Bạn đang đọc Cô Nàng Tốt Bụng: Chương 20
Một tuần sau, tình trạng của Nguyện tường đối tốt, sức khỏe cũng đã ổn định rất nhiều.
“Mày sao rồi?” Dũng lao vào như một cơn gió
“Về rồi?” Nguyện mở mắt, nhìn thằng bạn thân mấy tháng không thấy.
“Ừ, tối qua. Khỏe chưa?” Dũng lật lật người hắn nhìn chăm chú
“Rồi, không cần nhắng hết cả lên đâu” Hắn lườn thằng bạn
“Hiền đâu?” Dũng nhìn quanh
“Hiền nào?” Nguyện ngáp ngáp hỏi bạn
“Dũng đến rồi hả cháu” Mẹ Nguyện mở cửa đi vào
“Dạ, chào bác ạ”
“Ừ cháu ra đây, bác có chuyện muốn nói với cháu”
“Mẹ, lại dặn dò nó không làm phiền con chứ gì?” Nguyện nhõng nhẽo nhìn mẹ
“Mày im ngay, để tao xem bác nói cái gì” Dũng lững thững đi theo Mẹ Nguyện
Dũng ngồi trong phòng làm việc của cha Nguyện.
“Sau tai nạn Nguyện có một phần di chứng” Mẹ Nguyện nói luôn
“Di chứng ạ? Cháu thấy nó bình thường mà”
“Nó bị mất một phần trí nhớ”
“Mất khoảng thời gian nào ạ?” Dũng nòng lòng
“Mất toàn bộ ký thức về hai sự kiện, thứ nhất là chuyện nó bất lực, thứ hai là chuyện về Hiền”
“Chuyện Hiền?” Dũng bất ngờ
“Đúng, nó hoàn toàn không biết Hiền là ai, cho nên cháu cũng đừng nhắc đến con bé đó nữa”
“Vây Hiền phải làm thế nào ạ? Chắc cô ấy đau khổ lắm” Dũng đau lòng thay bạn
“Nó đi rồi” mẹ Nguyện thảm nhiêm nhấm nháp cà phê
“Đi đâu ạ?”
“Nó lấy 60 tỷ của bác và biến mất rồi”
“Cháu không tin, cô ấy yêu Nguyện như thế, làm sao lại thế được chứ?”
“Ta không cần cháu tin, ta chỉ mong cháu đừng nhắc đến con bé đó nữa, nhất là trước mặt Nguyện, ta đã sắp xếp cho nó đính hôn với người mẫu Thiên Hương sau khi nó bình phục”
“Bác đừng làm thế” Dũng bối rối nhìn me Nguyện
“Ta chỉ muốn tốt cho nó thôi, con bé kia không xứng với nó” Mẹ Nguyện gắt lên
“Bác có biết con trai bác bình phục nhờ ai không?” hắn bất bình thay Hiền
“Biết, nhưng ta đã đền bù xứng đáng cho nó rồi”
“Nguyện nó yêu cô ấy”
“Yêu? Tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, ta không tin nó yêu con bé đó mãi khi mà biết bao người đẹp bao quanh” Mẹ Nguyện không vui nói
“Bác sai rồi, nó không chỉ yêu đâu, nó là cuồng si cô ấy, nếu sau này nó tỉnh lại thì nó sẽ hối hận cả đời” Dũng cảnh cáo
“Muộn rồi, ta đã quyết định hy vọng cháu sẽ hợp tác, nếu không công ty nhà cháu sẽ không may mắn đâu” Mẹ Nguyện đe dọa.
“Bác, cháu xin bác, bác sẽ giết chết con trai bác mất, Hiền thực sự là tất cả cuộc đời nó” Dũng cố gắng
“Đừng nói nữa, ba nó cũng từng thề thốt với ta như thế, rồi sao? Người tình vẫn đầy dẫy, ta tin vào quyết định của mình” bà bỏ đi.
Dũng ngồi hàng giờ trong phòng, sau đó mới ghé lại phòng Nguyện
“Sao lâu thế?” Nguyện vừa thấy bạn đã hỏi
“Ừ, bác dặn dò đủ thứ” Dũng muốn nói nhưng lời đe dọa kia vẫn văng vẳng bên tai, hắn sợ, hắn còn gia đình vợ con hắn nữa.
“Mẹ tao giới thiệu Thiên Hương cho tao, con bé đó đẹp lắm” Nguyện giới thiệu với bạn
“Mày thích?”
“Không biết, chỉ thấy rất xinh thôi, lại trẻ nữa chứ” hắn vui vẻ
“Mày có nghĩ đến người phụ nữ nào nữa không?”
“Sao tao lại ngoan thế nhỉ, bao năm rồi không có bạn gái” hắn tự thấy ngạc nhiên với bản thân
“…”
“À, tao nói mày nghe nhé, hôm tao tỉnh lại có một người phụ nữ cứ lao vào tao nói tao là ông xã gì gì đó, rồi bám diết lấy tao”
“Cô ta đâu?”
“Hôm trước tao xuất viện, tao nói có một câu thôi mà cô ta biết mất luôn, đúng là lừa đảo” hắn khinh bỉ nói
“Mày nói gì?”
“Mẹ tao bảo phụ nữ ghét nhất là cau nói” đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa, thế là tao nói, cô ta đi thật”
“Mày không thấy ấn tượng gì với cô ấy à?” Dũng thăm dò
“Cô ta á, vừa gầy, vừa già lại còn xấu nữa, có điên mới thích cô ta”
“Thế mà có một thằng điên yêu người ta si mê đấy” Dũng lầm bầm trong miệng
“Cái gì?”
“Không có gì” Dũng tránh nhìn bạn
“Nhưng tao thấy lạ lắm, khi cô ta ôm tao thì tim tao đập rất nhanh, người cũng nóng lên, nhưng hôm qua tao ôm Thiên Hương tao lại chẳng có cảm giác gì cả” Nguyện phân vân
Dũng không dám nói gì nữa, thằng bạn này sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Hy vọng mọi thứ không quá muôn màng.
“ Anh, anh Nguyện sao rồi?” Hoa, vợ Dũng hỏi chồng
“Dạo này nó bình phục rồi, nhưng anh thấy tâm trạng nó không tốt thì phải” Dũng trầm ngâm tay vuốt bụng bầu đã rất lớn của vợ
“ Anh thực không nói gì với anh ấy ư?”
“Anh không thể, mọi thông tin đều bị bác gái chặn hết rồi, ngay cả đám bạn của bọn anh cũng không dám nói gì. Em biết thế lực nhà nó rồi còn gì chỉ cần một cú điện thoại thôi là nhà mình tiêu”
“Em cảm thấy có lỗi với anh ấy quá, còn Hiền nữa chứ” Hoa thở dài
“Ừ, anh có đi tìm Hiền như căn nhà ở Sài Gòn Pearl đã được bác gái cho thuê rồi, giờ biết đâu mà tìm” Dũng ngán ngẩm nhìn lên trần
Ting ting ting
“Để anh mở cho” Dũng đi về phía cửa.
“Sao mày lại tới đây?” Dũng ngạc nhiên khi nhìn thằng bạn thân, một thân ướt nhẹp.”Vào đi”
Dũng lôi bạn đi vào phòng khách, nói vợ lấy cho hắn một bộ quần áo ở nhà cho bạn thay. Sau khi thay xong, Nguyện ngồi xuống sofa, hút thuốc nên vợ Dũng đi vào phòng ngủ.
“Mày làm sao thế?” Dũng nhìn bạn môi tái nhợt, rất gầy
“Tao không biết, tim tao rất đau” Nguyện nhăn nhó, vỗ vỗ ngực hắn
“Đi khám chưa?”
“Rồi, nhưng bác sĩ nói là tim tao không sao rất khỏe mạnh” Nguyện chán nản
“Thế mày làm sao?” Dũng sốt ruốt
“Tim tao như có một cái gì trong đó, rất đau, tao có nhớ một cái gì đó nhưng tao không biết” Nguyện vò vò cái đầu ướt sũng của mình
“…” Dũng thở dài, hắn biết sẽ có ngày này mà
“Tao không thở được, không ngủ được, luôn có một đôi mắt cứ nhìn tao trong giấc ngủ của tao, tao rất sợ, không biết đó là cái gì” hắn thì thào.
“Thế mày thử uống thuốc ngủ chưa?”
“Rồi, nhưng vẫn thế”
“Mẹ mày biết chuyện này chứ?” Dũng nhìn bạn thật đau lòng
“Không biết, tao không muốn bà đau lòng” Hắn nhìn bạn “ Mày nói tao phải làm sao bây giờ, tao nhớ, nhưng không biết nhớ cái gì?” bất giác giọt nước mắt chảy xuống.
“Mày thấy không? nhiều khi tự nhiên tao khóc, mà tao không biết tao khóc cái gì?” Nguyện gục đầu vào hai tay.
“Mày nghĩ đến ai nhiều nhất?”
“Cô gái đó, cô gái nói tao là ông xã ý, tao hay nhớ đến khuôn mặt cô ấy khi cô ấy nhìn tao, mày biết chuyện gì đúng không?mày nói cho tao biết đi?”
“Tao đưa mày về” Dũng đứng lên
“Không, tao không muốn tao muốn biết chuyện gì xảy ra với tao, tại sao tao gặp bác sĩ cũng không giải thích được chứ?” Hắn gào lên.
“Đi uống rượi đi” Dũng rủ hắn, chỉ có cách này mới khiến hắn nguôi ngoai cái cảm giác đó.
Dũng chán thở dài nhìn thằng bạn nối khố, mới có một tháng không thấy Hiền nó đã thế này rồi, sau này làm sao đây?.
“Mày giúp tao một chuyện được không?” Nguyện đột ngột hỏi
“Chuyện gì?”
“Tao muốn mày giúp tao tìm cô gái đó”
“Tao sẽ thử” Dũng hứa với hắn
Cuộc sống quay lại guồng của nó, Nguyện đã quay lại với công việc. Cái lễ ăn hỏi với gia đình Thiên Hương cũng không có diễn ra vì hắn không đồng ý, hắn luôn có cảm giác mình muốn một người khác chứ không phải là Thiên Hương.
Dũng cũng giúp hắn tìm người con gái đó, nhưng vẫn không thấy tung tích đâu cả.
“Cái anh chàng ở phòng 307 đó, hắn bị tai nạn cái là cô người yêu bỏ luôn, thật là nhẫn tâm” một cô y tá nói.
“Mày nhớ năm tháng trước, có một anh chàng bị tai nạn không? anh đó có một cô người yêu tốt ơi là tốt thế mà hắn lại mất trí nhớ quên mất cô ta” Cô khác nói
“Cái cô tên Hiền phải không?”
“Ừ, cô ta nghe tin người yêu bị tai nạn mà trong vòng một tháng cô ấy xỉu mất ba lần, lúc đầu cô ấy cũng mập mạp, có một tháng anh ta hôn mê mà cô ấy gầy sọp đi đấy”
“Mà cái anh chàng đó cũng ác còn cò một tuần nữa cưới thì lại quên luôn người yêu, đúng là số phận khắc nghiệt”
“Nghe nói hắn còn xua đuổi cô ấy, chê bai cô ấy xấu xí nữa chứ, thật là giàu quá thì hóa điên, ở đời có ai mà yêu hắn hơn thế nữa chứ”
“Có lần mình vô tình đi qua phòng đó, thấy cô ấy cứ ngồi khóc nhìn anh ta, nhìn rất đáng thương”
Nguyện ngồi đó nghe câu chuyện tám của mấy cô y tá, mà lòng hắn như có hàng ngàn nhất dao đâm vào tim. Hắn mơ hồ đoán ra đó là hắn, nhưng sao hắn lại mất trí nhớ chứ, hắn thấy mình rất bình thường mà.
“Bác sĩ” hắn nhìn vị bác sĩ già có mối thâm tình với gia đình hắn.
“Cháu đã khỏe hẳn rồi phải không, hôm nay chỉ chụp CT một lần nữa là xong hết” bác sĩ nhìn hắn
“Cháu mất trí nhớ sao?” hắn đột nhiên hỏi, nhìn bàn tay hơi run của bác sĩ là hắn đã hiểu.
“Bác nói cho cháu biết đi tại sao cháu lại không nhớ cô ấy” hắn gào lên
“Có hai lý do, một là người đó có ý nghĩa rất quan trọng với cháu, hai là cháu rất hận người đó” vị bác sĩ già nhìn hắn thương cảm.
“Tại sao bác không nói cho cháu biết? tại sao mọi người dấu diếm cháu” hắn hét lên
“Ta xin lỗi, cháu về hỏi mẹ cháu đi” ông không dám đối mặt với hắn.
Hắn như người mất hồn lao ra khỏi bệnh viện, hắn sai rồi, tại sao ông trời lại trêu ngươi hắn như thế.