Đọc truyện Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa – Chương 27
Ngày thứ hai, hết phép, phải đi làm bình thường.
Việc điều động nhân sự cũng đã lắng xuống, Tô San được lên làm Phó chủ biên như ý nguyện, A Tầm cũng được thăng chức thành trường phòng thiết kế. Những căng thẳng giữa các đồng nghiệp với nhau trước đó cũng dần biến mất như chưa có chuyện gì.
Tôi mang một ít đặc sản và một vài món ăn vặt của thành phố B lên mời mọi người, giống như ngày xưa.
Vì không cẩn thận, nên gói kẹo cưới trong túi cũng rơi ra, bị A Tầm nhìn thấy. Hắn cầm gói kẹo cưới lên, trừng mắt hoảng sợ:
– Thất tỷ, cái gì thế này? Lẽ nào việc riêng chị nói phải xin nghỉ trước đó là đi lấy chồng hả?
Các đồng nghiệp xung quanh cũng trêu đùa ầm ĩ theo.
– Thật hả? Sao lại kết hôn im lặng như thế? Cũng không nói với mọi người một tiếng?
– Chú rể là ai thế?
Tôi nhíu mày, đang muốn giải thích thì chợt nghe một giọng nói vang lên từ ngoài cửa:
– Náo nhiệt thế? Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Trong một thoáng, mọi người đều im lặng cả lại.
Tôi nghiêng đầu ngó qua, thấy Tề Mặc đang đứng ở cửa, cũng hơi nghiêng đầu qua đây nhìn ngược lại tôi, rồi anh mỉm cười:
– A, Thất Thất đã về rồi.
Tôi gật đầu chào lại:
– Chào Tề tiên sinh buổi sáng!
Anh nhíu mày một cái, vẻ mặt khá miễn cưỡng, thế nhưng cũng không ý kiến gì, gật đầu chào mọi người rồi đi về phòng làm việc của mình. Các đồng nghiệp cười nói thêm chút rồi ai về chỗ nấy.
A Tầm vừa bàn giao công việc cho tôi vừa hoirL
– Chị Thất, không phải chị kết hôn thật rồi chứ?
– Không có! Chị đi ăn đám cưới của bạn thôi. Tôi cười
– Hầy, thế mà làm em hết hồn. Tối nay chị rảnh không?
– Làm gì thế?
– Mời chị đi ăn cơm nha.
– Á?
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu ta:
– Sao mời chị?
Vẻ mặt A Tầm thoáng qua một chút bối rối, không hiểu là cảm kích hay áy náy, cuối cùng cậu ra chỉ cười cười:
– Mời chị ăn cơm mà cũng đòi lý do nữa? Thích mời thì mời thôi.
Tôi cũng cười:
– Ừm, khó thấy cậu mời khách nha, dại gì mà không ăn.
– Quyết rồi nhé, hết giờ chị đừng có chuồn đó.
– Được!
Vì nghỉ phép nên việc dồn lại một đống, tôi phải bở cả hơi tai để sắp xếp lại lịch làm việc, mãi đến khi A Tầm hỏi: “Chị Thất, chị không đi ăn cơm hả?” Tôi mới biết là qua bữa rồi, đành chào A Tầm một tiếng rồi xuống lầu ăn trưa.
Lúc đứng chờ thang máy thì tôi gặp Tề Mặc.
Anh cười, chào tôi trước:
– Kỳ nghỉ thế nào?
– Tốt ạ, còn rất vui nữa. Cảm ơn Tề tiên sinh đã phê duyệt.
Anh lại nhíu mày, hỏi:
– Sao gọi anh là Tề tiên sinh?
– Trong công ty mà gọi thẳng tên của sếp không được hay cho lắm ạ.
– Nhưng giờ chỉ có hai chúng ta thôi mà?
Anh lại nhíu mày tiếp:
– Có cảm giác sau khi em quay về, thì hình như mối quan hệ giữa hai chúng ta đã trở lại như cũ rồi nhỉ.
Trong lúc nhất thời, tôi không biết phải trả lời thế nào, may sao thang máy đã tới, bèn cười một tiếng rồi bước vào thang máy.
Tề Mặc cũng vào theo.
Lúc này, lại không có ai khác, trong thang máy chỉ có hai chúng tôi nên không khí có phần gượng gạo. Tôi đành cười ngượng ngùng, dựa sát vào một góc thang máy.
Tề Mặc liếc tôi, không tiếp tục đề tài lúc nãy nữa:
– Bổ nhiệm nhân sự mới, em biết chưa?
– Dạ, lúc sáng đã nghe nói.
– Thấy thế nào? Tề Mặc lại liếc tôi, trong giọng nói có ý cười.
– Ý anh là gì? Tôi liếc.
– Một người là đàn em do một tay mình bồi dưỡng, một người là hậu bối mà mình đối xử như chị em ruột thịt. Chỉ chớp mắt, cả hai đều đã trở thành cấp trên của em, sau này cũng có thể sẽ vênh mặt, sai khiến la mắng em, em cam tâm sao?
– Làm gì đến nỗi thế? Hơn nữa, em cũng không ham hố gì mấy chuyện đó, có gì đâu mà cam lòng? Người cầu tiến thì sẽ có tiền đồ, đó là chuyện đương nhiên mà.
Tề Mặc thở dài:
– Nếu bỏ đi thân phận cấp trên, thì anh rất thích điều này ở em.
Tôi cười:
– Vậy với tư cách là sếp thì anh không thích hả?
– Nếu ai cũng lười biếng như em vậy, công ty sao phát triển đây?
Tôi lại cười.
Tề Mặc quay sang, nhìn thẳng vào tôi:
– Không bằng anh sa thải em, rồi em gả cho anh về làm bà chủ, thế nào?
– Hả?
Tôi hết hồn, sao tự nhiên lại đá sang chuyện này?
– Không lẽ như mọi người nói, em thật sự xin nghỉ phép để đi kết hôn rồi?
Tôi nhíu mày:
– Tất nhiên là không phải, bọn họ chỉ giỡn thôi.
Vẻ mặt của Tề Mặc tựa như thở phào nhẹ nhõm:
– Vậy hiện giờ tâm trạng của em thế nào? Suy nghĩ đến đâu rồi?
Lúc xin nghỉ phép, đúng là tôi đã nói với anh là cần phải suy nghĩ lại mọi chuyện, nhưng giờ bị hỏi đột ngột như vậy, tôi cũng không biết phải trả lời sao nữa, mãi mới trả lời:
– Đúng là em nên buông bỏ một vài chấp niệm!
Tề Mặc im lặng một lúc, rồi nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, trầm ấm:
– Ừm, anh sẽ chờ em.
Tôi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn anh ngơ ngẩn:
– Nhưng, nhưng em tưởng là… anh…
Tề Mặc thuộc kiểu người đã nói thì sẽ làm, tôi còn cho rằng sau khoảnh khắc anh nói với tôi: “chúng ta đều nên từ bỏ” rồi lái xe đi kia, thì thật sự đã từ bỏ. Vậy sao bây giờ lại nói lời này với tôi?
Tôi kìm không được:
– Không phải anh đã nói, chúng ta đều cần học cách từ bỏ ư?
– Nhưng chuyện từ bỏ, lúc nào cũng nói dễ hơn làm. Anh nghĩ, em còn rõ điều này hơn anh?
Đúng vậy! Vấn đề này, tôi rõ ràng hơn ai hết!
Tôi cụp mắt, thở dài:
– Em đang thử.
Anh cầm lấy tay tôi:
– Nếu đã vậy, anh chỉ cần chờ là được rồi.
Tôi hơi do dự, lúc đang nghĩ xem có nên bỏ tay ra hay không thì thang máy dừng lại, Tề Mặc kéo tôi cùng đi ra.
– Chờ một chút. Tôi vội vàng: – Anh muốn dẫn em đi đâu?
Anh cười:
– Đi ăn cơm. Không đúng hả? Anh biết là em chưa ăn. Vừa hay anh biết bên cạnh có một tiệm cơm không tệ lắm.
Tôi không nói gì nữa, nhưng vẫn cứ có cảm giác là lạ.
Rõ ràng là đã nói “từ bỏ”, nhưng lại vẫn luôn để ý tới hành động của tôi, giờ lại còn tay trong tay đi ăn cơm, đây là chuyện gì vậy nè?
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, anh liếc sang nói:
– Hôm đó trong lúc tức giận, anh đã nói nặng lời, xin lỗi em.
Tôi vẫn im lặng, anh liền nói tiếp:
– Lúc đó, quả thật anh rất tức giận, tâm ý của anh lại chẳng bằng một ánh mắt của Thẩm Độ. Nhưng, ngay lúc vừa quẹo xe, thì lúc nhìn qua gương anh thấy em chạy xuống…
Anh đột nhiên cúi xuống nhìn tôi, trong đôi mắt chứa đầy ôn nhu, tình ý.
– Thật ra, em vẫn để ý đến anh, đúng không?
Tôi mím môi, cụp mắt xuống.
Đúng vậy, tôi đã từng để ý, ít nhất là ở thời khắc kia, tôi đã để ý tới anh.
Tôi cũng không ngu ngốc, cũng không phải lòng dạ sắt đá, anh đối xử với tôi thế nào chẳng lẽ tôi không biết. Thế nhưng…
Tề Mặc nắm chặt tay tôi, nở một nụ cười tự giễu:
– Giờ nghĩ lại, đáng lẽ ra ngay lúc ấy anh phải quay xe lại hoặc là bỏ xe mà chạy tới chỗ em. Nhưng anh đã quá ngu ngốc… Rõ ràng lòng dạ đã mềm nhũn mà vẫn sĩ diện. Thất Thất, anh xin lỗi.”
Đúng vậy, anh là một người rất kiêu ngạo. Đó cũng là lý do khiến anh tức giận như thế.
Vậy mà, con người kiêu ngạo kia lại bằng lòng chờ đợi tôi, nói ra những lời như thế này… Lòng tôi đầy chua xót, giống như muốn khóc nên vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn biển hiệu cửa hàng bên cạnh.
Tề Mặc không nói gì nữa, chỉ dắt tôi đi về phía trước.
Tôi khẽ đảo tay, cầm lại tay anh.
Bước chân của anh chợt khựng lại, cúi đầu nhìn tôi rồi xòe tay ra, mười ngón tay của chúng tôi giao nhau, thật chặt!