Bạn đang đọc Cô Nàng Tốt Bụng: Chương 13
Chuyến công tác này khiến hắn mệt chết, hơn một tuần không gặp bà cô già, không được hưởng đồ ăn theo ý hắn, hắn cảm thấy thật trống vắng. Tối nào hắn ngủ cũng không ngon giấc, toàn nghĩ về vị ân nhân của mình. Nhiều lần hắn muốn gọi điện để nghe giọng nói của cô, nhưng lại thôi, hắn cũng không biết mình mắc cái chứng bệnh gì nữa, tâm tư hắn toàn bị treo ngược lên cành cây.
Vừa xuống sân bay hắn đi thẳng về nhà, giờ này chỉ cần nhìn thấy bà cô già kia là hắn sẽ cảm thấy thoải mái cũng như hắn sẽ được giải thoát khỏi cái gì đó day dứt mãi trong đầu hắn mấy hôm nay.
Mở cửa, phòng tối om, đã hơn tám giờ rồi sao lại tối thế này chứ?. Theo đúng yêu cầu của hắn, lẽ ra giờ này người kia phải đang lau chùi nhà cửa mới phải. Hắn vội vàng đi về phía phòng cô, cửa không khóa, phòng tối om, hắn lo lắng đi thẳng về phía phòng bếp. Một cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất ngờ, trên ghế phòng ăn, một người tóc tai dũ rượi, tay cầm lon bai ngửa đầu uống ừng ực, vừa uống vừa gõ tay trên mặt bàn.
“Cô đang làm cái gì?” hắn tức khí hét lên, hóa ra cô ta lại bê tha như thế này.
“Á! Ma” nó hét lớn, tay khua khua khiến mấy vỏ lon bia trên bàn bay lung tung hết cả, còn nó thì ngã nhào xuống nền nhà.
“Ma? Tôi giống ma lắm hả?’ hắn rống lên, cúi xuống tóm lấy tay nó, kéo mạnh khiến nó chơi vơi ngã nhào vào lòng hắn. Thân hình nhỏ bé của nó dán chặt vào người hắn.
“Ha ha ha” nó cười to, tay ôm lấy lưng hắn “ anh về rồi?”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của nó, khiến hắn bớt giận ngay tức khắc.
“Ừ” hắn nói khẽ
“Đừng bỏ tôi, xin anh” nó khóc rống lên, tay càng siết chặt vòng ôm.
“Tôi ở đây” hắn đoán hôm nay cô nàng này có chuyện không vui, nhưng hắn thực không biết hắn làm sao an ủi, chỉ biết ôm lấy nó, vỗ vỗ vào lưng nó” có chuyện gì vậy?”
“Tôi… ô ô ô” nó càng khóc to hơn, chùi chùi mũi vào ngực hắn.
Hắn đứng yên cho nó khóc đến khi nín hẳn, hắn dìu nó về phía sofa trong phòng khách, với tay lấy khăn giấy trên bàn lau mặt giúp nó. Nó ngồi im, co chân trên ghế, hai tay ôm chặt gối, nhìn rất cô đơn.
“Uống nữa không?” hắn muốn biết chuyện gì? Nhưng nếu cô còn tỉnh như vậy thì hắn có hỏi cũng vô ích.
“Có” nó ngẩng lên nhìn hắn với đôi mắt đọng nước mang chút vẻ chờ mong.
Hắn vào tủ lạnh lấy ra bốn lon bia nữa, mở một lon đưa cho nó, một lon ình.
Nó ngồi im uống hết hai lon bia, đến lon thứ ba thì nó đã say, đầu nó choáng váng.
“ Cô say rồi” hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt lờ đờ của nó
“Tôi không say” nó trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy tiến đến gần hắn, đưa tay vuốt hai má hắn “ cực phẩm à? Anh là gay thật tiếc nha” nó chu mỏ
“Tôi không phải gay” hắn cãi lại
“Ừ, cưng không phải gay” nó vẫn tiếp tục véo véo vào hai má hắn.
“Buông tay, đau” hắn kéo tay nó ra
“Ôi, yêu chết khuôn mặt này nhé” Nó kéo mặt hắn gần hơn rồi hôn lên môi hắn
Lần một nó khẽ chạm một cái
Lần hai nó hôn chụt một cái thật kêu
Hắn không kiềm chế được, tay đặt lên ót nó, hắn bắt đầu hôn nó rất dịu dảng, nhưng lửa càng lúc càng nóng, gần như muốn thiêu đốt cả hai. Hắn khẽ cạy miệng nó, để lưỡi hắn đi chu du khắp khuôn miệng nó, môi lưỡi quấn chặt lấy nhau. Đến khi hắn nhận thấy nó khó thở hắn mới buông nó ra.
“Muốn nữa” nó yếu ớt nói
Hắn lại tiếp tục, lần này là thực sự cuồng nhiệt, hắn chà chà môi của hắn trên môi nó. Tay hắn không yên phận bắt đầu rời xuống phía lưng nó, trượt dọc tới cặp mông tròn trĩnh của nó. Hắn buông tay kia ra, lần mò vào trong áo của nó, eo thật thon, hắn vuốt ngược lên phía trên đến khi chạm phải hai gò bồng đảo to tròn phía trên, hắn ra sức bóp phía ngoài áo lót.
“Ư” nó khó thở rên lên.
Hắn buông nó ra, tay rút lại, vội vàng đứng dậy đi vào toa lét. Hắn có phản ứng, mà lại là thứ phản ứng rất mãnh liệt, tay hắn vẫn còn run. Hắn chưa thích ứng được với cái cảm giác đã mất đi bảy năm này nên nhất thời ngay ngốc không biết nên làm gì. Hắn rất muốn tiếp tục tiến tới bước cuối cùng nhưng hắn cũng sợ khi tỉnh lại cô sẽ hận hắn. “kiềm chế” hắn nhất định phải kiềm chế, đợi đến thời cơ thích hợp, hắn đã đợi bảy năm thêm một tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Hắn tắm nước lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể mình sau đó đi ra phòng khách, hắn nghĩ nó đã ngủ nhưng khi hắn ra tới nơi thì hắn thấy nó uống hết hai lon bia nữa rồi. Hắn ngồi xuống cạnh nó, khẽ vuốt mớ tóc lèo xè trước trán nó.
“Oa oa oa” nó khóc
“Tôi muốn hạnh phúc, muốn gia đình, muốn tình yêu, muốn như người bình thường”
“Tại sao tôi không có? Tại sao lại đối xử với tôi như thế?” nó ngước đôi mắt đầy nước nhìn hắn
“Cô nhất định sẽ là người hạnh phúc” hắn chỉ biết an ủi như vậy. An ủi người khác thực khó đối với hắn.
“Ở đâu? Anh tìm giúp tôi đi, tìm đi mà” nó nắm lấy tay hắn năn nỉ, nhìn hắn với cặp mắt long lanh nước.
“Ừ, tôi sẽ giúp cô, giờ cô đi ngủ nha”
“Ngủ xong sẽ có hạnh phúc phải không?”
“Ừ” Hắn hơi bất ngờ với cô, một người bình thường rất chi là khó đoán, nhưng khi say rượi lại cực kỳ trẻ con, tin cả những lời vớ vấn nhất nữa chứ.
“Tôi không tin, sao tôi ngủ nhiều thế rồi mà giờ tôi vẫn không hạnh phúc” nó giằng tay ra lui về phía sau ghế, nước mắt nó vẫn lã chã trên khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn tiến lên ôm chầm nó vào lòng, hắn thấy đau lòng khi nhìn nó khóc như thế. Nó giãy ra, nhưng vòng tay hắn quá khỏe, nó đành ngoan ngoãn dựa vào đó tiếp tục khóc.
“Tôi muốn cha, muốn mẹ, sao họ không yêu tôi, sao họ lại ghét tôi, anh nói đi tôi làm sai cái gì chứ?”
“Cô không sai” hắn lau lau những giọt nước đọng trên má nó
“Tôi chẳng…. có gì cả, không gia ….đình, không…. bạn bè, không…. tình yêu, không tiền ….bạc” nó nấc lên.
“Không ai cần tôi cả, mẹ tôi nói tôi là con nuôi, tốt nhất hạn chế về nhà cho đỡ xấu mặt họ….” nó kể lể.
“Bạn tôi cướp bạn trai tôi. .oa oa”
Nó nói không đầu không đuôi đủ thứ chuyện, hắn kiên nhẫn ngồi ôm nó trên sofa. Mãi cho tới khi nó ngừng khóc hẳn, đôi mắt sưng đỏ.
“Đi ngủ nha” hắn dỗ dành nó
Nó không trả lời, hắn bế nó vào phòng nó, đặt lên gường, đắp mền sau đó định rời đi nhưng tay nó nắm chặt tay hắn không chịu buông.
“Ngủ đi, muộn lắm rồi”
“Tôi sợ lắm” nó khẽ run
Hắn đành leo lên gường, ôm nó vào lòng, vỗ lưng cho nó để nó an tâm ngủ. Hắn thích cảm giác ôm cô vào lòng hắn càng khiến tim hắn chảy ra một dòng nước ấm. Một lát sau, nó chìm vào giấc mộng đẹp nhất từ trước tới nay. Còn hắn thì vì cái phần dưới phản ứng mãnh liệt cả đêm nên đành thức mà đếm cừu. Nhưng hắn chung thủy không muốn buông cô ra, hắn thích cái thứ mềm mền trong vòng tay mình, nhất là cái mùi thơm từ người cô càng khiến hắn muốn điên lên vì thèm muốn.
Dạo này tâm tình nó tốt hơn rất nhiều nha, trong công ty cuối cùng nó cũng tìm được một người bạn bằng tuổi nó, cũng chưa có bạn trai. Nó cùng Thảo –tên bạn ý đi ăn trưa, giờ thì nó hết cô đơn rồi. Nhứng đáng ghét nhất là sếp Dương cũng lẻo đẽo theo chúng nó. Lão này, dạo này ăn phải bùa mê thuốc lú gì hay sao mà thường xuyên đụng mặt nó. Theo như nghiên cứu và kết luận của nó thì hắn bị điên.
“Tao thấy sếp Dương có vẻ thích mày đấy” Thảo nói thầm vào tai nó.
“Điên à?, mày nói chuyện gì thì cũng nói có một tí lý chứ? hắn mà thích tao thì khác gì nói mặt trời hôm nay biến mất hả?” nó trợn mắt, tí nữa thì nghẹn cơm
“Mày không tin à? Hỏi thử mọi người xem ai cũng thấy mà, tao thấy không có lửa làm sao có khói chứ? rõ ràng là mọi người dựa trên thực tế mà”
Nó nghĩ một lát, rồi quay ra hỏi thẳng gia chủ dù sao da mặt nó quá dày rồi, dày thêm một tí cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
“Sếp thích tôi hả?”
“Gì?” sếp Dương bị dọa nghẹn luôn “ khụ khụ”
Nó tốt bụng vỗ vai hắn vài cái, dâng nước cho hắn uống.
“Thấy chưa?” nó lườn Thảo, nhưng hình như chẳng phải chỉ mình sếp Dương bị dọa, Thảo cũng im re, miệng tròn vo nhìn nó.
“Sếp à? Sếp làm ơn tránh xa tôi ra một tí, mất công mọi người hiểu nhầm, phiền lắm” nó lại ra vẻ.
“Cô…” sếp nó không nói lên lời.
Nó vui vẻ cười, sau khi nó cười, nó mới phát hiện cả cái nhà ăn im phăng phắc, biết bao ánh mắt đang nhìn nó chằm chằm. Nó đứng dậy chuồn nhanh.
Chạy một hơi lên tới tầng thượng, nó thở không ra hơi.
“Mày thật vô sỉ” tiếng của Thảo vang lên
“Mày theo tao làm gì?”
“Mày nghĩ tao còn mặt mũi nào mà ngồi đó” Thảo ngồi xuống ngay cạnh nó, cùng thở gấp như nó. Tự nhiên nó thấy có bạn thật tốt, ít nhất giờ họ cùng nó nói chuyện chia sẽ vài chuyện.
“Tao có làm gì đâu mà họ nhìn tao nhỉ?”
“Mày đúng là đầu đất mà, có ai dám cả gan nói chuyện như thế với sếp Dương hả?” Thảo khinh bỉ nó
“Thì tao nghĩ sao nói vậy thôi mà. Mà nói thế lần sau hắn sẽ chạy mất dép không phiền tao nữa” nó tự mãn cười.
“Tao không nghĩ thế đâu.”
“Sao không?” vô lý, chẳng lẽ da mặt hắn còn dày hơn nó được hả.
“Mày cười thật đẹp nhé”
“Sao tự nhiên lại nói chuyện này” nó nghi ngờ
“Nhìn mày cười, hắn đứng hình thế, làm sao buông tha ày được, nếu là tao, tao cũng sẽ chết mê chết mệt ấy chứ”
“Bớt nhảm đi, tao vừa già vừa xấu, ai mà thèm”
“Mày chờ xem, tao chưa bao giờ nói sai đâu”
“Để xem, tao và mày ai đúng nhé” nó cũng hùa theo, làm sao mà cái tên trẻ tuổi đẹp trai đó có thể thích nó được. Đúng là siêu nhảm mà.
“Tại sao mày ít cười?”Thảo tò mò
“Có chuyện vui mới cười chứ?” Nó thâm trầm. Cuộc sống của nó toàn đau buồn, thì cười cái gì mới được.
“Nếu mày hay cười, tao đảm bảo mày đã câu được một anh chàng hoàn hảo lâu rồi”
“Cám ơn nhé, chẳng ai khen tao thế cả.”
Buổi chiều nó vừa tan sở, thì gặp ngay em người yêu cũ của Sếp Dương. Nó định lơ đi nhưng đang định bước qua thì cô nàng đã đứng chặn trước mặt nó.
“Tôi có chuyện muốn nói với chị” Cô ta vênh vào
“Chuyện gì? Tôi với cô thì có chuyện gì mà cần nói” Nó thảm nhiên
Dù nó nói thế nhưng kết quả nó cũng ngồi trong quán café với cô ta.
“Chuyện gì?” nó nòng ruột lên tiếng khi thấy cô ta cứ nhìn nó chằm chằm mãi mà không nói câu nào.
“Chị buông tha anh Dương đi”
“Phụt, cái gì” nước cam trong miệng nó không khách khí bay thẳng tới mặt cô nàng đối diện
“Chị… thật là” cô ta hét lên, vội lấy khăn lau lau mặt.
“Xin lỗi, tôi không cố ý” nó áy náy khi nhìn bộ váy trắng chuyển màu vàng của cô nàng. Váy đẹp thế chắc mắc tiền lắm đây. Phí của trời.
Lau xong cô nàng liếc xéo nó một cái sau đó phán một câu khiến nó choáng “ Chị không xứng với anh Dương”
“Phải nói là Dương không xứng với tôi mới đúng chứ.” Nó nhẹ giọng
“Chị có gì hơn mà nói anh ấy không xứng với chị chứ?” cô ta khó chịu
“Cô không thấy sao? Tôi già hơn hắn nhé, nghèo hơn hắn, xấu hơn hắn, lùn hơn hắn, bốn cái tôi đều hơn lý gì mà hắn xứng với tôi” nó bình thản nói.
“Chị…” mắc họng rồi, nó vui vẻ nhìn cô ta “ chị biết thế sao còn bám anh ấy?”
“Tôi mà thèm bám hắn hả? đề nghị cô phân biệt đâu là chủ, đâu là bị nhé”
“Không vì chị thì tại sao anh ấy lại bỏ đi ba năm tình cảm với tôi?”
“Làm sao tôi biết chuyện hai người chứ? Mà tôi nói nè! Đàm ông là thứ không đáng tin nhất, cô tốt nhất đừng tin họ” nó tốt bụng khuyên giải cô ta.
“Chị thì biết cái gì là tình yêu chứ?” cô nàng hét với nó.
“Tình yêu ư? Tôi không cần, cô giữ mà dùng. Còn nữa tôi không thèm cái tên biến thái Dương đâu, đừng làm phí thời gian của tôi” nó đứng dậy bỏ đi. Dám khinh thường ta không biết yêu hử?