Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa

Chương 25


Đọc truyện Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa – Chương 25

Đi đám cưới Tiểu Kiều về được một ngày thì Mẹ đã gọi điện thoại hỏi khi nào dẫn bạn trai về ăn cơm?
Tôi không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Dù tôi vốn có thật sự nghĩ sẽ gả cho Tề Mặc hay không, thì ít ra cũng có người để dẫn về, còn bây giờ…
Không biết phải trả lời mẹ như thế nào, đành phải nói dối rằng vẫn đang ở ngoài, chừng nào trở về rồi tính. Mẹ cũng không nói thêm gì, chỉ thuận miệng dặn dò chú ý sức khỏe này nọ rồi cúp máy.
Nhưng lỡ nói dối rồi, cũng sẽ không thể ra ngoài đi dạo lung tung được. Thế nên cả ngày hôm sau tôi không thể làm gì khác ngoài ru rú trong nhà.
Tôi ngủ một lèo rồi dậy làm vệ sinh, giặt giũ quần áo. Sau khi làm xong hết mấy thứ đó rồi, thật không biết phải làm gì tiếp nữa.
Tiểu Lâu lại đi vắng.
Phim ảnh cũng chẳng có.
Tôi ngồi ngây người một lúc rồi mở máy tính lên. Trên màn hình là biểu tượng LK quen thuộc, tôi do dự mãi rồi cũng quyết định click vào. Lại tiếp tục do dự nhìn màn hình đăng nhập một lúc rồi mới gõ cái pass đã lâu không dùng tới, đăng nhập vào tài khoản của chính mình.
Một nữ thợ săn bảy mươi cấp, tên Thất Tịch CHi Hoa xuất hiện trên màn hình.
Tóc đen, mắt xanh, dáng vẻ mảnh mai, lưng đeo hổ sa cung. Một trong những trang bị được tính là cực phẩm của năm xưa, tới giờ có lẽ đã rớt xuống hàng trung đẳng rồi.
Trò chơi tựa hồ như chẳng có gì thay đổi, trong thành cũng vẫn nhiều người như thế, lui tới, bày sạp, tám chuyện… Nhưng tôi đứng đây đã không giống như khi login ngày xưa nữa, sẽ có nhiều người chào hỏi liên tục, thậm chí là cả hỏi thăm sức khỏe. Lúc này đây, ngay cả một người liếc mắt nhìn tôi cũng không có.
Mọi người chỉ biết Thẩm Độ, không ai nhận ra Thất Tịch Chi Hoa.
Dù trong trò chơi có người chơi cũ đi nữa, thì cũng đã hơn một năm trôi qua rồi, đủ để mọi người lãng quên một nhân vật phụ vốn chỉ xuất hiện bên cạnh Thẩm Độ.
Tôi ngồi ở quảng trường ở trung tâm chủ thành, nghe nhạc nền quen thuộc, nhìn mọi người lui tới bên cạnh. Thi thoảng, có vài cái tên khá quen mắt lướt qua, nhưng không một ai chú ý tới tôi cả.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất muốn cười.

Tôi vẫn một mực ở trong trò chơi đóng giả Thẩm Độ, vờ như anh vẫn còn ở đây, vờ như anh chưa bao giờ rời xa.
Kết quả thành ra, chính tôi mới là người biến mất, không ai nhớ nhớ tới. Vậy thì rốt cuộc, chuyện tôi làm hơn một năm qua, có ý nghĩa gì đây?
Ngồi một hồi, tôi quyết định tới chỗ ngày xưa tôi và Thẩm Độ cùng tìm thấy, đi dạo một vòng, sau đó sẽ một lần nữa hồi sinh Thất Tịch Chi Hoa.
Hoặc cũng có thể nói, là làm lại một Hoa Thất không có Thẩm Độ.
Khi tôi leo lên được lâu đài trên không kia, thì mới phát hiện đã có người tới trước.
Là Bạch Hiểu Trì.
Tôi chỉ dẫn hắn tới đây một lần, vậy mà hắn còn nhớ kỹ hơn nữa lại tự mình quay lại. Khiến tôi không khỏi sửng sốt, hắn cũng rất giật mình, đứng lên nhìn tôi nhưng cả buổi không nói gì, cũng không làm gì.
Vì vậy, tôi đành gõ một biểu tượng mặt cười, nói: “Hi,”
Phải mấy giây sau, hắn mới trả lời lại: “Chào bạn.”
Tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình, nhìn mây trắng lũ lượt trôi qua dưới chân, không nói gì thêm.
Bạch Hiểu Trì đứng một lúc rồi cũng ngồi xuống phía bên kia.
Vậy là, hai con người không hề liên quan gì đến nhau, cách nhau một hệ thống internet, cùng yên tĩnh ngồi trong đình ngắm mây bay, một người một tâm sự.
Mãi đến khi nhạc nền của trò chơi dạo hết một vòng, Bạch Hiểu Trì mới nói:
– Chỗ này đẹp quá.
Tôi gật đầu theo:
– Ừ.

Đây chính là một trong những nơi mà trước đó, tôi với Thẩm Độ thích tới nhất. Có khi, anh sẽ chạy xuống đồi phía dưới đánh Hổ vương, tôi thì có lúc sẽ đi theo anh, cũng có lúc ngồi ở đây chờ.
– Là một người bạn dẫn mình tới.
Bạch Hiểu Trì nói.
Không phải là tôi mang hắn tới sao? Tôi người trước máy tính nhếch môi, là lúc tôi đóng giả Thẩm Độ đã dẫn hắn tới. Nhưng lúc này, trên màn ảnh là nick nữ thợ săn của tôi, nên tôi chỉ gõ trả lời lại:
– Ừm.
– Bạn ấy là Thẩm Độ. Là một nhân vật cực kỳ nổi danh trong trò chơi.
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp:
– Trước đây!
Tôi nhíu mày:
– Trước đây?
– Ừ, trước đây.
Bạch Hiểu Trì nói.
– Lúc mình vừa mới chơi, luôn cho rằng bạn ấy llaf một đại anh hùng được mọi người ngưỡng mộ. Sau đó, trò chơi nâng cấp, không biết tại sao bạn ấy lại trở thành một cường hào ác bá khiến mọi người căm ghét. Chỉ là…
Lần này, hắn ngừng lại rất lâu mới nói tiếp:
– Có nhiều người truy lùng, đuổi giết bạn ấy, thế nhưng đã gần nửa tháng bạn ấy không online rồi, đã thành chuyện “trước đây”.

Đó là chuyện tất nhiên rồi. Ngay cả trong đời thực, lâu không gặp nhau cũng thành quên lãng, huống hồ chỉ là một trò chơi trên mạng ảo? Mỗi ngày có biết bao người chơi mới, cũng có biết bao người cũ ra đi, cho dù là một thần thoại đi nữa, cũng có thể lưu truyền bao lâu?
– Lần cuối cùng mình gặp bạn ấy, mình có nói mấy lời bốc đồng, sau đó mình rất ân hận, muốn tìm bạn ấy xin lỗi. Thế nhưng, không tìm được nữa.
Bạch Hiểu Trì tiếp.
– Mấy ngày đó, còn có người tìm bạn ấy báo thù, có người mắng bạn ấy là rùa đen rút đầu, cũng có người chỉ trích bạn ấy. Nhưng trước sau, bạn ấy cũng không online nữa. Dần dần, ngay cả mấy lời mắng mỏ cũng không còn. Cái tên Thẩm Độ tựa như đá chìm đáy biển, đừng nói là nổi sóng, ngay cả một gợn nhỏ lăn tăn cũng không có.
Tôi không trả lời, chỉ cười nhạt trước máy tính.
Lòng người ấm lạnh, thói đời đổi thay, ở đâu cũng thế! Có lẽ, ở trong trò chơi, càng trở nên chóng vánh hơn, chẳng cần phải che giấu.
– Mình cảm thấy rất khó chịu, rất bất công. Mình không biết trước đó bạn ấy mất bao nhiêu thời gian để phục vụ cho hòa bình chính nghĩa, vậy mà còn chưa tới nửa tháng, mọi người đã lãng quên.
Tôi lại tiếp tục cười nhạt, đây là một chuyện quá buồn cười. Sau rốt, chỉ có một kẻ mới chơi vừa quen không bao lâu bực bội thay cho Thẩm Độ.
Vì vậy, tôi nói với hắn:
– Anh ta trật tự, chưa hẳn là mọi người cũng trật tự. Anh ta chính nghĩa, mọi người cũng chưa hẳn đã chính nghĩa, có đánh nhau thì đã sao? Bạn xem, trời không sụp, đất cũng không lún, mọi người vẫn đang chơi trò chơi đấy thôi!
– Thế nhưng, nhưng…
Thật lâu hắn mỡi gõ xong
– Bạn ấy cũng không khỏi quá đáng thương.
– Đáng thương?
Tôi nhịn không được mà lặp lại. Từ lúc nào thì có người dùng từ này để hình dung về Thẩm Độ?
– Mình nghĩ, một người hẳn phải mất rất nhiều thời gian và tinh lực mới có thể tạo nên danh vọng như thế. Nhiệt tình như vậy đối với trò chơi, hẳn là rất thích nó còn gì? Giờ cứ như vậy mà buông tay, không lẽ không khổ sở? Huống hồ, bạn ấy là một người tịch mịch như vậy…
– Tịch mịch?
Tôi giật mình, lại tiếp tục lặp lại. Hôm nay, đúng là nghe được toàn lời mới mẻ. Con người của Thẩm Độ, làm sao lại có thể tịch mịch? Tôi nhịn không được nữa, hỏi:

– Rốt cuộc, bạn đang nói về ai vậy?
Hắn im lặng một lúc, rồi cười cười:
– Xin lỗi, mình chỉ muốn.. muốn tìm một ai đó để trò chuyện.
– Đi bất cứ thành nào ới một tiếng, không phải sẽ có nhiều người để nói sao.
– Không, không giống nhau.
Bạch Hiểu Trì cười xấu hổ.
– Đây là nơi Thẩm Độ dẫn mình tới, bạn ấy cũng nói rất thích nơi đây. Cho nên, mỗi lần mình online, đều ở chỗ này chờ bạn ấy, hy vọng nếu bạn ấy vào trò chơi, có thể tới nơi đây. Lúc nãy, khi bạn vừa tới, mình hết cả hồn, còn tưởng là bạn ấy, kết quả… haha, rất ít người biết chỗ này nha. Cho nên, mình nghĩ, nếu cũng là người thích chỗ này, thì có thể nói một chút về bạn ấy. Cũng là nguyên do mình không tự chủ được đã nói hơi nhiều, xin lỗi bạn.
– Có gì đâu mà phải xin lỗi.
Tôi cười. Đột nhiên nghĩ, nếu như hắn biết được ta chính là Thẩm Độ trước đây, không biết sẽ phản ứng thế nào. Bèn hỏi:
– Bạn có nghĩ là có thể bạn ấy dùng một tài khoản khác không? Hoặc có thể là mình chẳng hạn.
– Không đâu!
Hắn trả lời không một chút do dự.
– Thẩm Độ không làm những chuyện như vậy!
Tôi im lặng một lúc rồi cười rộ lên.
Đúng, Thẩm Độ sẽ không làm những chuyện như vậy!
Nhưng, người hắn gặp lúc đầu, cũng không phải là Thẩm Độ!
Có lẽ, anh đã từng yêu thích trò chơi này, nhưng đã mất hứng từ lâu, đã ra đi lâu rồi, mãi mãi cũng không quay trở lại!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.