Bạn đang đọc Cô Nhóc Đại Ca – Chương 13
Điệu van nhẹ nhàng. Bước nhảy uyển chuyển, phải, cô ta nhảy thật đẹp. Dĩ nhiên không phải là nó, Nguyệt Nga từng bước thu hút người coi càng lúc càng nhiều. Cô ta nhảy cùng với 1 người bạn mà nó chưa thấy bao giờ. Hừm, tên này phối hợp với Nguyệt Nga thật nhịp nhàng. Nó cắn cái đùi gà mà tức anh ách.
Cô ta thì quá hoàn hảo, còn nó thì quên mất mình nhảy biết nhảy mà cũng chưa đi học nhảy bao giờ, thế thì làm sao nó với Duy có thể…… Trên mấy bộ phim, khi 2 người kết thúc bài nhảy thì hay….kiss lắm. Nó đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện đó, phải, quá ngượng ấy chứ.
Hắn đẩy đầu nó 1 cái
– Chị làm cái gì mà cứ lắc đầu nguầy nguậy vậy?
– A, có gì đâu_Nhân vật nam chính trong giấc mơ của nó xuất hiện làm cái mặt đã đỏ còn đỏ hơn
– Hờ_Hắn nhếch mép 1 cái khi thấy điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc này_Làm gì mà mặt mày đỏ au lên thế??_Hắn cúi sát gần đầu nó
– Do thời tiết nóng quá, cậu cũng thấy nóng đúng không? Ai da, thiệt là_Nó cố lảng đi chỗ khác, vờ giựt giựt cổ áo cứ như là thật vậy
– Phòng này có máy điều hòa mà. À, tôi nhắc cho nhớ nhé, đây là mùa đông_Hắn thờ ơ vuốt mái tóc rối có trật tự
– Cậu không biết đó thôi, tôi nóng thật mà, chắc là do ăn nhiều quá
– Bao biện
– Hở?_Mặt nó đần thúi ra
– Thế nào, có định nhảy không?_Hắn chìa bàn tay ra, đầu hơi cúi xuống, thực hiện thuần thục nghi lễ mời bạn nhảy
– Ơ, có_Nó như bị ma quỷ dẫn dắt, đưa luôn bàn tay nhỏ thó đặt vào lòng bàn tay ai kia mà quên mất mình không biết nhảy
Cho đến khi điệu nhạc vang lên nó mới lúng túng
– Tôi, không biết……..
– Không sao, dặt chân lên chân tôi
Hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai nó. Nó làm theo, đặt chân lên mũi giày hắn, rồi cả hai hòa vào điệu nhạc nhẹ nhàng
Có cảm giác như không có ai ở đây, chỉ mình nó và hắn, cùng nhảy với nhau trong phòng tiệc rộng lớn, nó sung sướng nhắm hờ đôi mắt gây say của mình, cứ để mặc hắn đưa vòng quanh thảm nhảy, chỉ cần ở trong bàn tay này thôi.
Bản nhạc chấm dứt đưa nó trở về thực tại. Bây giờ sự thật phũ phàng hiện ra, không hề có cái kiss mong đợi, không có một bạch mã hoàng tử xuất hiện, vòng tay hắn rời ra đưa nó vào cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối đôi chút
1 a.m:
Đã là một giờ sáng, nó qúa mệt nên thiếp đi, hắn bế nó ra xe. Trời tối xit, vắng lặng, mọi người lục tục kéo nhau ra về hết.
Nó nằm chiếm trọn cái ghế dài đằng sau, bắt buộc phải kê đầu lên đùi hắn. Nhìn nó mơ màng trong cơn mê hệt như con mèo nhỏ cuộn mình trong nệm ấm, thật dễ thương. Hắn tự cười một cái cho ảo tưởng ngu ngốc của mình, không thể nào thích nó được, trong lòng hắn đã có My, không thể có người thứ 2.
Động từ đâu bước vào mở cửa xe, trao cho hắn cái hộp bánh hình chữ nhật, màu đỏ được gói vụng về bằng giấy bóng
– Của bà chị ngốc gửi mày đấy_Đông cười đầy hàm ý
– Đây_Hắn chỉ vào nó kiểu như của-chị-ta
– Ừ.Ráng mà tận hưởng món quà nhé!_Đông bước ra xe đóng cửa lại. Tên đó bận chở Ngân về rồi
Chiếc xe đen bóng lăn bánh đi, Đông quay lại hỏi Ngân
– Chị chắc kế hoạch này thành công không?
– Quá chắc, tôi đã làm thì chỉ có an tâm thôi
– Hờ, Jan Hằng mà biết do tụi mình làm thì……._Đông có vẻ lưỡng lự
– Sẽ không phát hiện ra. Cứ để hai người họ đạo diễn tiêp cuộc vui. Còn chúng ta thì sao?_Ngân thờ ơ nhìn ra đường
– Thì thế này_Đông cúi xuống đánh lên má Ngân một cái hôn thật nhẹ, vừa đủ để cô nàng say, phải gỡ ngàng. Phải, hai người họ đã trở thành couple chính thức rồi.
Loạt…xoạt. Miếng giấy bao quà được gỡ ra, rớt xuống sàn. Tấm thiệp đột nhiên ló ra, hắn cẩn mở, bên trong là hàng chữ I love u màu đen, đánh bằng máy, hắn cười khẩy:
– Vụ này chắc do tên Đông bày ra rồi
Hắn mở tiếp, bên trong hộp quà là những chiếc bánh cupcake nhỏ, dễ thương, có phần vụng về nhưng chúng thật sự rất thơm. Cắn 1 miếng, vị đắng của socola thấm tháp vào đầu lưỡi. Hắn thích mùi socola vì My rất thích vị ấy, nhưng giờ cô ấy đã bỏ đi rồi, nhưng thói quen ngày ấy vẫn hiển diện trong tâm trí.
Cái cách nó ngủ cuộn tròn lại, cả cái dụi đầu trog cơn mơ, hình dáng nó sao giống My thế. Hắn luồn những ngón tay vào mái tóc suôn mượt. Tóc nó đã mọc dài ra hẳn, không còn nhuộm màu mè như lúc đầu mà chỉ là màu nâu nhẹ nhàng như bao cô gái khác thôi
– Không lẽ chị thích tôi thật sao?_Hắn buông 1 câu hỏi, không mong đợi nó trả lời, rồi chống cằm nhìn về phía cửa, tời đã khuya lắm rồi
Mặt trời nhẹ nhàng rải đều hạt nắng tinh nghịch len qua ô cửa sổ xuống căn phòng. Nó đưa tay dụi mắt. Trời đã sáng lắm rồi, không biết mấy giờ nữa. Nó bật dậy, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, cố gắng lục lọi trí nhớ. Hình như tối hôm qua chơi vui quá nên ngủ mất tiêu, thế thì ai đưa mình về nhỉ, Ngân sao? Không thể nào, hôm qua mình đâu thấy nó, chẳng lẽ lại là hắn.
Nó giật cả mình khi có suy nghĩ ấy, hắn đưa nó về nhà à, liệu trong cơn mê nó có làm gì kì cục ko nhỉ, ôi thật là. Đang mải mê với những suy nghĩ trong đầu thì điện thoại rung.
– Alo
– Chị Hằng, chị lên trang web trường luôn đi! Có hình của chị ở trên đấy!
– Sao cơ_nó khó hiểu, từ trước đến giờ nó có đăng hình lên mạng đâu
– Em nói thật đấy, chị lên coi đi
Nó ngắt máy, sử dụng điện thoại lên mạng luôn. Cái gì đây, nó trân trối nhìn vào màn hình, sao lại…sao lại…..có bức ảnh chụp nó ngủ ở nhà hắn hôm trốn viện qua đây. Eo ơi, nó thì gục đầu vào vai hắn, còn ôm chặt cánh tay người ta. Thế này thì còn đâu sĩ diện. Toàn thể học sinh trong trường thấy hết rồi còn đâu. Chắc chắn tấm hình này là do tên Đông làm, đáng ghét
Cả ngày nó ở lì trong nhà không đến trường, còn đến làm gì cho quê mặt ra, đằng đằng là đương kim tiểu thư, khối người chết mê chết mệt, ấy mà lại bá vai bá cổ con người ta ngủ ngon lành hỏi có ai dị nghị không.
Đang bận than trời hỡi đất thì có tiếng gõ cửa
– Ai đấy?????_Hỏi bằng cái giọng không thể thê lương hơn
– Tao nè!_Ngân trả lời
Nó mừng như bắt được vàng, chạy ra ôm con bạn xoắn xuýt cả lên
– Hu hu, mày đúng là vị cứu tinh đời tao, cái vụ……. cái vụ……._Nó ấp úng, mặt méo xệnh
– Tao biết rồi, quà an ủi đây_Ngân đưa cho nó hôp socola lớn, nó rất thích ăn socola
– Cảm ơn mày nhưng mà……_Nó cho socola vào miệng chóp chép
– Kệ đi, tao nói à nghe. Nếu mà làm như vậy thì mọi người sẽ nhanh chóng nghĩ 2 tụi mày là 1 đôi. Mà nếu có thah mih thì chắc gì người ta đã tin, thế là nghiễm nhiên mày là bạn gái người ta rồi mà không sướng à? Ngốc thế, phải vui chứ buồn làm gì_Ngân ba hoa giải thích, nó cũng vui vẻ thuận tai
– Thế thôi tao về nhé_ Ngân bước ra cửa_khỏi tiễn, tao tự về
– Ừ, pye mày_Nó vẫy tay
Rầm, cửa vừa đóng lại, Ngân cười mỉm với người đối diện
– Kế hoạch thành công
– Thế nào 2 người đấy cũng sẽ thành 1 đôi cho coi, tất cả phải nhờ công của tụi mình_Đông khoác tay lên vai Ngân
– Phải_Cô nàng e thẹn trả lời.