Cô nàng sư tử

Chương 32


Bạn đang đọc Cô nàng sư tử: Chương 32

Chàng mong muốn nghe Richards kể về những gì đã xảy ra với mình và tìm hiểu mọi thứ có thể về cha của Christina, nhưng hiểu người bạn của mình quá rõ và biết ông sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn bình thường để hồi tưởng lại.
“Tôi giống như một con chó săn già ấy”, Richards nói. “Đánh hơi các rắc rối vẫn luôn thu hút tâm trí tôi. Brisbane là một người Anh”, ông tiếp tục, cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính. “Có thể nói hắn ta giống như Benedict Arnold. Hắn phản bội, bán một vài bí mật, rồi gia đình hắn lo lắng về lương tâm của hắn. Hắn có một vợ và bốn con gái. Hắn đến chỗ bọn tôi và thừa nhận tội lỗi. Bọn tôi, hay chính xác hơn là người tiền nhiệm của tôi, đã hứa với hắn. Cậu thấy đấy, chúng tôi đang thả con săn sắt để bắt con cá rô. Với sự hợp tác hoàn toàn của Brisbane, chúng tôi đã lập một cái bẫy để tóm gọn cấp trên của hắn. Nam tước Stalinsky đóng vai trò như người trung gian của chúng tôi. Tôi không nhớ tại sao ông ta lại tham dự vào”, ông nhún vai nói thêm.
“Nam tước đã làm tất cả những gì có thể – thực hiện mọi sự đề phòng tôi đưa ra – nhưng kế hoạch đã thất bại cực kỳ khủng khiếp.”
“Như thế nào?” Lyon hỏi.
“Vợ Brisbane và bọn trẻ bị sát hại. Cổ họng của họ bị cắt đứt. Tấn bi kịch được dàn dựng như thể chính Brisbane đã giết họ rồi tự tử sau đó.”
“Ông không cho rằng đó là điều thực sự xảy ra, đúng không?” Lyon hói.
“Không, tất nhiên là không. Tôi nghĩ là một trong những cấp trên của Brisbane đã khám phá ra cái bẫy”, Richards đáp. “Cho dù là tình cờ hay phải trả bằng tiền.”
“Còn Nam tước Stalinsky thì sao? Sau đó ông ta có tiếp tục làm việc cho chính phủ
“Không. Ông ta kết hôn sau vụ Brisbane không lâu và trả về quê hương. Ông ta bị ám ảnh bởi cảnh tượng kinh hoàng đã được chứng kiến. Ông ta là người đầu tiên phát hiện ra những cái xác đó, cậu biết không, và sau đó từ chối giúp đỡ nước Anh. Không thể trách cứ ông ta. Tôi không có mặt ở đó, nhưng có thể tưởng tượng cơn ác mộng mà Stalinsky rơi vào.”
“Ông có giữ liên lạc với ông ta không?”
“Không ai trong chúng tôi còn liên lạc với ông ta”, Richards đáp. “Nhưng một vài người bạn cũ của ông ta đã nhận được thông báo là ông ta sẽ sớm quay trở lại Anh.”
“Tôi băn khoăn không hiểu ông ta có biết mình hiện có một cô con gái không?”
“Ôi lạy Chúa. Ý cậu là ông ta không biết?” Richards kinh ngạc.
“Cả hai chưa từng gặp nhau. Tôi tin là Nam tước nghĩ rằng vợ ông ta và đứa trẻ đã chết từ rất lâu rồi. Về chuyện này, tất cả những người tôi đã từng nói chuyện đều cho là Nam tước cũng đã chết. Ngài Reynolds là người đã suy đoán như thế.”
“Đúng thế, thật ngạc nhiên khi những lá thư được gửi đến”, Richards nói.
“Tôi thắc mắc không hiểu Nam tước đã ở đâu trong suốt thời gian đó.”
“Tôi được nghe rằng một năm hoặc lâu hơn một chút sau khi bị lật đổ, Stalinsky đã biến mất. Chúng tôi không có lý do gì để theo dõi ông ta”, Richards nói thêm. Nét suy tư bao trùm khuôn mặt. “Điều gì đó đang làm phiền cậu. Chuyện gì thế?”
“Ông có bất kỳ lý do gì để nghi ngờ Nam tước không?”
“À, ra vậy.”
“Nói cho tôi mọiông biết về người đàn ông đó đi”, Lyon yêu cầu. “Mọi thứ ông nhớ được. Tôi biết là mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi”, và nói thêm.
“Không nhiều. Lúc đó tôi còn trẻ và rất dễ bị ảnh hưởng, nhưng tôi nhớ là mình đã rất tôn sùng ông ta. Ông ta không lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu và có vẻ ngoài rất uy quyền. Tôi ghen tị với ông ta. Chết tiệt, Lyon, cậu đã nhìn thấu gan ruột của tôi rồi đấy. Nào giờ hãy nói cho tôi cậu biết gì về ngài Nam tước đó”, ông ra lệnh.
“Tôi cũng không có nhiều thông tin cho ông. Tôi chưa bao giờ gặp ông ta. Christina cũng chưa nhưng cô ấy rất sợ ông ta. Khi nào gặp vợ tôi, ông sẽ hiểu sâu sắc lời nói của tôi. Christina không phải là người dễ bị đe dọa.”
“Tôi cùng biết khá nhiều về cô ấy”, Richards lên tiếng.
“Sao?”
“Cô ấy đã kết hôn với cậu, đúng không?”
Lyon bật cười, “Đúng”, và nói. “Không sẵn sàng, nhưng…”
Richards khịt mũi và cười lớn. “Có lẽ cô ấy sợ cha mình vì một số tình huống khác thường”, ông dừng lại một chút. “Không biết cha mình là ai và cuối cùng lại gặp ông ta…”
“Không”, Lyon lắc đầu. “Nỗi lo sợ của cô ấy dựa trên một điều khác. Cô ấy gọi ông ta là ác quỷ. Hãy cảnh giác khi ông ở cùng Nam tước, Richards. Trực giác của tôi và nỗi sợ hãi của Christina đủ để tác động đến suy nghĩ của tôi.”
“Cậu đang lo lắng?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao Christina không giải thích lý do thật sự khiến cô ấy lo sợ?”
“Cô ấy rất cứng đầu”, Lyon nói vói một nụ cười khiến Richards tin rằng chàng cho đó là một phẩm chất cao quý. “Và cô ấy mới bắt đầu tin tưởng tôi. Niềm tin đó rất mong manh, Richards. Bởi thế, tôi sẽ không thúc giục. Christina sẽ nói cho tôi khi nào sẵn sàng, và cần phải có thời gian.”
“Nhưng cậu tin vào sự phán đoán của cô ấy sao?” Richards hỏi. “Cậu tin cô ấy à?”
“Đúng.” Chàng trả lời dứt khoát không chút do dự.
Và thừa nhận điều đó bằng cả lý trí… và trái tim. Chàng rất tin tưởng. Tuyệt đối. “Đó là tất cả vấn đề”, Lyon dịu dàng thừa nhận. “Chỉ có Chúa mới hiểu tại sao”, và nói với bạn trước khi phá lên cười.

“Và điều đó rất thú vị?”
“Ồ vâng. Cô vợ bé bỏng của tôi và tôi đang chơi một trò chơi”, Lyon thừa nhận. “Rất buồn cười, ông biết không, vì cả hai chúng tôi đều không nhận ra nó.”
“Tôi không hiểu”, Richards công nhận.
“Tôi chỉ vừa mới nhận ra thôi”, Lyon nói. “Christina che giấu quá khứ của cô ấy với tôi… và tôi cũng làm vậy. Tôi nghĩ cô ấy tin rằng tôi sẽ coi thường cô ấy theo cách nào đó”, và nói thêm vào. “Dĩ nhiên tôi không như vậy, cô ấy cần phải học để tin tuởng tôi bằng cả trái tim.”
“Tôi sẽ rất vui lòng được giúp cậu tìm hiểu về quá khứ của vợ cậu”, Richards tình nguyện.
“Không. Tôi đã cử vài người tới Pháp để điều tra, nhưng đang định gọi họ quay về. Tôi sẽ không xem xét quá khứ của cô ấy nữa, và tôi cũng không muốn ông làm vậy, Richards. Đến lúc thích hợp cô ấy sẽ nói với tôi những điều muốn tôi biết.”
“Và cậu cũng sẽ chia sẻ bí mật của cậu với cô ấy chứ?” Richards hỏi, dịu giọng nói nhỏ. “Cậu chẳng có lý do gì phải lo lắng, Lyon. Tôi chưa bao giờ tin tưởng ai như cậu. Lòng trung thành với đất nước của cậu là tuyệt đối. Chính vì thế n cậu luôn được giao những nhiệm vụ khó khăn nhất.”
Lyon ngạc nhiên bởi sự mãnh liệt trong giọng nói của ông. Richards không phải là người dễ dàng khen ngợi ai. Trong suốt những năm tháng làm việc cùng nhau, Lyon chưa bao giờ được nghe lời ca tụng như vậy.
“Bây giờ cậu đã khiến tôi lo ngại về Stalinsky”, Richards tiếp tục. “Tôi sẽ lập tức thu thập thông tin về các sự kiện liên quan đến ông ta. Tuy nhiên có một vấn đề nữa”, ông nói thêm và lơ đãng gãi chòm râu rậm. “Cơ quan hy vọng cậu sẽ lãnh trách nhiệm chào đón cha vợ cậu khi ông ta đến nơi. Lạy Chúa cứu giúp, đã có một cuộc tranh cãi về tinh thần hiệp sĩ. Một số quý ông lớn tuổi vẫn còn nhắc tới hành vi cao thượng mà Nam tước Stalinsky đã trao cho nước Anh với sự phóng đại quá mức. Tôi cũng sẽ xem xét những hành vi đó thực tế là như thế nào”, và gật đầu nói nhanh.
“Cuộc tiếp đón đó sẽ không liên quan gì đến Christina”, Lyon nói.
Richards kín đáo ho nhẹ một cái rồi nói, “Lyon, chắc chắn tôi không muốn là người phải nói với cậu làm thế nào để quản lý cuộc hôn nhân của cậu. Nhưng với tôi, dường như cậu chỉ cần đơn giản là hỏi vợ cậu về cha cô ấy ngay khi có cơ hội. Yêu cầu cô ấy giải thích những lo sợ của cô ấy. Hãy khiến cô ấy trả lời câu hỏi của cậu, con trai?”
Hỏi nàng ư? Lyon muốn phá lên cười. Kể từ giây phút đầu tiên gặp gỡ cho đến bây giờ, chàng chẳng làm gì khác ngoài đặt câu hỏi. “Sẽ không có bất kỳ câu hỏi nào nữa. Cô ấy sẽ nói cho tôi…”
“Tôi biết, tôi biết”, Richards cắt ngang với một tiếng thở dài não nề. “Tùy theo cảm nhận của cô ấy.”
“Chính thế”, Lyon nói. “Cho đến lúc đó, nhiệm vụ của tôi là đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
“An toàn?”
“Christina tin rằng cha cô ấy quay lại là để giết
“Ôi, Chúa ơi.”
“Chính xác. Và ông có thể thấy chúng tôi sẽ xúc phạm ngài Nam tước thế nào nếu ông ta đúng là một hiệp sĩ.”
“Lyon, tôi vẫn khăng khăng là cậu nên hỏi vợ cậu. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào…”
“Tôi sẽ giải quyết nó. Tôi sẽ không đặt thêm câu hỏi nào với cô ấy nữa.”
Richards phớt lờ sự giận dữ trong giọng nói của chàng. “Tôi không muốn đánh giá, nhưng quả thật cậu có một cuộc hôn nhân kỳ lạ.”
“Tôi có một người vợ vô cùng lạ thường. Ông sẽ quý mến cô ấy, Richards.”
Chợt tiếng ồn ào vang lên từ phòng giải trí cắt ngang cuộc nói chuyện. Lyon liếc ra đúng lúc cửa thư viện bị bật tung ra.
Brown, người quản gia trung thành của chàng đang hấp tấp đi vào.
Lyon nhảy dựng lên khỏi ghế. Tim bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực và hơi thở như nghẹn lại trong cổ.
Có chuyện xảy ra với Christina. Nàng đã bị tổn thương… bởi…
Cơn hoảng hốt dần dần biến mất. Khi Christina lao vào phòng nhanh như một cơn gió, mái tóc vàng mượt mà phấp phới sau lưng, Lyon rơi phịch xuống ghế.
Nàng vẫn ổn. Ồ, giàn giụa nước mắt và khuôn mặt rất đau khổ. Nàng đang hết sức bối rối, đúng thế, nhưng không bị thương.
Chàng từ từ thở ra.
“Lyon, chàng phải nói cho em biết nó được làm bằng cách nào”, Christina yêu cầu, vượt qua trước mặt Richards mà không hề nhận ra sự có mặt của ông trong phòng, đi tới cạnh và ấn hai lá thư vào tay chàng. “Em nhận ra nét chữ của ông ấy, và lúc đầu em nghĩ đó là sự thật. Nhưng tận sâu trong tim, em không cảm thấy như thế. Em sẽ cảm nhận được nếu có chuyện gì xảy ra với họ. Em sẽ biết.”
Lyon nắm chặt hai tay Christina. “Em yêu, hãy bình tĩnh và nói rõ mọi chuyện cho ta.”
“Hãy đọc lá thư này trước”, Christina nói, giật tay ra và chỉ vào lá thư của Nữ bá tước. “Chàng sẽ hiểu tại sao em biết đó là một trò lừa bịp.”
“Nữ hầu tước đã bị bất tỉnh, thưa ông chủ”, Brown nói to.
Lyon quay sang nhìn người quản gia. Brown vẫn đang đứng ở cửa.
“Cô ấy làm sao? Lyon gầm lên.

“Bà chủ bị ngất xỉu ạ”, Brown gật mạnh đầu.
“Vậy tại sao ngươi lại mang cô ấy đến Luân Đôn?”
Lyon chợt đùng đùng nổi giận, lừ mắt với người quản gia rồi quay sang Christina.
“Em nên ở nhà và nằm trên giường”, chàng hét lên.
“Đừng hét lên với em”, Christina gắt lên. Giọng nói thậm chí còn gay gắt hơn Lyon. “Brown biết làm gì tốt hơn là tranh cãi với em. Em kiên quyết phải đến tìm chàng, Lyon. Xin hãy đọc những lá thư này. Em biết chúng đều là dối trá.”
Lyon buộc mình phải bình tĩnh lại. Christina lại bắt đầu khóc. Chàng quyết định sẽ nói đến vấn đề sức khỏe của nàng sau khi đã giải quyết những rắc rối xảy ra.
Lyon đọc lá thư của Nữ bá tước trước. Hai tay bắt đầu run rẩy sau khi đọc xong lá thư
Chúa cứu giúp, bà ta biết sự thật về chàng. Nữ bá tước đã khám phá quá khứ của chàng và còn nhắc đi nhắc lại một vài chi tiết đáng nguyền rủa trong lá thư gửi cho cháu gái bà ta.
Bây giờ Christina muốn chàng phủ nhận chúng. Nàng đã lập tức lặn lội tới Luân Đôn để tìm và nghe chàng nói rằng tất cả đều là nói dối.
Lyon sẽ không che giấu nàng nữa. Nhưng sự thật có thể sẽ khiến nàng sụp đổ.
Không một lời nói dối, không một sự giả vờ nào nữa… chẳng phải sáng nay nàng đã hứa với chàng như vậy sao?
Nàng xứng đáng được đối xử công bằng. “Christina”, Lyon mở Iời, từ từ ngước lên nhìn vợ, Chúng ta làm những gì cần phải làm mỗi khi có một mối đe dọa, và ta…”.
Chàng dường như không thể nói hết lời giải thích.
Christina có thể nhận ra sự dằn vặt, đau đớn của chồng. Mong muốn được xoa dịu Lyon đã vượt lên trên những mối quan tâm khác, và theo bản năng nàng đưa tay ra chạm vào chàng.
Và rồi chợt nhận ra sự nhầm lẫn, tay nàng khựng lại giữa hai người.
“Chàng đang nói về cái gì vậy?”
“Cái gì?”
“Tại sao chàng lại nhìn em như thế?”
“Ta đang cố gắng giải thích”, Lyon lầm bầm, đưa mắt nhìn Brown. Người quản gia nhận được ám hiệu và lập tức đóng cửa lại.
Ánh mắt Lyon đang rơi trên người Richards. Bạn chàng phớt lờ yêu cầu thầm lặng đó một cách bất lịch sự và vẫn đứng nguyên tại chô
“Lyon, trả lời em đi”, Christina ra lệnh.
“Christina, ta rất khó khăn để giải thích rõ ràng cho em khi có người đang ở đây”, chàng nói, hít một hơi thật sâu. “Đó là sự thật. Tất cả. Ta đã làm chính xác những gì mà dì em đã nói. Chết tiệt động cơ của ta là xóa sạch bọn chúng, và ta có thể…”
Cuối cùng nàng đã hiểu ra. Christina nhắm nghiền mắt và cầu nguyện một lời chỉ dẫn. Lúc này nàng biết có thể mình chưa phải là một người vợ tốt, rằng hiển nhiên Lyon cảm thấy cần thiết phải giữ bí mật của mình. Nàng thầm nghĩ chàng đã chọn một thời điểm rất lạ thường để chia sẻ những lo lắng của mình. Mặc dù có vẻ thật ích kỷ khi nghĩ thế, nhưng nàng thật sự mong muốn Lyon giúp mình giải quyết các vấn đề của nàng trước.
Khi Christina mở mắt ra, Lyon cảm thấy như có một con dao vừa xuyên thẳng vào tim chàng. “Em yêu, ta là một chiến binh. Ta làm những gì ta phải…”
Cuối cùng Christina cũng nhìn chàng. Ánh mắt thẳng thắn và đầy vẻ tổn thương.
Chàng quá bàng hoàng, không thể thốt thêm lời nào.
“Chàng là một chiến binh, Lyon. Nhưng chàng cũng là một người rất ân cần và đằm thắm. Chàng không giết bất kỳ người nào không gây nguy hiểm. Không, chàng chỉ săn lùng ác quỷ thôi.”
Hầu tước Lyonwood có vẻ cực kỳ khó hiểu. “Vậy tại sao em tới Luân Đôn để…”
“Em biết chàng có thể giúp em tìm ra sự thật”, Christina nói.
“Ta đang cố nói với em sự thật đây.”
Lyon lại gào lên. Christina lắc đầu. “Làm sao chàng có thể khẳng định khi thậm chí còn chưa đọc lá thư
“Nếu hai người có thể thứ lỗi cho sự can thiệp của ông già này”, Richards xen vào.
“Gì vậy chứ?” Lyon gắt gỏng.
“Ông ấy là ai?” Christina hỏi Lyon.

“Fenton Richards”, Lyon nói.
Christina nhận ra cái tên này rồi cau mày với người khách của Lvon và nói, “Lyon không thể quay lại làm việc cho ông được. Chân của chàng vẫn chưa lành hẳn như mong muốn của tôi. Sẽ phải mất rất nhiều năm trước khi nó khỏi hoàn toàn”, nàng nói thêm.
“Christina, sao em lại biết về Richards?”
“Rhone”, nàng đáp. “Và chàng đã nói mơ trong rất nhiều đêm, và nói thầm. “Em không nghĩ sẽ nhắc đến thói xấu này của chàng trước mặt người khác, nhưng…”
“Ôi, chết tiệt”, Lyon rên rỉ.
“Ôi, Chúa ơi”, Richards thì thầm.
“Đừng bận tâm, thưa ngài”, Christina nói với Richards. “Tôi sẽ giữ kín bí mật của chàng.”
Richards ngắm nàng hồi lâu và chầm chậm gật đầu. “Tôi tin là cô sẽ làm vậy”, ông thừa nhận.
“Làm sao em biết về cái chân bị thương của ta?” Lyon hỏi, thu hút sự chú ý của Christina. “Ta đã không hề than phiền. Chết tiệt, nó cũng đã lành. Có phải Rhone…”
“Buổi tối đầu tiên gặp nhau, em đã biết chàng đang bị đau. Em có thể thấy điều đó trong mắt chàng. Chàng cũng đang tựa người vào lò sưởi. Đó là dấu hiệu nữa. Sau đó em hỏi Rhone, và anh ấy công nhận là chàng đang bị thương ở đầu gối. Nó cũng vẫnành hẳn”, nàng nói và liếc nhanh về phía Richards.
Richards cố nén cười. Vợ của Lyon là một người cực kỳ mê hoặc. “Hai người dường như đang có mục đích trái ngược nhau”, ông nhận xét. “Lyon, tôi không nghĩ vợ cậu đau khổ vì những điều trong lá thư của dì cô ấy. Là lý do khác phải không, cô gái thân mến?”
“Đúng thế”, Christina đáp. “Nữ bá tước đã gửi kèm theo một lá thư từ người bạn rất thân thiết của tôi. Chữ trên bìa thư đúng là của ông ấy, tôi có thể cam đoan như thế, và chữ trong thư nhìn cũng có vẻ giống, nhưng…”
“Em không nghĩ nó là một. Đó chính là trò lừa bịp em đang nói tới, đúng không?” Lyon hỏi.
Nàng gật đầu. “Hãy nhìn dòng chữ Nữ bá tước viết ở cuối lá thư của bà ấy, Lyon. Bà ta nói là hy vọng bạn em không gửi tới những tin tức xấu.”
Nước lại tràn ngập trong đôi mắt nàng. Lyon đọc nhanh lá thư của Deavenrue. Rồi đặt lá thư cạnh phong bì và so sánh nét chữ trong cả hai. Christina nín thở, chờ đợi.
Lyon không mất nhiều thời gian để tìm ra sự khác biệt. “Chúng có vẻ tương tự nhưng không phải là một. Richards, ông có muốn xem qua không?” Lyon hỏi. “Thêm một ý kiến nữa sẽ giúp Christina cảm thấy tin tưởng hơn.”
Richards bật dậy khỏi ghế, gần như không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ của mình và vồ lấy cả phong bì lẫn thư rồi nhanh chóng nhận ra sự khác nhau. “Ồ, đúng thế. Lá thư được viết bằng tay trái. Đây là một mánh khóe lừa gạt.”
Rồi ông đọc nội dung lá thư. Ánh mắt đầy vẻ thông cảm khi nhìn Christina. “Những người ở vùng hoang dã này… họ giống như gia đình của cô phải không?”
Christina gật đầu. “Thật khủng khiếp làm sao?”, nàng nhăn mặt nói. “Lá thư nói rằng tất cả bọn họ đều chết bởi…”
“Chỉ có Chúa mới biết
“Ai đã làm chuyện này?” Richards hỏi. “Loại người gớm ghiếc nào có thể làm những thứ như vậy được chứ?”
“Dì của Christina.” Giọng Lyon giận dữ.
Richards đánh rơi lá thư xuống mặt bàn. “Tha lỗi cho tôi, Christina, nhưng tôi tin là dì cô là một…”
“Chỉ nghĩ thôi nhưng đừng nói ra”, Lyon cắt ngang trước khi Richards kịp nói xong.
Christina tựa vào ghế của Lyon. Lyon vòng tay quanh eo nàng. “Em vẫn chưa hiểu tại sao bà ấy làm được. Dấu tem vẫn còn nguyên.”
Richards giải thích cách làm rất đơn giản là dùng hơi nước để bóc thư ra. “Có thể nói bà ta là một chuyên gia đấy, cô gái đáng mến”, ông nói.
Richards ra về vài phút sau đó. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng ông, Christina khóc òa lên. Lyon kéo vợ vào lòng và ôm nàng thật chặt.
Chàng không cố ngăn lại. Christina khóc thỏa thích một hồi và những tiếng nức nở đau đớn giảm dần.
“Em đã làm ướt hết áo chàng rồi”, Christina thì thầm giữa những tiếng nấc.
Rõ ràng nàng vẫn chưa sẵn sàng làm gì hết. Christina cuộn mình vào ngực chồng, rúc đầu vào bên dưới cằm chàng và thở dài yếu ớt.
Christina không động đậy hồi lâu khiến Lyon nghĩ nàng đã ngủ thiếp đi. Chàng không quan tâm. Chàng có thể ôm nàng suốt buổi chiều nếu đó là điều nàng cần. Thực tế, Lyon nghĩ có lẽ mình cần chừng đó thời gian để làm dịu đi cơn thịnh nộ của mình.
Hẳn Richards định gọi Nữ bá tước là con chó cái, Lyon thầm nghĩ. Mụ dơi già, đúng, và còn hơn thế nữa.
Trong đầu Christina chắc cũng nghĩ như vậy nên đột nhiên thì thầm, “Chàng biết không, em từng tin rằng tất cả người Anh đều giống dì em?”.
Chàng không trả lời. Nhưng hơi thở tắc nghẹn trong họng, và cầu mong sự im lặng của mình đủ để động viên nàng nói tiếp.
Vài phút sau, sự kiên nhẫn của chàng được đền đáp.
“Cha em ghét người da trắng. Và khi em sống cùng Nữ bá tước ở Boston, người bạn duy nhất của em là Deavenrue. Ông ấy là người đưa em tới chỗ dì em, và hằng ngày tới đó dạy em học. Em không được phép bước chân ra khỏi cửa. Nữ bá tước luôn nói rằng em khiến bà ta xấu hổ. Em vô cùng bối rối. Em không hiểu tại sao bà ấy lại cho rằng em là đồ đê tiện.”
“Em không như vậy, em yêu”, Lyon nhấn mạnh. “Em cực kỳ, cực kỳ đáng quý trọng.”
Christina gật đầu và nói. “Em rất vui khi chàng nghĩ như thế.”
Lyon mỉm cười bởi sự chân thành trong giọng của vợ.
Và chàng chờ đợi nàng chia sẻ nhiều hơn.

Dường như Christina vừa trải qua một quãng thời gian vô tận trước khi nói tiếp. “Bà ấy luôn nhốt em trong phòng hằng đêm. Em cố gắng không căm ghét bà ta vì điều đó.”
Lyon nhắm mắt và run run thở ra, có thể cảm nhận được sự đau đớn của nàng. Cơn xúc động ào qua như lớp dung nham nóng cháy đến khi mắt cay sè, rơm rớm nước.
“Em không thể chịu đựng bị nhốt như thế. Cuối cùng em đã ngăn chặn điều đó.”
“Bằng cách nào, em yêu?”
“Em đã nhấc cánh cửa khỏi bản lề”, Christina thú nhận. “Sau đó Nữ bá tước bắt đầu khóa trái cửa phòng bà ấy. Bà ấy sợ hãi em. Em không quan tâm. Bà ấy đã già rồi, Lyon, vì vậy em cố gắng bảo vệ bà ấy. Có thể đó là điều mẹ em mong muốn.”
“Jessica hả?”
“Không, em chưa bao giờ gặp Jessica.”
“Vậy thì ai?”
“Merry.”
Lyon không thế kiềm chế được và tiếp tục hỏi. “Và bà ấy cũng ghét người da trắng à?”
“Ồ không, Merry không ghét bất cứ ai.”
“Nhưng sao người mà em gọi là cha lại rất ghét người da trắng?”
Chàng không nghĩ nàng sẽ trả Iời. Sự im lặng kéo dài giữa hai người trong vài phút.
Chàng tự nhắc nhở bản thân không nên thúc giục. Chết tiệt Lyon chỉ vừa mới thề sẽ không bao giờ hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa.
“Vâng, đúng thế”, Christina nói nhỏ. “Nhưng tất nhiên, không bao gồm em. Cha em yêu quý em bằng cả trái tim ông ấy.”
Christina chờ đợi phản ứng của chàng. Tim đập dữ
dội trong lồng ngực.
Lyon không nói Iời nào. Christina thầm nghĩ chắc chàng không hiểu gì cả.
“Em có một anh trai.
Không có gì xảy ra. Không một Iời nói, một tiếng thở dài, thậm chí không cả cằn nhằn. “Tên của anh ấy là Đại Bàng Trắng.”
Một nụ cười chậm rãi nở ra trên khuôn mặt Lyon.
“Chàng có hiểu những gì em đang nói không, Lyon?”, nàng hỏi.
Chàng hôn lên đỉnh đầu nàng. Ta hiểu”, và thì thầm, rồi ôm lấy một bên má và nhẹ nhàng buộc nàng ngẩng đầu lên. Lyon hôn nàng dịu dàng.
Rồi chàng gạt nước mắt nàng đi. “Ta hiểu mình là người đàn ông may mắn nhất trên trái đất. Ta không bao giờ nghĩ mình có thể tìm ra ai đó khiến ta yêu như ta yêu em, Christina. Ta nợ gia đình em rất nhiều, em yêu. Họ giữ em an toàn để dành cho ta.”
“Chàng không biết họ, nhưng chàng nói như thể rất quan tâm đến họ”, Christina thầm thì. Giọng nói run rẩy vì xúc động.
“Tất nhiên ta quan tâm”, Lyon nói. “Mẹ em chắc chắn là người phụ nữ dịu dàng, đáng yêu và cha em…”
“Là một chiến binh đáng kiêu hãnh”, Christina bổ sung. “Kiêu hãnh giống như chàng, Lyon.”
“Ta yêu em, Christina. Có phải em cho rằng quá khứ của em sẽ khiến ta nghĩ em không đáng coi trọng hơn…”
“Em chưa bao giờ cảm thấy mình hèn kém. Chưa bao giờ. Em là một nàng sư tử. Thực tế, em cho rằng người Anh là những kẻ đáng khinh… cho đến khi gặp chàng.”
Lyon mỉm cười và nhận xét. “Em được thừa hưởng sự kiêu ngạo của cha mình. Điều đó khiến ta hài lòng.”
“Điều đó sẽ không dễ dàng với chàng, Lyon. Em có một vài thói quen khác thường. Em không muốn phải nói dối lâu hơn nữa. ít nhất là khi một mình…”
“Tốt. Ta không muốn em giả vờ bất cứ cái gì cho dù đó là điều em đang giả vờ”, Lyon thông báo. Rồi bật cười vì chính chàng cũng không hiểu mình đang nói gì.
“Lyon, em yêu chàng”, Christina thì thầm, tay vuốt ve sau gáy chồng.
“Lyon? Em muốn…”
“Ta cũng vậy”, Lyon rên lên và lại hôn nàng với vẻ đói khát. Lưỡi chàng trượt vào miệng nàng để nhấm nháp, để vuốt ve. Christina xoắn tay quanh cổ chồng. Nàng chỉ định nói rằng muốn trở về nhà ở Lyonwood, nhưng nụ hôn của chàng nhanh chóng gạt ý tưởng đó sang một bên. Miệng Lyon gắn chặt vào miệng nàng, hết lần này đến lần khác, đến khi hơi thở chỉ còn là những tiếng hổn hển đứt quãng.
“Chúng ta lên gác thôi, Lyon”, nàng thì thầm giữa những nụ hôn cuồng nhiệt.
“Không có thời gian đâu, Christina.”
“Lyon!”
Chàng cố mỉm cười bởi giọng nói đòi hỏi của nàng, nhưng cũng quá bận rộn để cố gắng kiềm chế bản thân. Christina đang xoa bóp phần căng cứng của chồng, cắn nhẹ lên tai và khiến chàng phát điên bằng đôi tay mình.
Lyon không thể đi lên gác được cho dù mạng sống của chàng có phụ thuộc vào điều đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.