Đọc truyện Có Người Thích Bài Hát Này – Chương 11
Hai chiếc đèn pha cuối cùng cũng đi đến gần, xe dừng trước trạm, hai hành khách chậm rãi đi xuống.
Cửa mở rộng đối diện với Hà Tân.
“Tạm biệt.” Tôn Tâm Nghiên chào cậu.
Nhìn chiếc xe bus, rồi lại nhìn cô, đầu lưỡi khẽ đẩy trong khoang miệng, hai tay đút trong túi quần.
Đứng bên cạnh xe bus, Tôn Tâm Nghiên thấy cậu sờ soạng khắp người, hình như không tìm được tiền lẻ. Dưới ánh mắt chờ đợi của bác tài xế, Hà Tân móc ra được tờ năm đồng, ngồi xuống bên cửa sổ.
Bên ngoài xe, Tôn Tâm Nghiên vẫn đứng yên một chỗ, sau lưng là biển quảng cáo lớn, trong bóng tối phát ra thứ ánh sáng màu hồng ảm đạm, ánh sáng chiếu đến làm chiếc áo khoác lông vũ trên người cô hơi đổi màu.
Cô vẫy tay với người đang ngồi bên cửa sổ, một nụ cười nhạt lướt qua môi cô.
Xe chạy rồi.
Tiếng bánh xe nghiền qua con đường nhựa vẫn văng vẳng bên tai, Tôn Tâm Nghiên theo bản năng mà quay đầu lại, phía sau đôi tình nhân trẻ vẫn đứng đó anh anh em em. Một trận gió thổi qua làm ánh đèn bên đường trở nên mơ hồ mờ ảo, cây cối, cửa hàng, những thứ linh tinh vụn vặn trên đường đều bị gió thổi kêu xào xạc.
Thật lạnh.
Tôn Tâm Nghiên trùm mũ áo lông vũ lên đầu, một tay lấy tai nghe trong túi, một tay cầm điện thoại, một mình đứng đợi xe tiếp theo.
Trong bóng đêm, chiếc xe bus cũ kỹ cứ lê lết về phía trước, không biết muốn chở người về đâu.
Xe bus nội thành khá ít khách, ngoài cửa sổ đường phố lung linh rực rỡ cứ vụt qua, mắt Hà Tân thẫn thờ, ngồi ở hàng đầu tiên, trong đầu tràn ngập nụ cười ngoài cửa xe bus kia.
Nhẹ nhàng, ngọt ngào, dành cho cậu.
Cô cười như vậy là có ý gì? Cô chỉ vô tình cười hay là cố ý cười với cậu?
Hà Tâm cảm thấy có thứ gì đó đang đan xen trong nội tâm mình, giống như cảnh đêm hôm nay, lập lòe ẩn hiện, mê ly thu hút. Lạ lùng, hỗn loạn, trong hỗn loạn lại có chút hoang mang, trong hoang mang lại có chút vui vẻ, các loại cảm xúc đan xen, làm cho người ta nhớ mãi dư vị.
Xe càng đi càng xa, mãi cho đến khi khung cảnh ngoài cửa sổ hoàn toàn vắng vẻ, tĩnh lặng, Hà Tân mới lấy lại tinh thần.
Vừa xuống xe, bên ngoài quả thực vô cùng lạnh.
Cậu chậm chạp băng qua đường đối diện, đội mũ, hai tay run rẩy ôm lấy người. Đêm đông vùng ngoại thành, không có mấy xe đi qua, đợi gần hai mươi phút, mới ngăn được một chiếc xe taxi chở đi.
Đêm nay, lúc Tôn Tâm Nghiên về nhà đã không còn sớm, ngày mai còn phải đi học, sau khi đánh răng rửa mặt cô trực tiếp leo lên giường đi ngủ. Có lẽ là do buổi tối vừa ăn lẩu vừa ăn BBQ, nửa đêm bị đau bụng mà tỉnh, cô khoác áo ngủ vào WC.
Không khí lạnh đến mức bất thường, sau khi trở về phòng, cô buồn ngủ kéo tấm màn, nháy mắt, kinh ngạc đến trợn trừng.
Mái nhà, cây cối, đường phố,… Cả trời đất đều phủ một màu trắng xóa. Tuyết rơi.
Tôn Tâm Nghiên vĩnh viễn không quên được buổi tối đặc biệt đó.
Tuyết không biết rơi từ lúc nào, tất cả mọi người đều ngủ say. Những bông tuyết trắng lặng lẽ rơi từ bầu trời đêm xuống, cứ chầm chậm mà phủ kín toàn bộ thế giới.
Giống như tạo ra một giấc mơ vì ai đó.
Đó là trận tuyết đầu mùa năm 2008. Sau mùa đông đó, rất nhiều người đã hiểu, tuyết không chỉ tuyệt đẹp lãng mạn, nó còn rất tàn nhẫn vô tình. Giống như rất nhiều người, rất nhiều chuyện trên đời này, từ khi sinh ra đã có hai mặt của nó, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt phân cách giữa hai bên là được.
Bắt đầu từ đêm đó, tuyết chưa từng ngừng rơi.
Dự báo thời tiết đã nói, mấy hôm nay sẽ có tuyết, chỉ là không ai để ý, cũng không nghĩ tuyết sẽ rơi lớn đến vậy.
Sáng sớm hôm nay, độ dày của tuyết của Giang Tôn đã trực tiếp ngập ngang cổ chân người, một nửa giao thông thành phố bị tê liệt. Tất cả các đơn vị trong thành phố đều được phát động đến dọn tuyết. Sáng sớm, Tôn Tâm Nghiên đón xe bus đến trường, trên xe đầy ắp người, vì thế hôm nay có rất nhiều người đến trễ, thậm chí cả Lý Ái Trân cũng đi muộn. Trong giờ học, rất nhiều học sinh mất tập trung ngó ra ngoài cửa sổ, khi chuông vang lên, các học sinh đều đổ xô ra khỏi phòng học, ngắm tuyết rơi, nặn người tuyết, ném bóng tuyết, chơi vô cùng vui vẻ.
Tiết thứ hai của buổi sáng kết thúc, Lý Địch kéo Tôn Tâm Nghiên đi nửa vòng trường, đạp tuyết băng băng tiến về phía quầy ăn vặt mùa đậu phộng.
Quầy bán đồ ăn vặt toàn người là người, Tôn Tâm Nghiên đứng bên ngoài chờ cô ấy.
Lý Địch chết chìm trong đám đông, liều mạng vươn bàn tay đến trước mặt cô bán hàng. Bật cười rồi quay mặt đi, Tôn Tâm Nghiên cúi đầu, hà hơi vào lòng bàn tay, khói trắng tỏa ra trong giây lát, cô nhìn thấy hai người đang đi đến bên này.
Là Hà Tân cùng một cô gái. Cô gái có dáng người rất cao, mặc áo khoác da rất dày, tóc cắt ngang vai, thấp hơn cậu nửa cái đầu, sánh bước cùng cậu, cười cười nói nói hết sức thân thiết.
“Tới mua đồ ăn?” Hà Tân đến gần mới nhìn thấy Tôn Tâm Nghiên đứng ở cửa, cậu dừng lại.
Tôn Tâm Nghiên:”Chờ Lý Địch.”
Nữ sinh bên cạnh Hà Tân liếc mắt đánh giá Tôn Tâm Nghiên, quay sang cười với Hà Tân, lại nhìn về phía quầy ăn vặt:”Đông người thế, tôi không muốn mua nữa.”
Lại nhìn Hà Tân:”Về lớp đây, cậu về cùng không?”
Hà Tân:”Cậu về trước đi.”
Nữ sinh không để ý mà cười cười, lại thản nhiên nhìn Tôn Tâm Nghiên nở nụ cười:”Đi đây, bye.”
Tôn Tâm Nghiên cười nhạt với cô ta, để lộ ra hai má núm đồng tiền.
Bóng dáng cô gái cao gầy đi xa, sợi tóc trong gió nhẹ nhàng bay bay. Giang Cao không cho phép nữ sinh cắt tóc quá ngắn, Tôn Tâm Nghiên không nhịn được mà nhìn theo bóng dáng tiêu sái của cô nàng.
Hà Tân cúi đầu nhìn sườn mặt hồng nhuận của người bên cạnh, lại nhìn bông tuyết trên cành cây, bỗng hỏi:”Cậu muốn ăn gì không? Tôi mời.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tôn Tâm Nghiên, Hà Tân nói:”Tôi đang thừa mấy đồng lẻ, muốn tiêu cho hết.” Lại tiếp:”Tôi đưa tiền, cậu tự vào trong mua đi.”
Khinh thường liếc cậu một cái, Tôn Tâm Nghiên tin chắc cậu chả có ý gì tốt.
“Tôi không cần.”
Hà Tân không kiên nhẫn mà nhìn cô:”Ăn chocolate không? Nếu không tôi đi vào mua cho cậu?”
Tôn Tâm Nghiên không biết cậu lại tìm ra trò gì vui nữa, lắc đầu.
Chỉ chớp mắt, rốt cuộc Lý Địch cũng xách được túi đậu phộng nóng hôi hổi ra ngoài, vừa thấy Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên đứng cùng một chỗ liền chạy đến chào hỏi cậu.
Hai cô gái trở về lớp.
“Sao hai người lại đứng cạnh nhau thế? Hôm sinh nhật Khương Khôn có phải về cùng nhau không hả? Hả?” Lý Địch trêu ghẹo.
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu:”Không có, cậu ta dẫn bạn nữ lớp bên cạnh đi mua đồ ăn, trùng hợp gặp nhau thôi.”
“Hả? Ai? Con gái lớp nào?”
“Không biết?”
“Bạn gái cậu ta?”
“Không biết, có lẽ vậy.”
Cái miệng nhỏ của Lý Địch nhồm nhoàm nhai đậu phộng nóng:”Hà Tân quả thật rất đẹp trai, nhà lại giàu có, nếu thành tích mà tốt nữa thì đúng là hoàn hảo. Đáng tiếc, con người đều không thể nào hoàn mỹ được.”
Tôn Tâm Nghiên cười cười. Thành tích của cậu tốt nhất là không nên nhắc đến.
Tháng giêng, nhiều vùng trên cả nước bước vào một mùa tuyết dài dằng dặc.
Vô thức, từ ngữ trên các bản tin đã thay đổi, từ tuyết lành báo hiệu năm mới bội thu, thành tai họa mưa tuyết tàn khốc, băng tuyết vô tình. Nhiều thành phố trên cả nước bị mất điện do nước đóng băng, cũng cắt luôn cả nước. Nhà nước một bên phòng chống thiên tai, một bên phải khắc phục sự cố khó khăn, cứ thế giằng co với tai họa mưa tuyết hơn 20 ngày. So với phía Nam, Giang Tô bị ảnh hưởng không nhiều lắm, chỉ là giá rau củ đột nhiên tăng cao, giá rau xanh đã ngang ngửa với giá thịt.
Cuối tháng, trong thời tiết xấu, các học sinh cuối cùng cũng bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Dường như tại những thời điểm quan trọng, Tôn Tâm Nghiên luôn gặp may mắn. Trải qua một khoảng thời gian chạy nước rút, kết quả kì thi cuối kỳ của cô đã cải thiện rõ rệt so với đầu năm, cô tiến vào top 10 của lớp, thậm chí còn xếp đầu tiên. Lúc ăn tết, khi trả lời những câu hỏi của họ hàng thân thích, bố mẹ Tôn vừa khiêm tốn lại tự hào.
Tháng hai, thời tiết cả nước bắt đầu tốt lên, không khí nặng nề của cơn bão tuyết đã được thay thế bằng niềm hân hoan khi đón tết về. Thứ sáu là đêm giao thừa, Tôn Tâm Nghiên cùng bố mẹ về quê trước một ngày, đón năm mới cùng ông bà.
Trong bữa cơm tất niên, mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng năm mới.
Bác Tôn Tâm Nghiên khi mời rượu cả nhà cô có nói:”Năm nay Đình Đình 17 tuổi rồi, là thiếu nữ rồi, cũng hiểu chuyện rồi. Bác cả chúc cháu học hành ngày càng tiến bộ, hai năm sau đỗ vào trường đại học tốt.”
Cơm nước xong, Tôn Tâm Nghiên cùng hai chị em họ đi ra ngoài xem pháo hoa, di động không ngừng rung chuông. Cô nhận được rất nhiều lời chúc từ bạn bè, xen lẫn còn có vài tin nhắn thổ lộ của các cậu con trai. Trước kia, khi đọc những tin nhắn này, cô luôn cảm thấy ngại ngùng và bối rối.
Nhưng đêm nay, trong lòng Tôn Tâm Nghiên lại yên tĩnh đến thản nhiên.
Năm 2008, Tôn Tâm Nghiên 17 tuổi.
Ngoài thời gian ra, rõ ràng cái gì cũng không thay đổi, vậy mà một năm kia, cô lại có thể cảm nhận được, mình đã trưởng thành. Không có ai nêu nên quan điểm, dường như cô lại càng cảm nhận rõ những thay đổi thầm lặng của bản thân.
Sau khi trưởng thành Tôn Tâm Nghiên mới hiểu, hóa ra, rất nhiều người cứ lặng lẽ như vậy mà lớn lên. Tất cả mọi người đều không ngừng thay đổi bản thân, giống như cây cối mỗi năm đều thêm một vòng tuổi, sánh bước cùng thời gian tiến về phía trước.
Buổi sáng hôm sau, ngày đầu tiên của năm mới, người lớn đều dậy sớm, sửa soạn mọi thứ, phát lì xì cho lũ trẻ nhỏ, đi chúc mừng năm mới với hàng xóm. Khi mẹ Tôn gọi Tôn Tâm Nghiên dậy thì hai ông bà đã đi được một vòng quanh thôn, cả người nhễ nhại mồ hôi.
Cả gia đình náo nhiệt quây quần bên mâm cơm sáng.
Ông nội Tôn Tâm Nghiên bỗng nói:”Sáng sớm nay, ông bà Hà cách vách đã được con cháu rước lên thành phố đón tết cùng, cơm tất niên cũng là ăn ở tiệm, sau này càng ít người ở cái chốn này.”
Bố Tôn nói:”Nếu bố mẹ muốn, sang năm con sẽ đón hai người lên ăn tết, mọi người cũng không cần lo chuẩn bị nhiều thứ nữa.”
Bà nội Tôn Tâm Nghiên nói:”Nói linh tinh gì thế, tết phải lo chuẩn bị bận rộn mới là tết chứ. Mẹ không đi, muốn mời thì mời bố con lên đó ý.”
Cả nhà đều cười.
Thời gian nghỉ đông ngắn, Tôn Tâm Nghiên không sắp xếp bất cứ việc gì ngoài chuyện học thêm toán. Dưới sự giám sát của bố mẹ, mỗi ngày cô đều sinh hoạt có trình tự, không khác lúc đi học là mấy, khó có cơ hội ra cửa gặp mặt bạn bè cũ cấp 2.
Khi kỳ nghỉ chỉ còn khoảng một tuần, cô bỗng nhận được điện thoại của Hà Tân, cộc lốc một câu:”Cậu không xem weibo?”
“Không xem, sao vậy?” Tôn Tâm Nghiên chẳng hiểu chuyện gì.
“Cậu xem trước đi.”
Nếu đã mất công gọi điện thoại thì cứ nói thẳng cho nhanh, Tôn Tâm Nghiên vừa muốn nói vậy, đầu bên kia đã cúp máy.
Không có máy tính, lưu lượng trên điện thoại không đủ tải ứng dụng, cô đành phải lên trang web mở weibo.
Icon nhỏ khẽ lóe sáng, Hà Tân có gửi cho cô một tin nhắn.
Nick name của cậu là ‘Tân gia’, hình đại diện là một cái đầu, trên đầu đội một cái mũ phồng màu trắng của nam, giống như đầu bếp, thoạt nhìn có hơi ngốc.
Tôn Tâm Nghiên bật cười.
Nhưng khi nhìn đến nội dung tin nhắn, nụ cười cứng lại.
Đầu bếp nhỏ mặt dày vô sỉ nói:”Bài tập kì nghỉ đông làm hết chưa, lát nữa mượn của cậu.”