Bạn đang đọc Cô nàng sư tử: Chương 37
Christina ngả đầu ra sau để Lyon có thể hôn lên cổ mình. Lời hứa hẹn đen tối về những điều sẽ xảy ra của chàng khiến cổ họng nghẹn lại và trái tim nàng đập thình thịch. “Ta sẽ ở trong em cho đến khi ta căng cứng trở lại, được không, Christina? Và ta sẽ lại khiến em sung sướng lần nữa.”
Miệng chàng chộp lấy miệng nàng trong một nụ hôn đê mê, dài vô tận. “Đó là điều em muốn, đúng không, em yêu?”
“Vâng”, Christina đáp, thì thầm trong miệng Lyon. “Đó là điều em muốn.”
“Vậy thì hãy cưới ta, ngay bây giờ”, Lyon yêu cầu, lại hôn nàng như một sự ngăn chặn trước mọi lời phản kháng. “Nhanh lên, Christina. Ta muốn… Christina, đừng chuyển động như thế.” Lyon nghiến răng. “Đó là một cách tra tấn.”
“Chàng thích nó.”
Nàng thì thầm sự thực đó trên vai chồng, rồi dùng răng và móng tay cào nhẹ lên da chàng. Nàng lại di chuyển để cưỡi lên chàng, áp sát ngực mình vào ngực chồng.
Nhưng Lyon không cho phép khi nàng cố gắng đẩy chàng vào trong mình. Hai tay chàng nắm chặt hông, giữ nàng cách xa phần căng cứng của mình.
“Không được, Christina”, chàng rên rỉ. “Trong đầu em vẫn tin là chúng ta đã ly hôn, đúng không?”
“Lyon, làm ơn”, Christina cầu xin.
Chàng kéo Christina trở lại đến khi nơi ấm nóng của nàng trượt trên bụng mình. Ngón tay chàng tìm thấy nó và chậm rãi thâm nhập vào bên trong. “Em có muốn ta dừng lại không?”, chàng gầm g
“Không, đừng dừng lại.”
“Chúng ta đã kết hôn chưa?”
Christina đầu hàng. “Rồi, Lyon. Lẽ ra trước tiên chàng phải ra tòa cùng em.” Nàng rên rỉ khi chàng gia tăng áp lực, cắn môi dưới của chàng và hé miệng chào đón chàng lần nữa.
“Thỏa thuận”, Lyon thì thầm khi chầm chậm đẩy nàng xuống dưới và thâm nhập vào bên trong.
Nàng không hiểu điều chàng vừa nói, cố gắng định hỏi lại, nhưng Lyon đột nhiên di chuyển.
Chuyển động của chàng thong thả, mạnh mẽ. Christina không thể nói và cũng không thể nghĩ được gì. Lyon dường như đang kéo nàng vào giữa vầng thái dương. Không lâu sau, khi nàng không thể chịu đựng nổi sức nóng cháy, chàng đã mang đến cho nàng sự phóng thích ngọt ngào. Christina bám chặt vào chàng chiến binh trong sự đầu hàng sung sướng.
“Chúng ta nên xuống dưới nhà ăn tối. Em không muốn mẹ chàng nghĩ bà bị nhốt trong phòng ngủ của mình. Bà phải ăn tất cả các bữa, chồng của em.”
Lyon lờ đi yêu cầu của vợ. Chàng kéo nàng sát vào mình, kéo chăn đắp cho vợ khi nhận ra nàng đang run rẩy, rồi bắt đầu cù nhẹ lên vai nàng.
“Christina? Cha em có bao giờ la mắng em hồi em còn nhỏ không?”
Nàng ngẩng đầu lên và tựa cằm vào ngực chàng trước khi trả lời. “Một câu hỏi kỳ quặc. Có, cha em đã từng quát mắng em.”
“Nhưng chưa bao giờ diễn ra trước mặt người khác sao?” Lyon hỏi.
“À, có một lần duy nhất ông bị mất bình tĩnh”, nàng thừa nhận. “Lúc đó em còn rất nhỏ để có thể nhớ rõ sự việc, nhưng mẹ em và pháp sư rất thích kể lại
“Pháp sư?”
“Người lo việc thờ cúng của bọn em”, Christina giải thích. “Giống như cha xứ làm lễ cưới cho chúng ta. Nhưng pháp sư không bao giờ đội mũ.” Nàng bình luận với một cái nhún vai thanh nhã.
“Chuyện gì khiến cha em mất bình tĩnh?” Lyon hỏi.
“Chàng sẽ không chế giễu chứ?”
“Không.”
Christina cụp mắt xuống nhìn vào ngực chồng, như vậy ánh mắt màu vàng của chàng sẽ không khiến mình mất tập trung. “Anh trai em mang về nhà một con rắn rất đẹp. Cha em hết sức hài lòng.”
“Ông ấy vui mừng ư?”
“Đó là một con rắn lớn, Lyon.”
“Ta hiểu.”
Nàng có thể nghe thấy vẻ cười cợt trong giọng nói của chàng nhưng không bận tâm. “Mẹ em cũng rất vui. Em đã chứng kiến anh trai nắm chặt niềm tự hào của mình và pháp sư nói rằng em cũng ghen tị với sự chú ý dành cho anh trai. Bởi vậy em đã đi tìm bắt một con rắn. Không ai tìm được em suốt vài tiếng sau. Em còn rất nhỏ và hết sức nghịch ngợm.”
“À, vì thế nên cha em đã bị mất bình tĩnh”, Lyon lên tiếng. “Chắc hẳn sự biến mất của em…”
“Không, không phải lý do đó”, Christina cắt ngang. “Mặc dù, tất nhiên ông cũng rất không vui khi em ra khỏi khu vực an toàn của ngôi làng.”
“A, rồi sao nữa?” Lyon thúc giục khi thấy vợ không kể tiếp c
“Mọi người đang điên cuồng lùng sục tìm kiếm em trong khi em dương dương tự đắc đi vào làng. Mẹ nói rằng lúc đó em đi rất oai vệ vì cố bắt chước thái độ nghênh ngang của anh trai em. Chàng biết đấy, Đại Bàng Trắng bước đi như một chiến binh kiêu hãnh.”
Ký ức về câu chuyện nàng được nghe kể không biết bao nhiêu lần trong suốt năm tháng lớn khôn khiến nàng bật cười. Vậy em có xách theo một con rắn khi ngông nghênh bước vào làng không?” Lyon hỏi.
“Ồ, có chứ”, nàng đáp. Pháp sư kể rất chi tiết là em cầm con rắn giống hệt cách anh trai em cầm. Cha đang đứng cách xa đống lửa nhất. Mẹ đứng bên cạnh ông. Không ai tỏ ra vui mừng với chiến công của em. Sau đó em được nghe kể lại là họ không muốn làm em hoảng sợ và buông rơi con rắn. Ông lấy con rắn khỏi tay em, giết nó và bắt đầu quát mắng em. Mẹ biết là em không hiểu gì. Cha đã ca ngợi anh trai em, chàng biết đấy, nhưng ông lại đang la mắng em.”
“Sao em lại nghĩ thế?” Lyon hỏi, rồi kinh hãi bởi câu trả Iời của nàng.
“Con rắn của anh trai em không có nọc độc.”
“Ôi, Chúa ơi.”
Giọng nói run rẩy của chồng khiến nàng cười phá lên. “Cha nhanh chóng nguôi giận. Pháp sư nói rằng các linh hồn bảo vệ em. Em là sư tử cái của họ, chàng biết đấy. Mẹ nói cha phải xin Iỗi vì đã làm em khóc. Chiều hôm đó ông đưa em đi cưỡi ngựa cùng và đặt em ngồi trong lòng trong suốt bữa tối.”
Sự so sánh thật là trùng hợp. “Cha em đã rất sợ hãi”, Lyon tuyên bố. “Ông ấy yêu em, Christina – nhiều tới nỗi khi thấy em bị nguy hiểm, sự tự chủ đã rời bỏ ông ấy. Giống như ta cũng đã mất tự chủ khi thấy em gặp nguy hiểm hôm qua.”
Lyon kéo Christina lên để có thể nhìn sâu vào mắt nàng. “Bổn phận của ông ấy là giữ nàng sư tử của ta được an toàn.”
Christina nhè nhẹ gật đầu. “Em nghĩ chàng sẽ m cha em. Chàng rất giống ông ấy. Chàng cũng kiêu ngạo. Ồ, đừng nhăn mặt, Lyon. Là em đang ca ngợi chàng khi nói rằng chàng rất kiêu ngạo. Chàng cũng luôn quát tháo ầm ĩ.”
Giọng nói quá thật thà khiến Lyon càm thấy xấu hổ. “Cha em tên gì?”, chàng hỏi.
“Sói Đen.”
“Ông ấy sẽ thích ta chứ?”
“Không.”
Chàng không thấy bị xúc phạm bởi câu trả lời cộc lốc ấy. Thực tế, Lyon gần như cười phá lên. “Có muốn nói cho ta biết lý do không?”
“Ông ấy ghét người da trắng. Không bao giờ tin tưởng họ.”
“Vì thế nên em mới có bản tính nghi ngờ bẩm sinh, phải không?”
“Có lẽ.”
Nàng tựa má lên vai Lyon.
“Em cũng vẫn còn hoài nghi ta, đúng không?”
“Em không biết”, nàng thở dài thừa nhận.
“Ta tin tưởng em, em yêu. Tuyệt đối.”
Nàng không có phản ứng gì.
“Christina, ta muốn nhận được sự đối xử tương ứng. Ta muốn có lòng tin của em. Và không chỉ trong một hay hai ngày. Đó là điều kiện của ta.”
Nàng từ từ nhấc đầu lên và nhìn Lyon chăm chú. “Và nếu em không thể đáp ứng điều kiện của chàng thì sao?”, nàng hỏi
Lyon nhận ra ánh lo lắng trong mắt nàng. “Em nói cho ta nghe”, và thì thầm.
“Chàng sẽ hắt hủi em”, nàng nói nhỏ.
Chàng lắc đầu. “Không.”
“Không? Vậy thì sao?”
Chàng muốn hôn Christina để làm dịu đi sự lo lắng của nàng. “Ta sẽ đợi. Ta vẫn sẽ luôn yêu em. Sâu thẳm trong tim, em vẫn chưa thực sự tin ta, đúng không? Em định sẽ làm một số việc khiến ta không hài lòng và ta sẽ từ bỏ em. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Christina.”
Nàng cảm thấy mình thật nhỏ nhen bởi những lời nói nồng nàn của chồng. “Em lo sợ.” Nàng đau đớn thú nhận. “Nhiều lúc em cảm thấy mình không thể thích nghi được. Giống như đang cố nặn hình tròn thành hình vuông ấy.”
“Ai cũng sẽ có lúc cảm thấy như thế”, Lyon nói, mỉm cười với kết luận buồn cười của vợ. “Em cảm thấy bị nguy hiểm. Có phải em vẫn muốn trở về nhà không?”
Chàng vuốt ve nhè nhẹ bờ vai Christina trong lúc chờ đợi câu trả lời. “Em không thể rời xa chàng”, nàng đáp. “Và em cũng không thể đưa chàng theo cùng. Bây giờ chàng là gia đình của em, Lyon.” Nàng cau mày dữ dội. “Mọi chuyện sẽ không dễ dàng với chàng khi sống cùng em.”
“Hôn nhân không bao giờ dễ dàng lúc ban đầu”, chàng nói. “Cả hai chúng ta sẽ phải học cách thỏa hiệp với nhau. Theo thời gian chúng ta sẽ hiểu mong muốn của nhau.”
“Gia đình và người hầu của chàng sẽ nghĩ em rất khác thường.”
“Họ đã nhận ra rồi.”
Lúc này vẻ mặt nhăn nhó của Christina trở nên gượng ép và ánh mắt lấp lánh. “Chàng thật quá đáng khi thế.”
“Không, đó là sự thừa nhận rất chân thật. Họ cũng nghĩ ta kỳ quặc. Em bận tâm chuyện người khác nghĩ gì về mình sao, Christina?”
Nàng lắc đầu. “Chỉ mình chàng thôi, Lyon. Em quan tâm đến chàng nghĩ gì.”
Lyon thể hiện sự hài lòng của mình khi nghe nàng thú nhận bằng cách hôn nàng.
“Ta cũng quan tâm em nghĩ gì về ta”, chàng thì thầm. “Liệu giày của ta có bị xếp hàng ở bậc thềm lần nữa không?”
“Cách thức cũ đã ăn sâu vào em”, Christina giải thích. “Em đã rất giận dữ với chàng. Đó là tất cả những gì em có thể nghĩ ra để chàng nhận thấy mình đã khiến em buồn lòng thế nào.”
“Tạ ơn Chúa vì em đã không cố gắng rời xa ta.”
“Cố gắng?”
“Em biết ta sẽ đuổi theo và đưa em trở lại đúng nơi em thuộc về.”
“Vâng, em biết chàng sẽ làm thế. Tóm lại, chàng là một chiến binh mà.”
Lyon xoay vợ sang bên cạnh, quyết tâm kết thúc cuộc trò chuyện trước khi làm tình lần nữa. Tay nàng đặt lên đùi chàng. Điều đó khiến chàng bị xao lãng. Lyon giữ chặt cả hai tay và ôm nhẹ nàng. “Christina? Em đã từng yêu một người đàn ông nào khác chưa? Có ai ở quê nhà đã đánh cắp trái tim em không?”
Đầu nàng bị kẹt dưới cằm chồng. Christina mỉm cười, biết rằng Lyon sẽ không nhận ra phản ứng của mình. Sau khi hỏi xong, chàng cảm thấy rất căng thẳng và không thế giấu nỗi lo lắng trong giọng nói của mình.
Chàng đã để nàng thấy chỗ yếu của mình. “Lúc em còn trẻ, em đã nghĩ lớn lên em sẽ cưới Đại Bàng Trắng. Nhưng khi được bảy mùa hè hoặc hơn, em đã quẳng nghĩ đó đi. Xét cho cùng, anh ấy là anh trai của em.”
“Còn ai khác nữa không?”
“Không. Cha không cho bất kỳ chiến binh nào gặp gỡ em. Ông biết em sẽ phải trở lại với người da trắng. Số phận của em đã được định đoạt.”
“Ai định đoạt số phận em?” Lyon hỏi.
“Điềm báo.”
Christina chờ đợi câu hỏi tiếp theo, nhưng một hoặc hai phút trôi qua, nàng nhận ra chàng không định yêu cầu mình giải thich, dù sao nàng cũng quyết định nói cho chàng nghe.
Nàng muốn chàng hiểu rõ.
Câu chuyện về chuyến hành trình lên đỉnh núi của pháp sư để tìm kiếm điềm báo đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Lyon.
Giấc mơ khiến chàng mỉm cười. “Nếu mẹ em không gọi em là sư tử cái, có thể pháp sư không bao giờ…”
“Ông ấy sẽ thu xếp ổn thỏa”, Christina cắt ngang. “Em có mái tóc màu vàng sáng, đôi mắt màu xanh da trời, giống hệt con sư tử trong giấc mơ của ông ấy. Đúng, ông ấy đã nhận ra vài đặc điểm. Bây giờ chàng đã hiểu tại sao em bối rối khi ngài Reynolds gọi chàng là Lyon chưa? Giây phút đó em biết mình đã tìm ra bạn đời của mình.”
Đầu óc logic của Lyon lập tức nhận ra những sai lầm trong giấc mơ, các hủ tục mê tín dị đoan. Nhưng chàng nhanh chóng gạt chúng sang một bên. Chàng không quan tâm nếu chúng không có chút ý nghĩa nào.
“Ta cũng biết, từ giây phút đó, em thuộc về ta.”
“Cả hai chúng ta đều nhận ra, đúng không, Lyon?”
“Phải
Christina cười khúc khích. “Chàng chưa bao giờ có cơ hội công bằng, chồng của em. Số phận của chàng cũng đã được quyết định.”
Lyon gật đầu. “Bây giờ đến lượt em hỏi ta. Em có muốn ta nói về Lettie không?”
Christina cố nhìn, nhưng Lyon không cho nàng cử động. “Chàng có muốn kể cho em về cô ấy không?”, nàng ngập ngừng hỏi.
“Có, ta muốn. Nào, hãy hỏi ta đi”, chàng dịu dàng yêu cầu.
“Chàng có yêu cô ấy không?”
“Không giống như ta yêu em. Ta chưa bao giờ… toại nguyện. Ta còn quá trẻ để kết hôn. Bây giờ ta mới nhận ra.”
“Cô ấy thích gì?”
“Hoàn toàn trái ngược với em”, Lyon trả lời. “Lettie thích sự quay cuồng của xã hội thượng lưu. Cô ấy ghét ngôi nhà này, vùng quê này. Lettie thích ngoại tình. Lúc đó, ta đang làm việc cùng Richards. Chiến tranh sắp xảy ra và ta phải xa nhà liên miên. Anh trai ta – James đã hộ tống Lettie tới các sự kiện khác nhau. Trong khi ta đi xa, anh ta đã đưa cô ấy vào giường của mình.”
Hơi thở nặng nhọc của Christina cho chàng thấy nàng hiểu rõ. Lyon muốn kể cho Christina về người vợ đầu tiên để thể hiện chàng tin tưởng nàng ra sao. Nhưng lúc này khi câu chuyện bắt đầu, chàng cảm thấy cơn giận dữ mình nung nấu bao lâu đã dần dần nhạt đi. Nhận thức này khiến chàng ngạc nhiên và không còn do dự nữa. “Lettie chết trong khi sinh con. Đứa trẻ cũng bị chết. Đó không phải là con của ta, Christina. James mới là cha nó. Ta nhớ mình đã ngồi bên cạnh và cố giúp cô ấy thoải mái hơn. Lạy Chúa, cô ấy đang trong cơn đau dữ dội. Ta cầu Chúa em sẽ không bao giờ phải chịu đựng nó. Lettie không nhận ra ta đang ở đó. Cô ấy liên tục gọi tên người tình.”
Christina cảm thấy muốn khóc. Nỗi đau bị chính anh trai phản bội thật quá sức chịu đựng. Nàng không thể hiểu, tại sao một người vợ có thể sỉ nhục chồng mình
Nàng ôm chặt Lyon nhưng quyết định không tỏ ra thương cảm chàng. Chàng là một người đàn ông kiêu hãnh. “Chàng và anh trai có từng thân thiết trước khi phát hiện ra sự phản bội đó không?”
“Không.”