lại coi nó có bị sao không thì dột nhiên bàn tay bé nhỏ của nó nắm chặt bàn tay hắn, nói như van xin:
– Mẹ, mẹ dừng đi _ Tay nó siết chặt hơn, dù là đang ngủ nhưng những gì xảy ra trong giấc mơ vẫn làm cho lòng nó thêm đau. Hắn thôi không nói nữa, ngồi bên cạnh nó yên lặng.
2 giờ sau:
Nó mở mắt ra, bật dậy, tính lấy tay xoa đầu nhưng mà:
– Ủa, sao tự nhiên tay nặng dữ vậy nè?_ Nhìn xuống nó thấy hắn đang nằm gục đầu bên cạnh, tay trong tay.
– AAAAAAAAAAA, đồ khốn khiếp, cậu làm gì vậy hả. Giữa thanh thiên bạch nhật lợi dụng con gái nhà lành ( úi giời, tự nhiên thấy mát), chán sống nè, chán sống nè_ Nó hét lên, đẩy hắn ngã xuống sàn rồi mỗi câu “chán sống nè” là mỗi lần nó phang cái gối vào mặt hắn
– Ai da, bà chị làm gì vậy hả, tự nhiên đánh người ta_ Hắn khó chịu giựt cái gối từ tay nó
– Tự nhiên mà tôi đi đánh cậu à? Chứ không phải trong lúc tôi bị xỉu cậu lợi dụng cầm nắm tay của tôi ư? Tôi biết là tôi đẹp rồi nhưng cậu không nên thái quá như thế chứ( mẹ ơi, con này tự sướng thấy sợ)
– Ôi trời ạ, ai nắm tay ai, chị nên biết là trong lúc ngủ chị nắm chặt lấy tay tôi không buông nên tôi mới phải ở đây không. Đúng là làm ơn mắc oán mà
– Ùa, vậy hả_ Nó đơ ra mất mấy giây rồi gãy đầu chữa ngượng_ Hề hề, cho tôi xin lỗi nha
– Thật là, bực hết cả mình, thôi tôi về đây_Hắn cho hai tay vào túi quần rồi cất bước đi, không thèm ngoảng lại
– Đồ nhà giàu chảnh c**_ Nó lầm bầm rủa thầm trog bụng
Ngoài cổng bệnh viện:
Nó nhấc điện thoại gọi cho quản gia Ny:
– Alo_ MỘt giọng phụ nữ khàn khàn
– Bác Ny ơi, con không biết đường từ bệnh viện về nhà ( hô hô, sao giống tác giả thế)_Cái giọng nó phụng phịu
– Haizzz, được rồi cô chủ chờ 1 lát, tôi sẽ kêu người ra đón
– Lẹ lẹ nha bác, con mệt lắm rồi, thôi, con cúp máy đây
Vốn dĩ nó chẳng thích vụ đưa rước chút nào, thà tự về rồi lang thang đâu đó còn thích hơn. Chiếc BWM đõ xich trước cổng căn biệt thự to lớn, sang trong. Nó bước xuống xe, vô nhà. Vừa mới mở cửa, một hàng người đứng ngay ngắn chào nó
– Thưa cô, ông chủ kêu cô vô phòng có chuyện cần nói_ Bà quản gia già nói với nó
– Vâng con biết rồi, giờ con vô liền luôn

” Cốc!Cốc!” Nó gõ cánh cửa gỗ nặng nề, 1 giọng nói từ trong phòng cất lên:
– Vô đi
Nó đẩy cửa rồi ngồi xuống ghế sofa, đối diện với ba nó:
– Ba cho gọi con có việc gì không ạ?
– Hằng, con biết tập đoàn của gia đình mình là 1 tập đòan lớn đúng không?_ Ba nó nghiêm nghị hỏi
– Vâng, thế thì sao sao ạ, chuyện này ai chẳng biết
– Ta không gọi con đến đây để hỏi chuyện đó, ta muốn nói là, con là con gái của chủ tịch của 1 hãng thời trang lớn. Ta muốn con học hành tốt hơn để có thể thay ta tiếp quản việc kinh doanh. Con là đứa rất có tố chất nhưng con cần cải thiện lại cách học của mình đi
– Nhưng ba, con không muốn theo nghành kinh doanh..
– Con là con gái ta, ta đã nói thì con phải nghe_ Nó chưa kịp nói dứt câu, ông đã ngắt lời, giận dữ
Nó đứng dậy, hất đổ ghế, nói to:
– Ba thật là quá đáng, vì sao tất cả mọi chuyện của con ba lại quyết định hết. Con muốn tự định hướng tương lai của mình
Nói xong, nó tức giận bước ra khỏi phòng, ông day day thái dương mệt mỏi
” Reangggggg”, tiếng chuông điện thoại vang lên
– Alo_NÓ bắt máy
– Chị, em tìm ra tung tích của người thuê con bé trường Newton hại chị rồi_ Con bé Sheng Thảo gọi cho nó, giọng gấp gáp
– Tìm được rồi sao, là ai vậy?
– Chị tới địa bàn của tụi mình đi, có sẵn người của mình ở đấy rồi, ra đó em sẽ nói rõ ràng hơn
– Ừ, được rồi_Nó cúp máy, quay lưng định đi thì có một đám người vệ sĩ mặc đồ đen đứng chắn trước mặt nó
– Chuyện gì vậy?_Nó cau mày khó chịu_Tránh ra coi, ta đang có việc gấp
– Ông chủ thuê bọn tôi canh chừng không cho cô chủ ra ngoài gây chuyện, cấm túc 2 tuần tronng phòng. Ông chủ cũng đã mời gia sư giỏi để tới kèm cô trong thời gian này_Tên vệ sĩ đứng đầu trả lời
– Ông già này, chuyện vừa nãy không phải đùa sao, thật hết cách rồi, chỉ còn nước tìm cách thoát khỏi lũ này thôi_Nó nghĩ thầm trong đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.