Cô Nàng Sao Chổi

Chương 30


Đọc truyện Cô Nàng Sao Chổi – Chương 30

Sau khi chuẩn bị xong mọi người ngồi quây quần trên chiếc tấm thảm, ở giữa là một đống đồ ăn, nước uống. Nhất Phong và Đức Minh từ lúc ngồi xuống chẳng nói câu nào, mặt ai cũng xị ra. Mộng Nghi thấy tình hình có vẻ không ổn, nếu cứ thế này chỉ sợ từ giờ đến mai hai con người này cũng chẳng thèm nói chuyện cùng với nhau mất.

Mộng Nghi lấy chiếc balo của mình nhét vài gói socola, bim bim, nước rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Diệu Hân, sau đó ghé sát vào tai nói thầm.”Chúng ta đi thôi!”

Diệu Hân chớp mắt hỏi.”Đi đâu?”

“Để hai bọn họ một mình đi.” Sau đó kéo Diệu Hân đứng dậy mỉm cười nói.”Chúng tôi đi thăm thú vài vòng quanh đây. Hai người cứ ngồi đây ăn đi nhá!”

Nhất Phong nghe thấy liền đứng dậy,”Tôi cũng đi cùng!”

Mộng Nghi lập tức phản đối.”Không được!” Sau đó đặt tay lên vai Nhất Phong ấn hắn ngồi xuống.”Cậu ở cùng với Đức Minh đi, chúng tôi tự đi cũng được!”

Đức Minh thấy hơi lo lắng, chỉ có hai đứa con gái nhỡ đâu đi lạc hay gặp nguy hiểm thì biết làm sao.”Hai cậu đừng đi xa quá.”


Mộng Nghi ra dấu “ok” rồi khoác tay Diệu Hân đi. Đi được ba mét, Diệu Hân hơi ngoái đầu lại nhìn không khí ảm đạm giữa hai con người kia cảm thấy không yên tâm.”Bọn họ sẽ không sao chứ?”

Mộng Nghi vỗ lên mu bàn tay Diệu Hân một cái, giọng nói chắc nịch về sau mang một chút đùa cợt.”Yên tâm đi, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bất quá bọn họ cãi nhau sau đó bỏ về, bỏ rơi hai chúng ta ở đây.”

Diệu Hân nghe xong thì hốt hoảng, muốn quay đầu lại thì bị Mộng Nghi tóm được kéo lại.”Chỉ đùa thôi mà. Đức Minh chưa tiếp xúc nhiều thì tôi không biết, còn Nhất Phong cậu ta sẽ không quên chúng mình đâu.” 

Phải gọi là sẽ không bỏ quên cái người tên Mộng Nghi này đâu, haha…!

Mộng Nghi và Diệu Hân đi sâu vào bên trong rừng, cây cỏ dại mọc che kín lối đi. Muốn đi qua thì lại phải lấy tay rẽ lá ra, lúc đi còn phải chú ý dưới chân để tránh tai nạn xảy ra. Càng vào sâu khu rừng càng âm u, tiếng chim chóc hòa cùng với gió, không khí có hơi ẩm ướt nhưng vô cùng mát mẻ.

Diệu Hân bám chặt vào tay Mộng Nghi, từ nhỏ tới giờ cô chưa bao giờ phải đi vào một nơi có hơi đáng sợ như vậy.

“Này hay là chúng ta quay lại đi. Chỗ này có vẻ nguy hiểm.” Giọng Diệu Hân có phần lo lắng sợ hãi.

Mộng Nghi tỏ ra mạnh mẽ không hề sợ hãi, cầm chắc lấy bàn tay Diệu Hân vẫn tiếp tục dò đường để đi.”Không được. Phải để bọn họ ở riêng với nhau chứ, đây là một cơ hội rất hiếm có đấy.”

Diệu Hân mang gương mặt lo lắng đi đằng sau Mộng Nghi. Cô đang cảm tưởng mình như là nhân vật chính trong phim đang đi du thám vậy. 

Đột Nhiên Mộng Nghị dừng lại, thả tay Diệu Hân ra cúi người lấy tay rạch lá cây dại ra nhìn. Diệu Hân tò mò cũng cúi xuống nhìn theo,là một khúc cây khô. Mộng Nghi thở phào nhẹ nhõm sau đó nói một cách bâng quơ.


“Còn tưởng là giẫm phải rắn.”

“Cái gì?!” Diệu Hân giật mình hốt hoảng hét lên. Mộng Nghi cũng bị Diệu Hân hù dọa xin nữa thì thót tim.

“Có khi chưa bị rắn cắn đã bị cậu dọa chết rồi đấy!” Mộng Nghi lườm Diệu Hân nói.

Diệu Hân sợ hãi nhìn vô cùng tội. Mộng Nghi vỗ nhẹ lưng Diệu Hân an ủi.”Không sao, mình có nghe thấy tiếng nước chảy gần đây. Chắc phía trước là con suối đấy. Đi thôi!”

Diệu Hân nửa ngờ vực, hỏi lại.”Thật hả?”

Mộng Nghi không nói gì, im lặng. Tiếng nước chảy róc rách. Đúng là có suối thật. Diệu Hân khí thế bừng bừng, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn bấu vào áo Mộng Nghi rồi đi.

Năm phút sau trước mắt hai người là một con suối chảy từ vách đá xuống sau đó trải dài mãi. Nước suối trong vắt cơ hồ có thể soi gương. Mộng Nghi xắn quần lên cao, tháo giày ra rồi lội xuống suối. Dòng nước mát lạnh khiến cô vô cùng dễ chịu. Mộng Nghi vẫy tay với Diệu Hân hào hứng nói.

“Mau tháo giày xuống đây đi. Đã mất công chạy ra tận đây rồi mà.”


Diệu Hân nhìn thấy gương mặt của Mộng Nghi vô cùng vui vẻ thì mỉm cười, tháo giày chậm rãi lội xuống suối. Dòng nước cao đến nửa bắp chân. Dưới đáy đều là những viên đá có kích thước khác nhau. Mộng Nghi lấy tay vớt nước rồi hất vào người Diệu Hân. Diệu Hân cũng không hề nhường mà đá chân dưới nước khiến cả bộ đồ của Mộng Nghi bị ướt sũng.

“Cậu được đó!” Mộng Nghi nheo mắt lại chỉ tay về phía Diệu Hân rồi dùng lực ở chân vô cùng mạnh hất thẳng nước vào người Diệu Hân.

Sau khi đã nghịch nước chán, Mộng Nghi và Diệu Hân ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Vừa nãy chơi đúng là đã. Mộng Nghi điều hòa lại hơi thở sau đó lấy đồ ăn từ trong balo ra đưa cho Diệu Hân một thanh socola. Diệu Hân bóc ra cắn một miếng rồi lại đưa lên miệng Mộng Nghi, cô cũng cắn một miếng.

“Cậu có nghĩ hai người họ có thể làm hòa không?” Diệu Hân hỏi.

“Chưa biết. Nhưng mà hai người bọn họ ngồi một mình với nhau lâu như vậy chẳng nhẽ không ai nói với ai câu nào. Chỉ có người bị câm mới như vậy.” Nói xong tay thò vào gói bim lấy một miếng bỏ vào miệng.

Diệu Hân thấy Mộng Nghi nói cũng có lý nên không suy nghĩ nữa. Hai người ngồi nói chuyện trên trời dưới biển đến tận chiều mới biết là phải về chỗ hai tên con trai kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.