Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 6: Liên Hoàn Đoạt Mệnh 1


Bạn đang đọc Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y – Chương 6: Liên Hoàn Đoạt Mệnh 1


Chỉ sau một giờ thẩm vấn ngắn ngủi, vụ án liền chấm dứt.

Trong lúc tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, Mặc Lâm yên lặng ra khỏi phòng thẩm vấn, vào toilet.

Năng lực cộng tình cường đại thường khiến hắn nhập tâm quá mức, trong nhất thời không thể hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc vừa nãy.

Chỉ vừa nãy, hắn đem chính mình nhập thành hung thủ, cùng hung thủ trải qua tình tiết vụ án, mỗi một chi tiết đều còn rõ ràng trước mắt.

Nước lạnh tưới lên mặt làm hắn tỉnh táo hơn một ít, nhìn chính mình trong gương, đầu tóc ướt đẫm, nước dọc theo cằm rơi xuống bồn rửa, phát ra những âm thanh thanh thúy.

Lúc này cửa mở ra, một người đi vào, cảnh phục đứng đắng mặc trên người cậu lại sinh ra một cảm giác “chế phục”.

Cố Nguyên do dự một chút, suy nghĩ có nên vào hay không.

Ngập ngừng hai giây, cậu vẫn là quyết định không đi ra ngoài.

“Sao lại không vào, chưa làm gì đã đi sao?”
Mặc Lâm lại lộ ra nụ cười như chim công xoè đuôi của hắn.

Cố Nguyên dừng một chút, đưa lưng về phía hắn hỏi: “Anh có ổn không?”
Mặc Lâm nói thầm trong lòng: WC lớn như vậy, tôi hẳn là không có gây trở ngại đến cậu đi?
Lời đến miệng lại thành: “Như thế nào, không quen bị người nhìn?”
“Không quen.


“Hai chúng ta đều là nam.


“Chuyện này cùng giới tính không có quan hệ.


“Vậy cùng cái gì có quan hệ?”
“Chúng ta không thân.


Thấy Cố Nguyên rũ tay đứng trước cửa WC, Mặc Lâm quyết định không đùa cậu, dùng hai tờ khăn giấy lau tay, đi ra ngoài.

Lúc đi đến trước mặt Cố Nguyên, cặp chân dài lóa mắt bỗng nhiên dừng lại, thân thể cúi xuống, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người: “Không sao, từ từ rồi sẽ thân thôi.


Cố Nguyên vừa nghe, mặt mày liền trầm xuống: “Tôi không điếc, đừng dựa gần như vậy.


Mặc Lâm đành phải lùi ra một chút, vẫn cứ cười nói: “Quan trọng hơn là, cậu có thể cho tôi một buổi hẹn được chứ? Chúng ta có thể kể vài chuyện phiếm với nhau.



“Tôi không thích nói chuyện phiếm.


“Không sao, tôi sẽ nói, hơn nữa cam đoan sẽ không nhàm chán, bữa trưa tôi mời cậu nhé, chúng ta thảo luận một chút về vụ án?”
“Không phải đã kết án rồi sao?” Cố Nguyên có chút không kiên nhẫn.

“Tôi nói chính là liên hoàn giết người án.


Vừa nghe đến liên hoàn giết người án, Cố Nguyên nâng mày lên một chút: “Cái diễn đàn kia, tôi sẽ tiếp tục chú ý, không có gì để nói.

Tôi đi trước.


“Chờ một chút!” Mặc Lâm đặt một tay lên vai Cố Nguyên.

Cố Nguyên theo bản năng nắm “móng heo” trên vai, theo phương hướng cánh tay cánh tay hạ một đòn mạnh vào nách đối phương.

Mặc Lâm hiển nhiên không nghĩ tới Cố Nguyên sẽ đột nhiên ra tay, nhưng hắn phản ứng thực mau, vươn một tay khác dùng thuật phản đòn chế trụ Cố Nguyên cánh tay.

“Đừng chạm vào tôi!”
“Được được, không chạm không chạm!”
Mặc Lâm lập tức buông lỏng tay cậu, giơ hai tay lên, thuận tiện lui lại một bước.

Mặc Lâm lại lui thêm một bước nữa, chân chống trên mặt tường: “Nếu không chúng ta đến tiệm cơm chậm rãi nói?”
Cố Nguyên sửa sang lại chính mình cảnh phục: “Còn có cái gì để nói?”
“Tôi còn chưa nói, cậu thế nào biết không có gì để nói? Cậu không cần quá khẩn trương, tôi cũng không phải người xấu.


Cố Nguyên khẩn trương đến từ chính chứng sợ hãi xã giao của cậu, nhưng đối với người lạ, cậu hoàn toàn không muốn giải thích.

“Anh thực ấu trĩ!” Cố Nguyên nói.

“Tôi cũng không phải đối với ai đều ấu trĩ.


Cố Nguyên cảm thấy người này rất phiền, dù sao án tử đã kết thúc, Mặc Lâm cũng không ở chỗ này được bao lâu.

Tuy rằng cùng người không thân ăn cơm sẽ rất khó chịu, nhưng bị hắn quấn lấy, Cố Nguyên cảm thấy càng khó chịu hơn.

Cố Nguyên ở dưới mí mắt thấp hèn của Mặc Lâm hèn rửa sạch cái tay, sau đó một bên lau tay một bên đi ra ngoài: “Dẫn đường.


*
Không khí trong tầng hầm đỗ xe không phải thực tốt, lại là không gian bị bịt kín, loại cảm giác này làm Cố Nguyên thực không thoải mái.


Mặc Lâm sau khi thắt chặt dây an toàn, thông qua kính chiếu hậu quan sát Cố Nguyên đang ngồi phía sau sắc mặt lại bắt đầu tái nhợt, đôi môi đỏ cũng mất đi hơn phân nửa huyết sắc.

Nghĩ đến lúc trước trong phòng thẩm vấn, cậu cũng như thế này, vô cớ sắc mặt trắng bệch, giữa trán đổ mồ hôi lạnh.

“Ngươi không sao chứ?”
“Ta không có việc gì, lái xe của ngươi.

” Hắn thực bực bội.

Cố Nguyên nói nghiệm chứng hắn phỏng đoán.

Người này giống như phi thường không thích bịt kín không gian.

Mặc Lâm giáng xuống bốn cái cửa sổ xe, triều xuất khẩu phương hướng chạy tới, tốc độ có chút mau, như vậy có thể sử không khí lưu động lên.

Cố Nguyên nhắm hai mắt, nỗ lực điều trị chính mình hơi thở, cảm nhận được một chút mang theo lạnh lẽo phong sau, hắn hơi thở dần dần khôi phục bình tĩnh, lại lần nữa mở mắt ra khi, trước mắt là từng viên về phía sau lùi lại cây bạch quả.

“Cậu không sao chứ?”
“Tôi không có việc gì, anh lo lái xe đi.

” Cậu bực bội nói.

Cố Nguyên lời nói chứng thực phỏng đoán của hắn.

Cậu có chút sợ không gian kín.

Mặc Lâm hạ bốn cửa sổ xe xuống, tăng tốc độ lên, như vậy có thể làm cho không khí lưu động.

Cố Nguyên nhắm hai mắt, nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cảm nhận được một chút hơi gió lạnh lẽo, nhịp thở chậm rãi ổn định lại, lại lần nữa mở mắt ra, trước mắt là từng hàng cây bạch quả đang chạy lùi về sau.

Cậu cảm thấy thoải mái rất nhiều, quỷ đang ghét đang lái xe kia, lúc yên tĩnh dường như cũng không quá đáng ghét.

Xe chậm rãi đi vào một tiểu khu xa hoa, cuối cùng ngừng ở một gara tư nhân.

“Chúng ta tới rồi, xuống xe đi.


“Đây này là đâu?”
“Nhà tôi.


“Sao anh lại đưa tôi tới đây?”

“Bởi vì như vậy tương đối có thành ý.


Mặc Lâm kéo cửa xe ở ghế sau ra, một bàn tay đặt lên của: “Không nỡ xuống xe sao?”
Cố Nguyên vươn đôi chân thon dài từ trong xe đi ra, sau khi đứng vững cậu chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt hẹp dài, cặp mắt kia thoạt nhìn sâu không thấy đáy, trong đó hàm chứa rất nhiều cảm xúc mà Cố Nguyên xem không hiểu.

“Hồ sơ án liên hoàn giết người đều ở nhà tôi, cậu có thể lên ngồi xem, tôi sẽ nấu cơm cho cậu.


Mặc Lâm đi ở phía trước, Cố Nguyên đi theo sau vào thang máy, thang máy đi lên tốc độ thực mau, nhưng đối với Cố Nguyên tới nói, thời gian trôi chậm hơn rất nhiều lần.

“Đinh!”
Thang máy ngừng ở tầng 22, Mặc Lâm ấn mật mã, sau đó đẩy cửa ra mời cậu vào.

Trong tầm mắt nhìn thấy đều là bà màu đen xám trắng phối hợp, gọn gàng mà không mất vẻ xa hoa, trong phòng khách đặt rất nhiều bồn hoa màu xanh lục, trên ban công còn có một “cục lông” béo múp đang nằm, màn cửa màu trắng in hoa ở trong gió nhẹ hơi hơi di động, đem ánh nắng ban trưa biến thành quầng sáng ấm áp.

Nhìn thấy chủ nhân đã trở lại, mèo béo duỗi người, đi tới hai chân hắn cọ cọ, cổ họng phát ra hai tiếng tiếng kêu grừ grừ, sau đó bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến chỗ Cố Nguyên, ngửi ngửi mùi hương trên người cậu, lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn manh manh nhìn cậu chăm chú.

“Moew~”
Mặc Lâm thế nhưng lại nuôi mèo, cả ngày một bộ dáng tây trang giày da, không ngờ lại nuôi một con mèo đáng yêu như vạy.

Cố Nguyên chỉ không thích cùng con người giao tiếp, nhưng đối với mèo vẫn thực yêu thích.

Cậu cúi người xuống, sờ khắp bộ lông xù mềm mại từ đầu đến đuôi.

Mặc Lâm cười một chút, cởi bỏ tây trang, nới lỏng cổ tay áo đi vào phòng bếp: “Hồ sơ ở trong túi văn kiện trên bàn trà, cậu tự xem nhé.


Cố Nguyên thay dép lê dùng một lần, đi đến bên cạnh sô pha, thấy trên bàn trà có một túi văn kiện.

Mở ra túi văn kiện, bên trong là một chồng thật dày tư liệu cùng ảnh chụp.

Án kiện đều phát sinh ở thành phố Liên Trì, từ tháng hai đến tháng tư đã xảy ra ba vụ án hình sự, người bị hại đều các cô gái trên dưới 20 tuổi.

Nạn nhân đầu tiên, là tiếp viên hàng không, bị phát hiện chết ở trên giường trong nhà mình, cả người trần trụi, hai tay giao nhau đặt trước ngực, móng tay được tỉ mỉ cắt gọt, tô lên màu sơn đỏ tươi.

Tóc dài đen nhánh xoã trên khăn trải giường trắng tinh, mỗi lọn tóc đều như đã được sắp đặt căn chỉnh, nhìn qua tựa như đang ngủ.

Nhìn ra được người chết trên mặt được trang điểm nhẹ, môi được thoa son, chung quanh là một vòng hoa hồng đỏ.

Nhìn qua rất giống nghi thức hiến tế trong một bộ phim điện ảnh.

Làm pháp y, Cố Nguyên theo bản năng phán đoán nguyên nhân cái chết, bởi vì hung thủ đã tỉ mỉ hóa trang cho thi thể, cho nên thiếu rất nhiều chứng cứ trực quan, nhưng dù như vậy, cậu vẫn chú ý tới móng chân lộ ra màu xanh tím của thị thể.

Đây là triệu chứng thiếu oxy điển hình.

Báo cáo xét nghiệm thi thể viết: Dùng thuốc ngủ quá liều, dẫn tới cơ quan hô hấp suy kiệt, thiếu oxy mà chết.

Bức ảnh kế tiếp, miệng người chết được mở ra, ở dưới lưỡi phát hiện một khối sáp, phía sau là ảnh chụp chữ viết đóng trên khối sáp: Đầu đêm.

Nạn nhân thứ hai là một giáo viên mầm non.

Thời điểm được phát hiện, cô giáo này cả người trần trụi bị treo cổ, tròng mắt sung huyết, lưỡi thè ra ngoài, trên mặt đầy vết xuất huyết, quanh dây thừng trên cổ tụ đầy máu bầm đen, nguyên nhân chết vừa xem đã hiểu ngay.


Thời điểm di chuyển thi thể, khối sáp từ trong miệng người chết rơi ra, mặt trên viết: Trò chơi.

Nguyên nhân cái chết: Ngạt thở.

Nạn nhân thứ ba là một hộ sĩ.

Quần áo cũn bị hung thủ cởi sạch, thời điểm được phát hiện đang trong phòng chứa bị báo hỏng của bệnh viện.

Trên thi thể, tĩnh mạch xanh đậm đã nổi lên, màng mắt vẩn đục, bụng sưng phù nghiêm trọng, hậu môn còn có chất bài tiết.

Hẳn là khoang bụng chịu áp lực quá lớn dẫn đến cơ vòng lỏng ra, khiến chất bài tiết trào ra ngoài.

Tuy rằng chỉ có ảnh chụp, Cố Nguyên đã có thể tưởng tượng ra mùi hôi thối của thi thể.

Ở dưới lưỡi người chết cũng tìm được khối sáp, mặt trên viết: Nói dối.

Pháp y ở chỗ nguyên nhân cái chết viết là: Không khí làm tắc máu dẫn tới thiếu oxy, hít thở không thông.

Phía sau có thêm ảnh trái tim đã được mổ ra.

Trên diễn đàn đã từng miêu tả rất kĩ biểu hiện của không khí làm tắc máu, tiêm vào tĩnh mạch lượng lớn không khí, không khí sẽ theo máu tuần hoàn đến tim, trong tim hình thành khoảng không, trong quá trình tim co bóp sẽ hình thành bọt khí, khiến cho máu lưu thông khó khăn, dẫn tới thiếu oxy, dần dần tử vong.

Cố Nguyên buông ảnh chụp, nhìn vào chồng tư liệu thật dày, cho dù có xem cả ngày cũng không nhất định có thể xem xong.

Lúc này Mặc Lâm từ phòng bếp mang sang bò bít tết được áp chảo thực hoàn hảo, chung quanh điểm xuyết salad xanh xanh đỏ đỏ.

“Cậu muốn dùng sốt gì?”
“Cái gì cũng được.


Cố Nguyên tâm tư hoàn toàn không đặt ở ăn uống, ba vụ án này nhìn qua đích xác giống liên hoàn giết người án, hung thủ thông qua ba cổ thi thể truyền đạt một thông điệp nào đó.

Đầu đêm, trò chơi, nói dối.

Những từ ngữ này kết hợp với cái lạnh lẽo của thi thể mang lại một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Mặc Lâm đem sốt tiêu đen cùng sốt nấm cho vào hai lọ đựng sốt tinh xảo: “Tôi làm tương đối đơn giản, nếm thử xem có hợp khẩu vị cậu không.


Cố Nguyên buông hồ sơ, vào phòng tắm rửa tay, sau đó ngồi vào đối diện Mặc Lâm.

Hắn nhìn thoáng qua đĩa thịt bò, thớ thịt tinh tế cùng bơ chảy nhạt màu bao quanh như phủ thêm một lớp sơn bóng óng ả.

Cố Nguyên không nghĩ tới ở tại quê nhà có thể ăn loại thịt bò Nhật Bản cao cấp này, loại thịt này giá cả xa xỉ, Mặc Lâm cũng thật là hào phóng!
“Kỳ thật ăn loại beefsteak này không dùng tương là ngon nhất! Rải thêm chút muối là được! ” Mặc Lâm đem bộ dao nĩa đã rửa sạch lau khô đưa cho cậu: “Trong nhà nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, bộ dao nĩa cũng không thường dùng.


Cố Nguyên có thể nhìn ra được kĩ năng làm beefsteak của hắn rất thuận thục, nhiệt độ được căn chỉnh rất tốt, điểm này cậu hoàn toàn không ngờ tới.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.