Cô Nàng Tốt Bụng

Chương 8


Bạn đang đọc Cô Nàng Tốt Bụng: Chương 8

Sáng chủ nhật, nó mò dậy thật sớm, trốn đi đến nhà chú Hòa, nó không muốn giải thích nhiều với cái tên đầu đá kia. Vì đi quá sớm nên nó lang thang khắp chợ một vòng, mua vài cân măng cụt sau đó mới bắt xe bus đi quận 2. Đến nơi mới có hơn tám giờ, nó quyết định ghé một quán café cóc bên đường, nhâm nhi ly café sữa đá nhìn mọi người đi lại tấp lập, nó thấy thật buồn. Nó cũng từng có ước mơ về một gia đình hạnh phúc, nhưng hai chữ đó quá xa vời. Sinh nhật 29 tuổi đã qua từ bốn tháng trước, điều này có nghĩa là nó đã từ bỏ mọi ước mơ lúc thiếu nữ của mình tròn bốn tháng rồi. Mục tiêu duy nhất của nó bây giờ là tìm một soái ca biến mình thành đàn bà và sau đó kiếm tiền đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó dĩ nhiên là dành cuộc sống cho người khác. Kể ra kế hoạch này cũng khá hay đó chứ. Nhưng vấn đề của nó chính là chưa tim được vị soái ca nào cả. Sếp Dương ư? Hắn thật sự là đẹp trai lại trẻ tuổi nhưng tính thì thối quá. “Cực phẩm” ư?, quá tuyệt, nhưng lại là gay, phí quá đi mất. Nó quyết định trong vòng hai tháng phải tìm ra mục tiêu và thực hiện nó trong vòng nửa năm sau vậy.
Ngồi một lúc mà giờ đã là gần mười giờ, nó đi bộ về phía cổng căn biệt thư trước mặt không xa. Không nghỉ đến nó vừa tới là đã có cả một gia đình ngồi trong phòng khách chào đón nó. Tự nhiên nó có cảm giác thân quen như gia đình.
“Cháu chào bà, chào cô chú ạ”
“Vào đây đi” bà nội chạy ra nắm tay nó “ Sao cháu không tới thăm chúng ta?”
“Dạ cháu bận ạ” nó lấp liếm khi thấy bà nhìn nó đầy tình cảm.
“Cháu ngồi đi” Cô Hòa lên tiếng, nó khẽ gập đầu với sếp Dương và em gái hắn.
Nó bị vây quanh bởi ba người trong gia đình chú Hòa mà cảm thấy cái gì gọi là hạnh phúc gia đình. Thật ngọt ngào, nó ước gì mình được sinh ra trong gia đình như thế này.
“Chú nghe nói cháu chuyển ra ngoài rồi hả?”
“Dạ, cháu tìm được phòng rồi ạ” Nó hơi lo lắng.
“Cháu vẫn ở một mình?”
“Không, cháu ở vói bạn ạ” Nó không dám nhìn thẳng vào chú Hòa
“Nếu cháu không chê thì chuyển tới đây ở cùng bà nhé”bà nội nên tiếng
“Dạ, nơi này xa quá, đi làm không tiện ạ”
“Thì Dương đưa cháu đi là được” bà gợi ý
“Cháu không muốn làm phiền sếp Dương ạ” nó từ chối
“Không phiền” Sếp Dương tự nhiên chen vào, khiến nó hơi bất ngờ. Theo như nó biết thì Sếp Dương là người ghét nó nhất vì cái vụ ân nhân này còn gì? Sao tự nhiên là thế nhỉ? Chắc hắn đang đóng kịch đây mà. Đúng là cáo già quá đi mất.
“Dạ, dù sao cháu cũng ký hợp đồng một năm rồi ạ”
“Tiếc quá” mẹ Dương tiếc rẻ.
“Sếp Dương không đi chơi với bạn gái hay sao mà ở nhà vậy?” nó lảng sang chuyện khác.
“Bạn gái gì chứ? Nó làm gì có” chú Hòa đột nhiên xen vào.
“Đúng thế, nó chưa có bạn gái” bà nội nói

“Nó đang tìm người tốt như cháu vậy, tìm khó quá” mẹ Dương bồi thêm, liếc mắt với nó, nó cứ cảm thấy ánh mắt ấy kì kì làm sao.
Nó im bặt không biết nói cái gì, gia đình này lạ ghê, nó nhớ rõ ràng hắn có bạn gái mà.
“Tôi chia tay cô ấy rồi” Sếp Dương lên tiếng.
Sao nó thấy ánh mắt Sếp Dương nhìn nó hơi lạ nha. Sao lại có cảm giác không giống ngày thường nhỉ?
Hôm nay nó cứ cảm giác gia đình này là lạ. Lúc ăn cơm còn xếp nó ngồi ngay cạnh sếp Dương, khi ăn cơm hắn cón gắt đồ ăn cho cô nữa.
“Chủ nhật tuần sau cháu lại tới đây chơi với ta nha”bà nội lên tiếng.
“Để cháu xem đã “nó không dám hứa vì cái tên quái đảm ơ nhà nữa
“Hay là thứ sáu này là sinh nhật Dương, cháu đến nhé” mẹ Dương gợi ý.
“Dạ” nó dám từ chối sinh nhật sếp sao, thật là thảm quá đi mất, lại tốn tiền rồi đây.
Nó ngồi nói chuyện một lúc thì xin phép ra về. Chú Hòa nhất quyết bắt sếp Dương đưa nó về.
“Làm phiền sếp rồi” nó nói ngay khi ngồi lên xe.
“Có gì phiền đâu”hắn vui vẻ trả lời.
“Sếp hôm nay làm sao thế?” nó quyết định chọc hắn tức khí một chút cho vui
“Sao?tôi làm sao?”hắn vờ ngạc nhiên
“Sếp dỡ cái bộ mặt giả tạo xuống đi, chẳng hợp tí nào?”Nó mỉa mai
“Tôi như thế nào mới thật?”
“Sếp á? Cô làm cái quái gì thế? Ngu ngốc, cô không có đầu óc sao…” nó được một hơi tha hồ xả ra mấy câu cửa miệng dung để chửi nó,
“Thật?”hắn nhẹ nhàng
“Nói thật nhìn sếp như thế này tôi chẳng thuận mắt tí nào”
“Cô ghét tôi?” đột nhiên hắn hỏi
“Cái này có gì mà cần hỏi? “ nó phũ phàng

“Tại sao?” hắn tò mò
“Tại sao á? Anh còn hỏi tại sao, thật ngu hết mức”
“Ngu ngốc? cô dám nói tôi ngu ngốc?” hắn gắt lên
“Tôi cái gì không dám? Anh nghĩ anh là ai? “Nó gào còn to hơn, cho ngươi tức chết nhá, ai bảo ngày nào cũng hét lên với ta.
“Cô đừng quá đáng, thấy bà nội, bố mẹ tôi thương mà dám lên mặt nhé” hắn cảnh cáo
“Ha ha ha” nó cười không ngớt, hai tay run run ôm bụng
“Cô ngậm miệng lại” hắn hét to, tấp xe vào lề.
“Tôi nói sai sao? Anh mặt thì đẹp, nhưng nói ra toàn lời thối. Cả ngày mặt như bánh bao ế” nó tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Cô cút xuống xe cho tôi” hắn rống lên, mặt thâm sì.
“Sao? Nhanh vậy lại thay đổi khuôn mặt rồi” nó mỉn cười thỏa mãn khi thấy hắn quay về con người cô biết đã sáu tháng.
Hắn tức giận, mở cửa xe, vòng qua phía cửa bên nó, mở cửa lôi nó xuống không thương tiếc.
Nó nín cười, tỏa vẻ bình tĩnh cho đến khi hắn nổ máy phóng đi. Nó nhìn theo chiếc xe, miệng không ngừng ngoác ra”đúng là trẻ con, không biết kiềm chế tí nào”.
Khi nó về tới nhà, thì gặp ngay cái mặt thối của chủ nhà. Hắn mặc quần short trắng, áo phông trắng, đúng là rất bắt mắt. Nó đang định khen hắn một tiếng thì hắn đã gào lên với nó rồi.
“Cô đi đâu?”
“Đi chơi, chủ nhật tôi có quyền nghỉ ngơi chứ, anh làm gì mà hét lên thế”
“Đi với thằng nhóc đó hả?” hắn nhìn nó khinh bỉ
“Ai?” nó chẳng biết hắn nói ai nữa
“Còn tỏ ra ngây thơ à? Tôi nghĩ cô không cần dán mặt lạ khi ở với tôi đâu.”
“Anh nói cũng đúng, nhưng tôi có nhiều “thằng nhóc” lắm, để suy nghĩ anh nói ai rồi sẽ trả lời anh vậy” Nó đi vào phòng.

“Tôi đói, muốn ăn cơm” hắn bất lịch sự lao vào khi nó vừa lột cái áo phông ra.
“Á” nó hét lên, khiến hắn giật mình vội vàng đi ra.
Nó suy nghĩ, hắn là Gay nhìn thấy nó cũng có sao đâu nên sau khi thay áo nó vui vẻ đi nấu cơm. Nó nấu nồi canh chua cá lóc, bò xào hoa thiên lý và trứng chiên.
“ Cô nấu cái gì thế này?” Nguyện đặt cái chén thật mạnh trên mặt bàn ăn.
“Thì anh yêu cầu nấu canh chua mà” nó trả lời
“Canh chua? Sao lại ngọt thế này chứ?” hắn bắt bẻ
“Tôi thấy ngon mà, tôi làm đúng theo cách ở trên mạng mà”
“Đúng ? cô xem có nồi canh chua mà cô nấu cũng không ra hồn, cô có khả năng làm được cái gì hả?” hắn gắt gỏng.
“Này, anh không ăn thì thôi, đừng suốt ngày chê bai này nọ nhé” nó tức khí. Ngày nào nấu ăn cũng chê bai, mà rõ ràng làm gì mà tệ đến mức đó chứ. Nó thấy tên này cố tình trả thù nó đây mà.
“Cô nói thế mà nghe được à? Tôi thuê cô làm người giúp việc chứ không phải làm bà chủ nhé” hắn cười mỉa mai.
“ À, nếu không thích thì đuổi tôi đi, tôi cóc cần nhé” nó lì cái mặt ra.
Hắn điên tiết, đập bàn thật lớn, khiến tô canh bắn tung tóe trên mặt bàn.
“Không ăn thì thôi” nó đứng dậy gào lên, bê luôn tô canh đổ thẳng vào thùng rác.
“Sao cô dám…..” hắn lắp bắp, mặt hắn chuyển từ xanh sang đen
“Tôi cái gì không dám? Anh quản được tôi chắc” nó vặn nhỏ volum, nhưng giọng hạ thật thấp. Nó đi thẳng vào phòng, để lại một người ngồi trên bàn ăn, tay nắm chặt, mặt tái xanh.
“Cô ra đây ngay cho tôi” hắn vừa gào vừa đập ầm ầm vào cửa phòng nó.
“Khỏi đập” nó mở cửa đẩy hắn ra một bên đi thẳng ra sofa, tay cầm theo cuốn sổ nhỏ. “Ngồi xuống” nó ra lệnh cho hắn.
Chả biết trời xui đất khiến thế nào hắn cũng ngoan ngoãn mang bộ mặt sát thủ ngồi xuống ghế.
“ Hôm nay tôi và anh nói chuyện thẳng thắn với nhau sau hơn một tháng sống chung” nó nhẹ nhàng.
“Thẳng thắn?” hắn hơi ngạc nhiên
“Đúng, anh có chỗ nào không vừa lòng với tôi anh nói tôi nghe thử xem nào?”
“Ý gì?”
“ Ý là anh có gì không thích ở tôi anh nói cho tôi nghe, tôi xem xét rồi sửa” nó kiên nhẫn giải thích dù nó biết tỏng tên khốn này đang giả ngu.
“Cái gì cũng không hài lòng” hắn nói dối.

“Anh không hài lòng với tất cả?” nó đã cố gắng thế mà hắn lại coi như không, tên này đúng là cố tình chơi nó đây mà.
“Đúng, cô lười biếng, ngu ngốc, vụng về, xấu xí” hắn cố tình trêu tức nó. Biết thừa là nó sẽ nổi điên.
“Câm mồn” nó điên tiết, cầm ngay ly nước lọc trên bàn hất thẳng mặt hắn.
“Cô…” hắn bất ngờ với phản ứng của nó, mắt trợn to đầy tia máu thật hung dữ.
“Anh nghĩ tôi hài lòng với anh chắc” nó gằn giọng “ anh là tên khốn nhỏ mọn, tinh tướng, khó chịu nhất tôi từng gặp”
“Tôi…”
“Im, nghe tôi nói hết đã, không cho anh nói” nó giơ giơ nắm tay trước mặt hắn, tỏ ra dữ dằn.
“Tôi hỏi anh, anh cố tình hành tôi đúng không?” nó hỏi thẳng
“Đúng” hắn thẳng thắn thừa nhận không cần suy nghĩ.
“Tại sao?”
“Thích thế”
“Ra thế” nó trề môi coi như đã biết.
“Cô là người tôi thuê, tôi có quyền như thế, nếu cô không hài lòng thì có thể bỏ việc” hắn móc lại
“Bỏ việc? quên đi cưng, chị đây xem xưng có đủ trình để làm chị bỏ không đã” nó trêu tức hắn.
“Chị?, cô mấy tuổi mà dám thế?” hắn thực sự bị chọc điên mất.
“À, tuổi chị có thể kém cưng, nhưng suy nghĩ thì hơn hắn cái đồ nhỏ mọn như cưng” nó chậc chậc lưỡi, đứng dậy đi vòng vòng quanh ghế hắn, hai tay nắm phía sau lưng.
“Suy nghĩ hơn? Suy nghĩ hơn mà 29 tuổi đầu còn mặc áo hello kitty, gấu, gà con à?” hắn cười to, nhìn chằm chằm vào cái áo có con gà con trên người nó.
“ Cái này là sở thích” nó cãi lại
“Sở thích? Sở thích của một một đứa bé hả?” hắn tò vẻ khinh thường nó
“Anh..” nó bị bí từ.
“Sao? Tôi nói đúng quá hả?” tâm tình hắn vui hơn khi thấy cái mặt tức giận của nó.
“Đúng cái đầu anh ý”nó gào lên, mặt đỏ gay
“Ngu ngốc thì đừng ình là thông minh” hắn bồi thêm. Hắn nói xong đi thẳng vào phòng, để lại nó với bao nhiêu ấm ức


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.