Bạn đang đọc Cô Nàng Tốt Bụng: Chương 22
“Mẹ ơi? Mẹ cho con đi gặp bà ngoại hở?” Hoàng vừa nắm tay mẹ vừa kều kều chiếc váy hoa đỏ của mẹ.
“Ừ” hôm nay nó đư con đi Suối Tiên, tiện thể ghé thăm nhà Chú Hòa. Nhưng khi nó tới ngôi nhà của nó hồi xưa thì thấy đã đóng cửa rồi. Nó đành dẫn con đi đến công ty gặp Dương, nhưng khi tới nơi nó lại quyết định đứng ngoài đợi Thảo.
“Thảo ơi?” nó gọi khi thấy thân ảnh quen thuộc của người bạn duy nhất
“Hiền” Thảo nhìn thấy nó, không tự chủ được mà khóc òa, ôm chầm lấy nó “Con điên này, sao mày không chết luôn đi, tìm về làm gì hả? mày còn nhớ có người bạn này hay sao?” Thảo trách móc nó.
“Xin lỗi” nó ôm bạn, mắt cũng đỏ lên
“Tao nhớ mày lắm, mày sao rồi khỏe không? về bao lâu? Đang ở đâu?” Thảo luyến thắng hỏi nó
“Dì ơi? Còn có con mà” nhóc Hoàng oan uổng khi thấy nhóc bị bỏ rơi
“Con mày?” Thảo nhìn Hoàng hỏi
“Ừ” nó bế con lên “ Đây là dì Thảo, bạn thân của mẹ, còn đây là Mr. Hoàng con trai tao”
Ba người chào hỏi nhau, rồi kéo nhau về nhà Thảo, ngôi nhà mà Hiền cho tiền Thảo mua, nó khá nhỏ nhưng rất sạch sẽ và đẹp đẽ.
“Mày chưa lấy chồng à?” nó tò mò
“Lấy rồi, tao còn có đứa con hơn một tuổi kìa, ông xã tao mang cháu về nội hơn một tuần nay rồi” Thảo rót nước cho nó
“Chồng mày đâu?” Thảo hỏi bạn
“Chết rồi” nó trả lời lạnh nhạt
“Thật?” Thảo không tin
“Ừ” nó nhìn đứa con nằm ngủ trong lòng nó mà thấy đau, mắt nó hồng lên, Thảo tiến lên ôm nó vào lòng.
“Cám ơn mày cho tao mượn tiền, không thì vợ chồng tao sẽ rất vất vả ở cái thánh phố này” Thảo nhìn bạn chân thành, hai vợ chồng cô đều là người Bắc, vào Nam lập nghiệp, lương thì thấp làm sao mua nổi nhà.
“Đừng nói thế, chồng tao rất giàu mà. Mày phải sống thật hạnh phúc nha, nếu có khó khăn gì thì nói với tao nha”
“Bây giờ hai vợ chồng tao cũng tạm ổn rồi, dù không dư giả gì mấy”
“Tao biết” nó đứng dậy nói” hôm nay cho hai mẹ con tao ở nhờ nhé, tao ghét khách sạn lắm”
“Ừ, mày định đi đâu?” Thảo vịn tay nó, như sợ nó đi mất
“Mày trông Hoàng dùm tao, tao có chút việc ra ngoài, tí nó dậy cho nó ăn dùm tao nhé” nó nhờ vả
“Ừ, đi cẩn thận nha” Thảo đưa số điện thoại cho Hiền để tiên liên lạc.
Nó bắt một chiếc taxi vội vàng đi đến nghĩa trang nơi mà nó làm một ngôi mộ giả cho chính nó. Lần đó nó định để dành ình thật nhưng lại không chết nên đành làm một cái giả, nó muốn đến xem nó đã như thế nào.
Đã một tuần từ ngày nó gặp lại hắn rồi, nó lại sống lại cái cảm giác trước kia, vừa đau đớn vừa buồn, nước mắt không tự giác mà chảy xuống.
“Cô đi đến nghĩa trang muộn thế này không sợ ư?” chú tái xế lo lắng hỏi nó, hình như chú ấy cũng hơi sợ thì phải.
“Cháu không có thời gian nên đành phải đi thôi chứ mai cháu về rồi ạ” nó thật tình, lau lau nước mắt.
Có lẽ nhìn nó rất dịu dàng nên chú tài xế cũng không thèm đề phòng nó nữa.
“Cháu đến thăm ai?” chú tò mò
“Dạ, một người bạn, nếu có thể chú đợi cháu được không ạ, cháu sẽ trả tiền cho chú chờ ạ”
“Ừ” thấy nó khóc, chú ấy cũng đoán người đó rất thân với nó nên cũng thương cảm
Nghĩa trang này là nơi đắt đỏ, nên có hẳn khu đậu xe, có người canh gác và còn có ánh đèn cho tới tận mười giờ đêm mới tắt hết.
Nó đến nơi có tấm hình và ngôi mộ của nó, thì từ xa nó thấy một thân ảnh quen thuộc đang quỳ trước mộ nó. Nó nhẹ nhàng đi luồn dãy sau, tiến gần đến.
Đến gần hơn, nó nghe thấy hắn khóc, tay cầm chai rượi, nhìn hắn thật sự rất lôi thôi.
“Bà xã à? Công việc của anh sắp xong hết rồi, anh sẽ được đi gặp em nhanh thôi” hắn vuốt tấm hình trên ngôi mộ
“Anh nhớ em, anh rất nhớ” hắn lại khóc
“Mấy hôm trước anh mơ được hôn em, em biết không? anh biết em sẽ không quên anh đâu phải không?”
Nó cứ đứng đó nhìn hắn gào thét, khóc lóc, nước mắt cũng không kìm chế nổi.
“Sao anh lại ra nông nỗi này” nó lẩm bẩm.
Nó ngồi gục xuống, tay ôm mặt khi nghe hắn nói” Bà xã à, đừng ghét anh nhé”
Hai con người cùng khóc, mỗi người có nỗi khổ tâm riêng.
Nó đứng dậy quay đi, nó sợ khi nghe hắn nói thêm nó sẽ không kìm chế nổi mà chạy ra ôm lấy hắn an ủi hắn mất.
Khi nó đi ra chỗ người bảo vệ, chú bảo vệ phải giật mình khi nhìn thấy nó nhưng khi nó nói đó là người song sinh với nó chú ấy mới bình tĩnh lại.
“Tội nghiệp người đàn ông đó từ hơn một năm trước, hầu như ngày nào anh ta cũng đến đây tham khóc cho tới khi nghĩa trang đóng cửa mới thôi bất kể trời mưa bão. Sao trên đời lại có người yêu mà si mê thế không biết, tôi nghiệp” câu nói này của chú bảo vệ như một đòn giáng mạnh mẽ vào đầu nó. Suốt dọc đường về, câu nói đó hàng nghìn lần vang lên trong đầu nó, nó lại khóc.
Hôm sau nó tạm biệt vợ chồng Thảo, khăn gói về Đà Lạt, có có cảm giác sẽ rất nhanh nó sẽ quay lại nơi đây vì người nào đó.
Hai tháng sau
“Xin hỏi có ai không?”
“Vâng chào anh” Nó chạy ra, gặp ngay Dũng
“Hiền” Dũng nhìn nó nói
“Xin lỗi anh nhầm rồi, tôi là Hoa chị Hiền” nó tỏ ra tự nhiên
“Em nói dối, anh đã điều tra rồi, Hoa vẫn ở Bắc Giang” Dũng thảm nhiên nói.
“…” nó bối rối, lộ rồi.
“Anh muốn nói chuyện với em có thể vào trong chứ?”
“Xin lỗi, anh đợi tôi ở quán cà phê Ngọc cách đây một con phố đi, tôi sẽ đến đó ngay”
“Được” Dũng mỉn cười rời đi
Nó thay bộ quần áo ở nhà bằng một chiếc váy hoa dài tới gót màu xanh ngọc rồi đi bộ ra quán cà phê
“Anh ở chỗ này” Dũng giơ tay lên khi thấy nó bước vào.
Nó kêu một ly cà phê đen không đường.
“Em về thành phố được không?” Dũng hỏi nó
“Tại sao?” nó thờ ơ nhìn ra con đường
“Nguyện bệnh rồi”
“Chuyện đó với tôi có liên quan gì hay sao?”
“Anh xin em, không có em nó sẽ chết” Dũng nhìn nó cầu xin
“Chết ư? Khi anh ta bỏ tôi, anh ta có nghĩ tôi sẽ chết không? anh nhìn đi” nó giơ tay trái cho Dũng thấy vết sẹo do tự vẫn của nó.
“ Anh biết anh cầu xin em là vô lý, nhưng từ khi gặp em về Nguyện như người điên, nó lao vào làm việc, không ăn không ngủ, giờ thì bị trụy tim, đang trong tình trạng hôn mê. Nó rất yêu em, nó muôn đi gặp em nên mới hành hạ bản thân như thế.” Giọng Dũng đầy đau đớn
“ Yêu ư? Yêu mà đuổi tôi đi ư?” nó khinh bỉ nói
“Nó bị mất trí nhớ một phần”
“Anh thôi đi, đừng nói với tôi cái lý do ngu xuẩn đó, ngày đó tôi có gặp bác sĩ, với lại nếu hắn mất trí nhớ tại sai lại quên người hắn yêu” nó gào lên
“Đúng, vị bác sĩ đó là người quen nên mẹ Nguyện bắt ông nói thế, còn về lý do nó quên em vì em là người nó yêu nhất, người nó nhớ đến khi tai nạn xảy ra”
“Anh nghĩ tôi sẽ tin anh?”
“Anh biết, anh nói gì cũng vô ích nhưng anh không thể để nó chết như thế, nó ngày nào cũng ra mộ em ,nói là sẽ đi tìm em, giờ nó không muốn tỉnh, bác sĩ nói giờ rất khó có cơ hội, chỉ trông chờ vào nó thôi”
“Vậy thì tôi giúp được gì chứ?”
“Em cũng biết mà, đôi khi người thân yêu nhất nói chuyện với bệnh nhân hôn mê rất có hiệu quả” Dũng cố gắng thuyết phục nó.
“Tôi không làm được cũng chẳng có lý do làm thế” nó gằn giọng
“Em tha thứ cho nó hay không đó là quyền của em, anh chỉ mong anh giúp nó tỉnh lại thôi, sau đó chuyện của hai người anh không can thiệp nữa”
“Xin lỗi” nó dứt khoát
“Đây là số phòng và tên bệnh viện nó đang nằm, còn đây là địa chỉ nhà anh, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ về chuyện này” Dũng nói xong, tính tiền rồi bỏ đi
Nó ngồi đó vài giờ, trong đầu chỉ quanh quẩn chuyện Dũng nói, có thật anh vẫn rất yêu nó không? có thật anh sẽ chết theo nó không? Không biết từ lúc nào nước mắt chảy dài trên má nó. Nó nên làm gì mơí tốt đây?
“Anh nghĩ chị ấy có về không?” Hoa hỏi chồng
“Anh không biết nữa, nhưng Hiền là cô gái tốt, anh hy vọng cô ấy sẽ về”
“Nhưng nhỡ cô ấy có gia đình rồi thì sao? Sao anh không hỏi cô ấy” vợ anh trách
“Anh không nhìn thấy cô ấy đeo nhẫn, nhìn thái độ anh đoán cô ấy không có lập gia đình” Dũng khẳng định
“Anh thì lúc nào chẳng chắc với chả chắn” vợ anh liếc yêu chồng
“Anh Nguyện nằm đó hơn hai tuần rồi, liệu có cơ hội không anh?” Hoa nói nhỏ
“Anh cũng rất sợ, nó rất yêu Hiền nên quyết tâm đi theo cô ấy rất cao, rất khó có thể tỉnh lại” Dũng khàn giọng.
“Lần trước nhìn anh ấy say rượi vừa khóc vừa gọi cô ấy, em rất khâm phục Hiền, làm sao mà khiến anh ấy yêu thế chứ?”
“Này, anh cũng rất yêu em chứ bộ” Dũng ghen tị
“Vâng, em biết rồi ông chồng của tôi ạ” Hoa mỉn cười xoa tóc chồng
Ting ting ting ting
“Để anh” Dũng lao ra cửa
“Hiền” vừa mở cửa là nhìn thấy Hiền đứng ngoài cửa
“Chào anh, anh cho em gửi người vài bữa nhé” nói xong nó nhìn xuống thằng nhóc bên dưới.
“Trời” Dũng há hốc miệng không nói được gì
“Ai vậy anh?” vợ Dũng nhìn thấy Hiền, rồi lại nhìn thằng nhóc y như hai giọt nước với Nguyện thì cũng không nói lên lời
“Cháu chào cô chú, cháu là Mr. Hoàng” nhóc con đưa bàn tay ra muốn bắt tay
“Con ở đây chơi với cô chú vài ngày nhé, mẹ đi tìm cha” nó dặn dò con
“Dạ, mẹ nhớ tìm cha về đấy nhé, mà phải giống cái chú trên ti vi nhé” nó dặn mẹ
“Ừ”
Nói xong thằng nhóc tự nhiên đi thẳng vào trong nhà, kệ hai người si ngốc vẫn đứng ngoài cửa. Nó cũng đi luôn, kệ họ muốn làm gì thì làm, dù sao con trai nó cũng rất thông minh, nhóc Hoàng sẽ hướng dẫn cách chăm sóc nó cụ thể.
“Cô chú cháu muốn uống nước cam” nhóc con tự nhiên ngồi lên sofa, rồi yêu cầu
“Đợi cô một tí” Hoa vội lao về phía phòng bếp
“Chú hoạt hình kệnh nào?” nhóc hỏi Dũng
“36” Dũng đóng cửa đi vào, ngồi cùng thằng nhóc mà mắt chẳng dời nó.
“Cháu thích ăn cá biển và thịt bò, rau xanh nên bữa ăn của cháu phải có mấy món đó”
“Ừ”
“Cháu muốn sáng uống sữa dâu, trưa sữa cam, tối nước cam”
“Ừ”
“Trái cây thì cháu thích ăn xoài, bơ, nhãn”
“Ừ”
“Buổi sáng cháu thích ăn xôi mặn hoặc bánh mì ốp la”
“Ừ”
“Tối 10 giờ cháu sẽ đi ngủ, trước khi ngủ cô chú phải dọc chuyện cho cháu 15 phút”
“Ừ”
“Cháu sẽ xem phim hoạt hình từ 9 giời tới 10 giờ”
“Ừ”
“Cháu chỉ tắm nước ấm, và mặc quần áo màu xanh, nâu và trắng”
“Ừ”
“Cô chú có con không?”
“Ừ” Dũng vẫn máy móc trả lời
“Con hỏi cô chú có con không?” nhóc con bực mình
“À, có con gái” Hoa chạy ra đưa ly nước cam cho nhóc
“Hơi ngọt, cô chỉ cần cho 2 thìa cà phê đường thôi”
“Ừ, lần sau cô sẽ để ý”
“Con gái cô mấy tuổi?”
“Ba”
“Tốt”
“Anh sao thằng nhóc này già đời thế” Hoa không chịu được kéo kéo đầu chồng nói thầm.
“Ừ” Dũng vẫn một câu chung thủy
“Mười giờ rồi, đi ngủ thôi” nhóc nhắc nhở
Cô chú Dũng vội vàng mang thằng nhóc vào phòng khách, rồi chạy vội đi tìm truyện đọc cho nhócnghe.